Andersen Của Tôi

Chương 60: Chương 60





Sau khi cơm được giao tới, Liễu Du Bạch bắt đầu ăn bữa tối muộn của anh.

Một lúc sau Molly cũng đến, cô ấy cười chào hỏi Lương Tư Nguyệt, sau đó mở sổ ghi chép của mình ra bắt đầu báo cáo công tác và xác nhận hành trình.

Bên kia, Tiểu Kỳ giống như không muốn bị thua kém, nói với Lương Tư Nguyệt một ít chi tiết phòng kế hoạch vừa điều chỉnh sau buổi ra mắt phim.

Phòng của Lương Tư Nguyệt biến thành một cái phòng làm việc thực sự.

Cô uể oải dựa vào sô pha, bởi vì mệt mỏi nên tinh thần tan rã, có một giây phút cô thật sự muốn đuổi bọn họ ra khỏi phòng, đúng vậy, trong đó bao gồm cả Liễu Du Bạch.

Phần mì xào đậu cô ve trước mặt anh liên tục khiêu khích dây thần kinh vị giác của cô.

Liễu Du Bạch ăn xong, vốn còn định ở lại với Lương Tư Nguyệt một lúc nữa, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên thấy hai mí mắt cô díp lại, như thể cô sẵn sàng ngủ bất cứ lúc nào.

Anh cười nói: “Em buồn ngủ vậy à?”
“...!Ừm.” Thấy hôm nay không có cơ hội ở chung với nhau, cô không còn chút tinh thần nào.

“Được rồi, bọn anh đi trước đây, em nghỉ ngơi sớm nhé!” Lúc đứng dậy đi ra cửa, anh thuận tay xoa xoa đầu cô.

Ngày hôm sau chính là buổi ra mắt phim, buổi tối mới chính thức bắt đầu nhưng vẫn phải dậy sớm chuẩn bị.

Lương Tư Nguyệt vốn còn định ăn sáng với Liễu Du Bạch, nhưng không may, Liễu Du Bạch đã gặp đội hậu kỳ của phim nên đi trước với họ rồi.

Buổi sáng nhận phỏng vấn của mấy nhà truyền thông, giữa trưa ăn cơm xong, nghỉ ngơi một chút rồi lại bắt đầu trang điểm.

Để tránh làm dơ lễ phục, phải trang điểm xong cô mới thay đồ.

Bộ trang sức cũng đã được đưa tới, bông tai kim cương tua rua, vòng tay pha lê trắng và nhẫn bạch kim, như muốn phát huy triệt để chủ đề “chói mắt” đến cùng.

Quá trình trang điểm và làm tóc vô cùng lâu, Lương Tư Nguyệt chỉ có thể ngồi trên ghế nghịch điện thoại di động, chơi hết cả 50% pin mà còn chưa làm xong.

Lúc này, cô nhận được tin nhắn của Trì Kiều nói cô ấy đã tới cửa rồi.

Lương Tư Nguyệt gửi số phòng cho cô ấy, chưa tới mười phút đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Tiểu Kỳ mở cửa, Trì Kiều đẩy một chiếc vali đi vào, đằng sau còn có chuyên viên đang điểm của cô ấy.

Căn phòng này đủ lớn, hai người trang điểm cùng một lúc cũng dư dả.

Lương Tư Nguyệt vừa rồi còn cảm thấy mơ màng sắp ngủ, sau khi Trì Kiều tới hiện trường lập tức biến thành đại hội buôn chuyện.

Đương nhiên, có người ngoài ở đây, các cô không nhắc gì tới chuyện của mình, chỉ nói vài chuyện trên Weibo với diễn đàn.

Chuyên viên trang điểm không hổ là làm nghề gần vòng xoáy trung tâm ngành sản xuất này nhất, dù là ai cũng có thể nói chuyện cùng được, thậm chí còn có thể thay các cô hiệu đính, bác bỏ các tin đồn thất thiệt, cùng nhau nghiêm túc ăn dưa.

Đến hơn ba giờ chiều, trang điểm tóc tai xong hết, Lương Tư Nguyệt thay lễ phục xong không còn việc gì làm nữa, chỉ đợi nhóm làm việc thông báo lúc nào đi hội trường nữa thôi.

Chất liệu của lễ phục mềm mại, Lương Tư Nguyệt không dám ngồi lâu sợ váy bị nhăn, cô đi chân trần trên sàn nhà, đi qua đi lại làm quen với chiếc váy dài này.


Cô nghiêng người nhìn vào trong gương, hỏi Trì Kiều có cảm thấy phần lưng của cô hở hơi nhiều không.

