Andersen Của Tôi

Chương 57: Chương 57





Có lẽ do quá mệt, Lương Tư Nguyệt khép mắt chưa được bao lâu thì đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn chưa kịp uống cốc nước ấm.

Liễu Du Bạch nằm trong chốc lát rồi xoay người ngồi dậy.

Tự nhiên có thời gian rảnh, anh không biết làm gì, phản ứng đầu tiên là kiểm tra hòm thư, nhưng bởi vì đã đồng ý với Lương Tư Nguyệt sẽ hoàn toàn “biến mất” trong hai ngày, nghĩ một lát đành thôi.

Anh đứng dậy đến thư phòng tìm một quyển sách, lại trở về giường.

Vì để lên máy bay, hôm nay anh dậy sớm hơn mọi ngày, đọc được hai ba chục trang sách, cơn buồn ngủ vì dậy sớm ập đến, anh gấp sách lại nằm xuống.

Anh quay đầu lại nhìn, Lương Tư Nguyệt đang vắt chéo chân nằm nghiêng bên phải, mặc dù đang ngủ nhưng lông mày vẫn hơi nhíu lại.

Anh duỗi tay vuốt lại, cánh tay ôm eo cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Chín rưỡi sáng, Liễu Du Bạch tỉnh dậy một lần nữa, theo thói quen anh không thích nằm trên giường như vậy, cầm quyển sách đang đặt cạnh gối, đứng dậy đi vào phòng khách.

Lương Tư Nguyệt ngủ tới gần mười một giờ trưa mới tỉnh.

Cô mở mắt, xốc chăn phía bên cạnh lên, Liễu Du Bạch không còn trên giường nữa.

Cô đứng dậy, việc đầu tiên làm là vén chăn lên kiểm tra ga trải giường, thấy nó còn sạch sẽ mới yên tâm.

Sau khi ngủ một giấc ngon lành, cơn đau đã đỡ hơn nhiều, cơ thể cũng ấm dần, không còn cảm giác nặng nề và lạnh lẽo như rơi xuống nước nữa.

Cô mang dép lê vào, ngồi ở mép giường, không lập tức đi ra ngoài mà đánh giá phòng ngủ Liễu Du Bạch, đây là căn phòng có nhà tắm riêng và tủ quần áo độc lập.

Cô đi vào phòng để quần áo, hai bên là tủ quần áo mở, quần áo của anh được treo theo mùa, phần lớn là áo sơ mi và áo vest với các kiểu dáng, chất liệu và màu sắc khác nhau.

Cô mở ngẫu nhiên hai ngăn kéo, là cà vạt và tất.

Cô cũng không xem kỹ, cảm thấy khá tự tiện nên chưa đến hai phút đã đi ra ngoài.

Tới phòng khách, Liễu Du Bạch ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, một khuỷu tay đặt trên tay vịn, trong tay cầm một quyển sách, nhìn độ dày trang sách, có vẻ đã đọc được một nửa.

Có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa, Liễu Du Bạch ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn thoáng qua, “Tỉnh rồi? Đỡ hơn chưa?”
Lương Tư Nguyệt gật đầu, đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, không nói một câu, trước tiên duỗi tay ôm eo anh, tựa cằm vào vai anh.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Nếu cảm thấy không thoải mái thì lại đi ngủ một lát nữa.”
Cô lắc đầu, nói với anh cô đỡ hơn rồi, chỉ là để anh ở đây một mình khiến cô cảm thấy áy náy.

“Em cũng tự biết nhỉ?” Liễu Du Bạch giơ quyển sách trong tay lên, “Em ngủ thêm hai tiếng là anh đọc xong quyển sách này rồi.”
“Sách gì thế?” Cô duỗi tay lật trang bìa, là bút ký của một ca sĩ nhạc rock nổi tiếng ở nước ngoài.