Trì Kiều còn chưa trang điểm xong, cô ấy liếc nhìn cô một cái, cười nói: “Bảo nhiều thì cũng không nhiều lắm, chỉ sợ lúc cậu đi thảm đỏ bị đông cứng lại như quỷ thôi, cậu biết hôm nay Bắc Thành bao nhiêu độ không?”
Lúc sáng Lương Tư Nguyệt dậy xem thời tiết hai mắt đã tối sầm, “Mong là tớ vượt qua được.”
Trì Kiều trang điểm xong, cũng tìm đồ trong vali ra thay.

Hôm nay cô ấy tới với tư cách là khách quý tham dự, về mặt quần áo thì thoải mái hơn nhiều, một chiếc váy dài liền thân, còn có chỗ che đậy để dán được miếng dán giữ nhiệt.

Tiểu Kỳ nhận được tin tức của nhân viên công tác gửi tới: “Nửa tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát tới hội trường.

Tiểu Nguyệt, chị đeo giày cao gót vào làm quen trước đi, đôi giày này đế hơi cao, em lo đến lúc đó chị không tìm thấy điểm phát lực.”
Lương Tư Nguyệt vừa cười nói “Đừng coi thường chị, dù sao chị cũng có kinh nghiệm hát nhảy bằng giày cao gót đó”, vừa xỏ chân vào giày.

Đứng vững, bước đi, bước đầu tiên suýt nữa đã hụt chân.

“...”
Trì Kiều và Tiểu Kỳ đều cười.

Nửa giờ sau, xe minivan[1] tới rồi.

[1] MPV (Multi-Purpse Vehicle) hay minivan, một dòng ô tô đa dụng với điểm đặc trưng là khoang hành khách và hành lý rất rộng rãi, đáp ứng được nhiều chức năng, có thể linh hoạt chuyển đổi giữa chở hành khách và chở hàng hoá thông qua việc sắp xếp những hàng ghế phía sau.

Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều mặc thêm một chiếc áo lông vũ, đi xuống lầu.

Trong sảnh, Lương Tư Nguyệt bắt gặp Trần Hạc Lâm và Lâm Mạnh Hạ, cô phất tay chào hỏi hai người.

Xe dừng bên ngoài khách sạn, phóng viên của các báo đài đều tụ tập ở xung quanh, răng rắc răng rắc ấn màn trập.

Đây là lần đầu tiên Lương Tư Nguyệt trải qua trường hợp như thế này, cô lập tức quản lý biểu cảm, vừa mỉm cười vừa vẫy tay với màn ảnh.

Tiểu Kỳ giúp cô nắm làn váy, cô cũng tự ôm một chút, khom lưng, cùng Trì Kiều trước sau chui vào trong xe.

Lúc này, Lương Tư Nguyệt mới có thời gian cảm thán: “Mẹ ơi lạnh quá, tớ thấy cái áo lông vũ này chẳng có tí tác dụng nào cả.”
Tiểu Kỳ trấn an cô: “Chỉ có một đoạn thảm đỏ trước cửa kia sẽ khá lạnh thôi, đi thảm đỏ xong sẽ vào nhà, bên trong có mở máy sưởi, có lẽ sẽ đỡ hơn.”
Lái xe tới hiện trường mất khoảng bốn năm mươi phút.

Buổi trưa Lương Tư Nguyệt ăn rất ít, Tiểu Kỳ sợ đến lúc đó thể lực cô không chống đỡ nổi, đưa cho cô một thanh hạt dinh dưỡng bảo cô ăn trước để bổ sung năng lượng.

Cô nhìn bao bì, thấy nó là màu đen, trông giống như socola, sợ ăn xong sẽ dính răng nên bảo sau khi đi thảm đỏ xong sẽ ăn.

Chuyên viên trang điểm đi trên một chiếc xe khác, không có người ngoài, Trì Kiều mới dám hỏi Lương Tư Nguyệt: “Liễu Du Bạch có tới không?”
“Có.

Nhưng tớ cũng không biết anh ấy đang ở đâu, chắc bây giờ đang ở hội trường rồi.”
Trì Kiều cười nói: “Anh ấy không đi thảm đỏ với cậu à? Lần đi thảm đỏ đầu tiên của cậu mà.”
“Bọn tớ không dám phô trương như vậy.

Tớ đi cùng với Trần Hạc Lâm.”

Trì Kiều lập tức bắt được trọng điểm trong câu của cô, “Đến bây giờ mới bao lâu mà đã “bọn tớ” rồi.

Chua quá đi, tại sao tớ lại muốn tới đây ăn cẩu lương chứ.”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Đừng ghen mà, fan CP của chúng ta còn hàng ngàn hàng vạn người ấy chứ.”
Cô nói thế bỗng khiến Trì Kiều nhớ ra, “Mấy hôm trước tớ có thấy một video của CP chúng ta, edit cũng khá được đó.”
“Cho tớ xem với.”
Trì Kiều lấy điện thoại ra, share link bài Weibo kia sang Wechat cho Lương Tư Nguyệt.

Tiểu Kỳ ở một bên cười, “Hai người làm sao vậy?”
Trì Kiều nghiêm trang nói: “Cảm giác sung sướng khi hít tác phẩm đồng nhân của mình, em không hiểu được đâu.”
Lương Tư Nguyệt click mở video, Trì Kiều cũng ghé lại gần, xem lại cùng cô lần nữa.

Lương Tư Nguyệt cười đau hết cả miệng: “...!Xong rồi, nếu tớ không phải đương sự, tớ sẽ cho rằng đây là thật luôn đó.”
“Đúng nhờ, edit cực đỉnh, BGM cũng hợp nữa.”
“...!Hình như tớ trượt tay nhấn like mất rồi.”
“...”
Lương Tư Nguyệt vội vàng nhấn vào xem danh sách những bài đã like rồi bỏ cái like vừa rồi đi, gần đây nhu cầu công việc của cô tương đối nhiều, bình thường đều đăng nhập tài khoản chính.

Một lát sau, Trì Kiều nói với cô: “Không kịp rồi, có người đã cap màn hình up vào siêu thoại “Lương Kiều Di Mộng” mất rồi.”
Lương Tư Nguyệt: “...”
Tiểu Kỳ cười nói: “Cũng không quan trọng, bình thường các minh tinh nữ xào CP với nhau mọi người cũng chỉ hóng chút thôi, sẽ không ai coi là thật đâu.

Các sao nam xào CP với nhau, fans các nhà mới dễ coi là thật, làm không tốt hai nhà nhào vào xé nhau ngay.”
Vì thế, các cô lại thuận thế buôn tới chuyện một cặp CP nam nam đang “tinh luyện[2]” fan quy mô lớn, cho đến khi xe lái đến cửa trung tâm triển lãm.

[2] Luyện fan CP thành fan only.

Xe ngừng ở khu vực chờ, một lát sau, chuyên viên trang điểm lên xe, tới xác nhận trang điểm tóc tai của Lương Tư Nguyệt có hoàn chỉnh hay không, có chỗ nào cần chỉnh lại hay không.

Cô ấy lấy một miếng mút chấm nhẹ chút phấn, nhẹ nhàng dặm vào hai bên cánh mũi cô, “Thật hoàn hảo.”
Lương Tư Nguyệt nhìn thoáng qua ngoài cửa xe, bức tường bên ngoài trung tâm triển lãm đã dán bức quảng cáo lớn: Chúc mừng buổi ra mắt phim “Tận Cùng Bóng Đêm” đầu tiên trên toàn cầu.

Tiểu Kỳ bảo Lương Tư Nguyệt ngồi trong xe một lát, đồng thời liên lạc với trợ lý của Trần Hạc Lâm, nói với họ cố gắng đỗ xe càng gần nhau càng tốt.

Khoảng hai mươi phút sau, tổ công tác thông báo có thể bắt đầu vào hội trường.

Lương Tư Nguyệt cởi áo lông vũ, kiểm tra quần áo, trang sức và đầu tóc lại lần cuối, sau khi xác nhận không có gì sai sót mới xuống xe.

Trần Hạc Lâm cũng bước xuống từ xe bên cạnh, anh mặc một bộ vest được tài trợ bởi một thương hiệu hạng sang nổi tiếng về quần áo cao cấp dành cho nam giới, vô cùng lịch lãm và đẹp trai.

Lương Tư Nguyệt cười chào hỏi với anh, anh đáp lại rồi vươn cánh tay ra.

Lương Tư Nguyệt bước tới, khoác tay anh, cả hai cùng nhau đi về phía khu vực thảm đỏ.

Lương Tư Nguyệt lo lắng đến mức không rảnh để ý tới chuyện trời có lạnh hay không, mãi cho đến khi cô vào đến cổng, chụp ảnh và ký tên trên bức tường màu đỏ ở khu vực được đánh dấu, sau đó vào hội trường cô mới nhận ra người mình đã lạnh cóng, chân tay như bị đóng băng cả lại.