Liễu Du Bạch hỏi cô có đói bụng không, có nên bắt đầu nghĩ xem buổi trưa ăn gì không?
“...!Cơm hộp?”
“Có thể sang hơn được không? Ai nghỉ phép còn ăn cơm hộp?”
“Khi em học cấp ba, có một lần nghỉ hè đi ra ngoài du lịch cùng Trì Kiều, em chỉ ở trong khách sạn ăn mì gói đấy.”
“Rồi sao? Còn thật sự hãnh diện nữa à?”
Lương Tư Nguyệt bật cười, “Vậy anh muốn ăn gì?”
“Nếu bây giờ em có thể đi ra ngoài thì chúng ta ra ngoài ăn.”
Lương Tư Nguyệt cẩn thận suy nghĩ một lát, quyết định buổi tối đi ra ngoài.

Liễu Du Bạch không có ý kiến gì về điều này nhưng giao nhiệm vụ đặt cơm cho cô.

Về bữa trưa, cả hai giải quyết bằng một bữa cơm hộp.

Sau khi ăn xong, Lương Tư Nguyệt loanh quanh trong phòng, tìm việc gì đó để làm.

Cô đi tới phòng làm việc, ngửa đầu nhìn bộ sưu tập đĩa phim trên giá.

Cô nhìn xuống dưới đã phát hiện ra một điều bất ngờ.

.

||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||

Cô nhón chân lấy ba chiếc đĩa đặt cạnh nhau xuống, đi đến phòng khách nói với Liễu Du Bạch: “Em muốn xem ba bộ phim này.”
Ánh mắt Liễu Du Bạch lướt qua, lập tức tỏ ra vẻ uy hiếp: “Bây giờ em hãy ngoan ngoãn đặt nó lại và anh sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Em thật sự rất tò mò, để em xem một chút.”
Liễu Du Bạch không nhượng bộ chút nào.

“Em bảo đảm chắc chắn sẽ không chê cười kỹ năng diễn kém của anh, em bảo đảm.” Tuy nói vậy, cô lại hoàn toàn không nhịn được cười.

Liễu Du Bạch hoàn toàn có cách trị cô, anh đã đề nghị cho cô xem các màn biểu diễn trên sân khấu hai năm trước khi cô còn trong nhóm nhạc thần tượng nữ ở Thanh Mộc, nếu cô có thể chịu được ba mươi phút thì anh sẽ cho xem ba bộ phim này.

Lương Tư Nguyệt dốc toàn lực, “Anh bật đi.”
Cùng lắm thì đả kích nhau thôi.

Cô cầm ba chiếc đĩa đi đến bên cạnh Liễu Du Bạch, ngồi xuống, ra vẻ bình tĩnh liếc nhìn anh, ra hiệu anh có thể bắt đầu rồi.

Liễu Du Bạch hơi mỉm cười, lấy ipad ra, mở một trang web video nào đó, tìm một đoạn video, sau đó bật TV lên, kết nối thiết bị.

Lương Tư Nguyệt kháng nghị: “Anh không nói sẽ kết nối thiết bị như thế!”
Liễu Du Bạch không để ý tới cô, bắt đầu phát.

Có hai chiếc loa bên cạnh TV, sau đó âm nhạc vang lên, Lương Tư Nguyệt nhìn thoáng qua có thể biết đây là sân khấu buổi biểu diễn khi cô ra mắt được nửa năm, tiết mục mở màn là một điệu múa truyền thống Trung Quốc.

Lương Tư Nguyệt chỉ nghe khúc nhạc dạo đã bắt đầu xấu hổ.

Ánh đèn sáng lên, sương khói tan ra, năm người bắt đầu biểu diễn.

Khi máy quay cắt cận cảnh và quét qua khuôn mặt được trang điểm đậm trên sân khấu của cô, Lương Tư Nguyệt đã lao về phía Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch giữ cánh tay của cô lại, không để cô cướp ipad, nhướng mày trêu chọc: “Ngồi im, đừng nhúc nhích.

Bây giờ còn chưa tới ba mươi giây đâu.”
Lương Tư Nguyệt đành phải để anh tiếp tục.

Cô còn bốn đồng đội khác đều có kinh nghiệm diễn phong phú hơn, duy chỉ có một mình cô cứng đờ như một người máy trên sân khấu, hát thì tốt hơn một chút, dù sao phần solo của mỗi người cũng không nhiều lắm.

Nhưng mà thảm đến không nỡ nhìn nhất chính là quản lý biểu cảm, cô như ký hợp đồng bán thân, thế cho nên không thể không cố gắng bán, miễn bàn tới nụ cười miễn cưỡng đến mức nào.

Và điều đáng xấu hổ nhất là trong khán phòng có một khán giả nam với giọng cực cao, hét khàn cả giọng:
Nguyệt Nguyệt! Cưới anh đi!
Nguyệt Nguyệt yên tâm bay! Bánh trung thu luôn đồng hành cùng em!
...!
Lương Tư Nguyệt đầu hàng, vừa đoạt ipad trong tay anh vừa xin tha: “Được rồi, em không xem anh nữa, tha cho em đi.”
“Bảo đảm sau này không nhắc tới chuyện này nữa?”
“Bảo đảm bảo đảm!”
Lúc này Liễu Du Bạch mới chịu buông tha cho cô, vươn tay về phía cô, đến khi cô ngoan ngoãn đặt ba chiếc đĩa vào tay anh, anh mới đưa ipad cho cô.

Lương Tư Nguyệt nhấn tạm dừng với tốc độ tay nhanh nhất trong đời, cũng nhanh chóng thoát khỏi trang web video, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà cô vẫn có chút không phục, “Không cho xem thì không cho xem, dù sao em đã từng thấy gif trong phim của anh rồi.”
“Tài khoản nào đăng?”
Lương Tư Nguyệt cười, “Có phải anh muốn khóa tài khoản đó không? Em ngốc sau, em sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“Không nói cho anh cũng được, anh sẽ mua hàng trăm tài khoản marketing, mỗi ngày đều đăng video sân khấu năm đó của em.”
“...”
Chơi bẩn vẫn là thủ đoạn của đám nhà tư bản.

Sau khi chơi đùa, cuối cùng bọn họ đã chọn được một bộ phim dùng để giết thời gian buổi chiều.

Lương Tư Nguyệt nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên đùi Liễu Du Bạch.

Thật ra cô thường quen xem phim một mình vì sẽ dễ đồng cảm với cốt truyện, chỉ cần là một cảnh tượng hay lời thoại hơi xúc động thì cô sẽ khóc nức nở.

Hôm nay cũng như thế, cô đã khóc lóc kéo vạt áo Liễu Du Bạch lau nước mắt rất nhiều lần, còn khàn giọng nói: “Đừng có nhìn em.”
Liễu Du Bạch rất vui!
Bộ phim dài trăm phút kết thúc, đôi mắt Lương Tư Nguyệt đỏ hoe lên vì khóc, Liễu Du Bạch chỉ cho cô vạt áo đã bị cô làm ướt đẫm nước mắt, nói: “Em làm từ vòi nước à?”
Lương Tư Nguyệt ngượng ngùng, “Em đền cho anh một bộ quần áo.”
Nhưng mà khi cô nắm vào bên trong vạt áo, nhìn logo bên trên nhãn, áng chừng giá cả một chút, lại ngoan ngoãn biết sai: “… Hay là em giặt sạch giúp anh nhé?” Lại bổ sung thêm một câu cực kỳ có thành ý, “Giặt tay.”

Liễu Du Bạch bật cười.

Lương Tư Nguyệt bật dậy khỏi sô pha, đi vào nhà tắm rửa mặt, vừa đi vừa nói: “Nơi này thật sự thích hợp để xem phim.

Nhưng nếu có thể cùng anh đến rạp chiếu phim để xem phim thì vẫn tốt hơn.”
Liễu Du Bạch nghe vậy ngẩng đầu, nhìn cô một chút.

Lương Tư Nguyệt rửa mặt đi ra, Liễu Du Bạch hỏi cô, bây giờ thế nào, có thể ra ngoài hay không, nếu có thể, buổi tối cùng đi ra nhà hàng ăn cơm.

Lương Tư Nguyệt vội vàng gật đầu không ngừng, tuy rằng vẫn lo bị chụp được, nhưng cô không muốn lãng phí thời gian của mình cũng như của Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch bảo cô sắp xếp một chút, anh đặt bàn trong nhà hàng trước.

Lương Tư Nguyệt trở về phòng ngủ, đặt vali xuống đất, mở ra rồi lục lọi.

Quần áo đã được chuẩn bị sẵn sàng để ra đảo, những chiếc váy màu sắc rực rỡ không khỏi quá màu mè khi đi ra ngoài bây giờ.

Cô suy nghĩ một lát, vẫn mặc bộ quần áo khi mới ra ngoài kia, áo len mỏng trễ vai màu trắng, kết hợp với một chiếc quần bò rộng rãi theo phong cách retro, vừa thoải mái vừa ấm áp.

Cô trang điểm đơn giản, không đánh mắt hay chuốt mi, chỉ thoa một lớp kem nền dạng lỏng mỏng, quẹt một lớp son mỏng màu cam, sau đó đánh một ít má hồng dạng lỏng bằng lòng bàn tay, để làn da không tái nhợt nữa.

Cuối cùng cô lại lấy một chiếc túi xách dây xích nhỏ thuận tiện mang theo khi đi mua sắm, khoác lên vai là có thể đi ra ngoài.

Liễu Du Bạch cũng mặc cực kỳ đơn giản với áo phông dài tay và áo gió màu đen, cả người toát lên vẻ đẹp trai, nhanh nhẹn.

Khi ra ngoài, Lương Tư Nguyệt tự giác đeo khẩu trang, cũng cầu nguyện tí nữa không đụng phải bà ngoại trong thang máy, nếu không sẽ rất xấu hổ nếu lời nói dối bị bại lộ.

Sếp Liễu không vui, nói hai người đang yêu đương chứ đâu có vụng trộm gì, sao cứ phải lén lút như vậy.

Cũng may, không gặp phải chuyện trùng hợp như vậy, thang máy thuận lợi đi xuống tầng hầm.

Trong thời gian đi lại, tình trạng giao thông rất ùn tắc nhưng họ không cần phải vội, không có gì phải sốt ruột.

Liễu Du Bạch mở mui trần, cô cởi giày, khoanh chân ngồi, gác chân lên ghế, ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn chậm rãi chiếu vào trong xe từ kính xe bốn phía.

Nó làm cô nhớ đến lần cô mời Liễu Du Bạch đi ăn đồ Thái Lan cũng có cảnh tượng giống thế này, hoàng hôn cũng đẹp y như vậy.

Nơi mà Liễu Du Bạch đưa cô tới là một nhà hàng phương Tây trên tầng cao nhất của tòa nhà nổi tiếng ở Sùng Thành.

Hai ngàn tệ một người, món đặc biệt là thịt bò nhập khẩu từ Úc và rượu vang đỏ từ một nhà máy rượu tư nhân ở Pháp.

Hoàn toàn phải đặt trước, tất nhiên cũng có cách vào trước nếu có mối quan hệ, Liễu Du Bạch thuộc nhóm người sau.

Khi bọn họ đến, hoàng hôn còn chưa hoàn toàn buông xuống.

Ngồi ở nơi cao nhất trong thành phố để ngắm hoàng hôn là một trải nghiệm cực kỳ độc đáo.

Lương Tư Nguyệt lấy điện thoại ra chụp ảnh liên tục.

Liễu Du Bạch ở đối diện tay chống cằm nhìn cô, trong mắt chứa ý cười, anh thích cô tựa như chưa từng hiểu sự đời như vậy, nhưng chưa bao giờ giả vờ bình tĩnh, cũng chân thật không trốn tránh khi thấy những điều mới lạ.

Khiến cho anh cảm thấy rằng việc đưa cô đến cái nhà hàng bình thường nhưng được tích cực quảng cáo này quả thật vẫn có ý nghĩa.

Tóm lại cô vui là được.

Lương Tư Nguyệt ăn uống không nhiều, bò bít tết chỉ ăn chưa đến một nửa, không thể uống rượu nên không có duyên nhấp nháp rượu vang đỏ ở đây.

Nhưng cô rất thích súp kem nấm nên đã ăn hết một bát.

Khi đang ăn, sắc trời đã tối hẳn, nhìn xuống từ khung cửa sổ sát đất, toàn bộ tầm nhìn là những ngọn đèn rực rỡ.

Trên sân khấu nhà hàng, có một cô gái mặc váy đen chơi đàn Cello.


Tiết tấu trầm thấp êm dịu khiến cô có chút mê muội, cô yên lặng lắng nghe một lúc lây, nói với Liễu Du Bạch rằng cô thích giai điệu này nhưng cô không biết tên nó là gì.

Liễu Du Bạch nói có thể là Cello Suites số 1 trong G major của Bach, nhưng không chắc chắn.

Bởi vì tiếng đàn Cello này mà bữa ăn trì hoãn thêm nửa tiếng nữa mới kết thúc.

Sau khi ăn cơm xong, hai người trở lại xe, Lương Tư Nguyệt vốn tưởng rằng sẽ về nhà, Liễu Du Bạch lại lái xe dọc theo con đường ven sông, cách xa khu vực nội thành, đi về phía vùng núi ở ngoại ô thành phố.

Khu vực đó có rất nhiều nhà trọ trên núi, Lương Tư Nguyệt không biết qua đó làm gì nhưng cũng không hỏi, bởi vì tối như vậy khiến cô mất đi động lực hỏi, chẳng muốn làm gì cả, không muốn nói, chỉ đờ đẫn suy nghĩ.

Xe chạy được một tiếng, bọn họ tới giữa sườn núi, Liễu Du Bạch nói với cô, “Tới rồi.”
Rồi tìm nơi để đậu xe.

Lương Tư Nguyệt xuống xe, đầu tiên là bị gió đêm mùa thu lạnh lẽo phả vào người, còn chưa kịp kêu lạnh, bởi vì cô thấy con sông ở phía xa nên ngay lập tức chạy nhanh về phía trước.

Đó là một đài quan sát rộng.

Cô chống tay lên lan can gỗ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước như muốn ôm cả màn đêm vào trong vòng tay.

Từ nơi này nhìn ra dòng sông, vừa khéo là một khúc quanh vừa rộng vừa tròn, cách quá xa, ngay cả những chiếc thuyền neo đậu trên sông cũng không thể nhìn rõ, nhưng những tòa nhà cao tầng ven sông đã dùng những ngọn đèn vẽ nên đường nét quanh co của bờ sông.

Đây là cảnh lãng mạn sến súa nhất nhưng cũng khiến cô cảm thấy hưởng thụ nhất.

Bởi vì điều lãng mạn nhất không phải là bản thân khung cảnh mà là Liễu Du Bạch, một người bận rộn như Liễu Du Bạch lại sẵn sàng dành thời gian cho cô.

Cô quay đầu, Liễu Du Bạch cũng đi tới, dựa vào lan can, không ngắm nhìn quang cảnh mà nhìn cô.

Cô cảm thấy mình kích động như vậy không khỏi quá trẻ con nên có chút ngượng ngùng, rụt người lại, quay đầu liếc nhìn anh, sau đó nói: “Em hơi lạnh.”
Quả thật, Liễu Du Bạch mở áo gió muốn ôm lấy cô, cô không hề kinh ngạc, cũng bởi vậy mà đánh lén thành công – khoảng khắc anh tiến sát lại, cô đã lập tức nhón chân, ngẩng đầu lên.

Liễu Du Bạch dừng một chút, vòng tay qua eo cô, đáp lại nụ hôn mà cô hiếm khi chủ động.

Ngắm cảnh ở đây được hơn nửa tiếng, Lương Tư Nguyệt thật sự cảm thấy lạnh, thậm chí còn hắt xì hai cái.

Liễu Du Bạch không tiếp tục chiều theo sự miễn cưỡng của cô nữa, kéo cô trở về xe, “Sau mà bị cảm thì đừng có tìm anh khóc.”
Đến khi quay về nội thành thì trời đã khuya.

Liễu Du Bạch hỏi cô, “Có mệt không?”
Ban ngày cô đã ngủ đủ rồi, còn luôn nghỉ ngơi ở trong xe, bây giờ tinh thần không quá tệ nên nói: “Vẫn ổn.”
Cho nên Liễu Du Bạch tiếp tục đưa cô đến địa điểm tiếp theo.

Lương Tư Nguyệt nghi hoặc muộn như vậy rồi còn chưa về là muốn đi đâu, đến khi tới nơi mới biết được là rạp chiếu phim.

Liễu Du Bạch nói: “Đêm khuya trong rạp ít người, miễn cho người nào đó luôn lo lắng bị chụp lén.”
Lương Tư Nguyệt cực kỳ cảm kích, đây giống như một buổi hẹn hò của một cặp đôi bình thường, thậm chí còn mua một hộp bỏng ngô ở khu mua sắm của rạp chiếu phim.

Cô không còn nhớ rõ lần cuối cùng mình ăn bỏng ngô là khi nào.

Quả thật, toàn bộ rạp chỉ có vài người, trống trải không khác gì bao rạp.

Bọn họ ngồi ở hai ghế giữa của hàng thứ sáu, đợi vài phút, đèn tắt rồi bộ phim bắt đầu chiếu.

Có lẽ anh sợ cô lại khóc nên Liễu Du Bạch chọn phim hài.

Gần đây không có nhiều phim để xem, chất lượng của bộ phim hài này rất tầm thường, còn tràn ngập không ít những trò đùa tục tĩu.

Nhưng Lương Tư Nguyệt lại xem rất vui, thỉnh thoảng cười to.

Liễu Du Bạch chống tay lên tay vịn, lười biếng ngồi đó, thả lỏng, lơ đãng nhìn cô.

Không thể không nói, trải nghiệm xem phim hôm nay của anh, phần lớn là do cô mang đến.

Trải nghiệm này giống như trải nghiệm của các ông bố bà mẹ đưa con đi ra ngoài xem bộ phim “Chú gấu Boonie”.

Bộ phim kết thúc thì đã là rạng sáng.

Tất cả các cửa hàng trong trung tâm thương mại đều đã đóng cửa từ lâu, có thang máy riêng dành cho khán giả ra khỏi rạp, Lương Tư Nguyệt cố ý đợi người khác rời đi trước, sau đó đi ra cùng Liễu Du Bạch.

Có thể là bởi vì phim hài làm tiêu hao quá nhiều cảm xúc, Lương Tư Nguyệt dần cảm thấy hơi mệt.

Trên đường trở về, cô không nói lời nào, thậm chí trực tiếp ngủ gật trên xe.

Đến khi tỉnh lại thì đã sắp đến khu dân cư.

Tòa nhà cực kỳ yên tĩnh vào đêm khuya, chỉ có hai người họ trong thang máy.


Sau khi tới khu vực mà mọi thứ được xác nhận là an toàn, Lương Tư Nguyệt cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng, tiến lên một bước, tựa trán vào vai anh, ngáp một cái.

Liễu Du Bạch cười, chọc cô là thuộc tính pin, nếu không có điện thì sẽ sập nguồn.

Về đến nhà, Lương Tư Nguyệt tẩy trang rồi đi tắm rửa.

Cô dùng nhà tắm trong căn phòng ngủ của Liễu Du Bạch, sau khi tắm xong thì lấy mỹ phẩm dưỡng da trong vali ra.

Khi cô đang bôi kem dưỡng mắt trước gương, Liễu Du Bạch bước vào để lấy dao cạo râu.

Lương Tư Nguyệt bước sang bên nhường chỗ, liếc nhìn vào gương, không khỏi nín thở, bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.

Liễu Du Bạch đã cởi áo ra, chỉ mặc quần đùi ở nhà, cánh tay và bụng đều có cảm giác rất săn chắc, không quá khoa trương mà vừa đủ.

Thật thần kỳ, anh lấy đâu ra thời gian để tập thể hình, chẳng lẽ những người thành công đều có bốn mươi tám tiếng một ngày.

Sau khi hoàn thành các bước chăm sóc da, Lương Tư Nguyệt đi về giường, nằm xuống.

Cô cầm điện thoại lướt Weibo một lát, không có nội dung gì quan trọng, ngón tay gần như không dừng, lướt qua đọc nhanh như gió.

Chẳng mấy chốc, Liễu Du Bạch cầm một chai nước đi vào.

Anh đặt chai nước ở tủ đầu giường, tựa lưng lên thành giường, ngồi xuống.

Anh cũng cầm điện thoại, chắc là đang kiểm tra xem có tin tức quan trọng nào không.

Cô không tự chủ được dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn anh, anh mặc một chiếc áo ngủ ngắn tay, sau khi tắm xong trông anh rất thoải mái.

Một lát sau, anh dường như chú ý tới tầm mắt của cô, cụp mắt xuống, “Không phải mệt à, sao còn chưa ngủ?”
Cô lập tức khóa điện thoại, nhét xuống dưới gối, ra hiệu hỏi anh có thể tắt đèn hay không, nếu không sẽ không ngủ được.

Liễu Du Bạch giơ tay tắt đèn chính trong phòng ngủ, chỉ để lại đèn bàn trên tủ, còn cố ý giảm độ sáng để không bị chói mắt.

Lương Tư Nguyệt nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng không thành công.

Trái tim tựa như luôn treo ở cổ họng dù thế nào cũng không thể hạ xuống.

Cứ như vậy một hồi lâu, cô quay đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Liễu Du Bạch.

Có lẽ con người luôn có trực giác đối với ánh mắt của người khác, trong nháy mắt, Liễu Du Bạch quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của cô.

Hai người nhìn nhau năm giây, cũng có thể là ít hơn.

Liễu Du Bạch bỗng nhiên buông điện thoại, tắt nguồn sáng cuối cùng đi, nằm xuống, xoay người, cực kì tự nhiên mà kéo cô vào lòng.


Lương Tư Nguyệt kéo cao chăn che kín mặt, nếu có thể thì cô muốn trốn đi.

Cô nghe thấy tiếng sột soạt vang lên, là Liễu Du Bạch đứng dậy.

Sau đó cảm giác được đèn lại được bật lên một lần nữa, mặc dù nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được độ sáng khi đèn chính được bật lên.

Cô nhanh chóng đứng dậy, xuống giường từ bên kia, tránh ánh mắt của anh, đi thẳng vào nhà tắm.

Sau đó là một tràng cười bỡn cợt của anh.

Lương Tư Nguyệt bật đèn phòng tắm, vặn vòi nước, ấn nước ra để rửa tay.

Cô nhìn vào trong gương, mặc kệ đã hoàn thành quy trình chăm sóc da, cô vốc một chút nước lạnh lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, cố gắng hạ nhiệt.

Lúc này Liễu Du Bạch cũng đi đến.

Không chờ anh mở miệng, cô cúi đầu, không dám liếc nhìn mặt anh, nhẹ nhàng đẩy anh ra, vòng qua anh rồi chạy nhanh về phía giường.

Cô ngã xuống, vùi mặt vào trong chăn, cảm thấy da ngón tay có cảm giác rất kỳ lạ.

Cô hơi nắm tay lại.

Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng bước chân đi ra khỏi phòng tắm, từ từ tới gần, bên cạnh hơi lún xuống, là Liễu Du Bạch nằm xuống.

Sau đó tấm chăn cô đang dùng để che mặt bị kéo ra.

Cô bị ánh đèn rọi vào hơi chói mắt nhưng Liễu Du Bạch nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc đang nhịn cười: “Em định để mình ngạt thở à?”.