Nhân viên tại hiện trường dẫn cô đến vị trí ngồi dưới sân khấu, Lương Tư Nguyệt cúi đầu xuống, cẩn thận để không bị bước hụt trên mấy bậc thang, mọi thứ đều ok, nhưng ở bước cuối cùng, khi cô đang định ngồi xuống thì bị vấp vào váy một chút..

Ngay lập tức, một bàn tay nắm lấy cánh tay cô và giữ chặt cô lại.

Cô vội vàng nói cảm ơn, nhưng khi ngẩng đầu lên, cô giật mình, bởi vì người ngồi ở đó chính là Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch hơi nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Ăn vạ à?”
Cô cong môi cười cười.

Đang ở trường hợp công khai, cô không dám nói chuyện nhiều với anh nên đành nhìn đi chỗ khác và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh.

Lương Tư Nguyệt dùng dư quang đánh giá anh, anh mặc một bộ vest màu đen, một tên lưu manh giả danh trí thức[3] vô cùng đẹp trai.

[3] Nguyên văn: Nhã nhặn bại hoại (斯文败类): Mô tả những người bề ngoài nhã nhặn thư sinh nhưng bên trong lại đen tối.

Đặc biệt đối với các anh đẹp trai đeo kính, cảm giác "nhã nhặn bại hoại" toát ra từ họ giống như một liều thuốc mê.

Thật sự rất muốn nói chuyện với anh ấy.

Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra và gửi cho anh một tin nhắn: Tại sao em lại ngồi cạnh anh?
Cô nghe thấy điện thoại di động của Liễu Du Bạch rung lên, anh lấy điện thoại di động ra xem, khẽ cười rồi trả lời: Anh sắp xếp đó.

Lương Tư Nguyệt vẫn đang gõ thì anh đã gửi một tin nhắn khác: Chiếc váy rất đẹp.

Cô mỉm cười xóa dòng chữ trong hộp thoại và trả lời anh: Cảm ơn anh.

Liễu Du Bạch: Anh đã bảo rồi, nói miệng không tính.

Thật không thể diễn tả được cảm giác lúc này, có rất nhiều máy quay đang nhìn chằm chằm vào cô, Liễu Du Bạch lại đang tán tỉnh cô dưới con mắt của mọi người, có thể gọi là một kiểu kíc.h thích khác.

Không lâu sau, Trần Hạc Lâm, Lâm Mạnh Hạ và các diễn viên phụ khác cũng ngồi vào chỗ, Lương Tư Nguyệt không dám làm càn nữa nên cô cất điện thoại đi trước.

Trong hội trường đúng là có máy sưởi, nhưng dù sao ở đây cũng rộng như vậy, cảm thấy không có tác dụng mấy.

Chẳng mấy chốc Lương Tư Nguyệt đã cảm thấy lạnh, nhưng cô không thể làm gì được, cô chỉ có thể chịu đựng nó.

Bảy giờ, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Lương Tư Nguyệt cùng với các nhân vật chính quan trọng khác lần lượt được mời lên sân khấu, đương nhiên, trong đó không bao gồm Liễu Du Bạch, anh đồng ý tới đã tốt lắm rồi, muốn anh lên sân khấu như bị phạt đứng thì chịu.

Sau khi chào hỏi xong là màn vũ đạo mở đầu, sau đó là đạo diễn, Trần Hạc Lâm phát biểu, lại biểu diễn thêm vài tiết mục nữa, chiếu trailer, hỏi đáp, thông điệp lãnh đạo muốn gửi gắm, tương tác tại hiện trường…
Một loạt các hoạt động diễn ra, buổi ra mắt phim đầu tiên kéo dài hai giờ cuối cùng mới kết thúc..

Giữa buổi ra mắt, Lương Tư Nguyệt vào phòng nghỉ trong hậu trường mặc áo khoác vào, ngồi trước gió ấm một lúc, ăn thêm hai thanh hạt dinh dưỡng để bổ sung thể lực.

Mặc dù vừa lạnh vừa đói nhưng cuối cùng cô cũng vượt qua được rồi.

Để được ngồi ở đây, không thể không nhắc tới công lao khi cô ngồi dưới sân khấu nhắn tin càu nhàu với Liễu Du Bạch.

Sau khi kết thúc, về khách sạn tổ chức tiệc tối, ngoài đoàn đội chủ nhà ra, giới truyền thông và khách quý được mời đều sẽ tới tham dự.

Lúc về Lương Tư Nguyệt vẫn đi với Trì Kiều, Liễu Du Bạch thì đi cùng đám người Hà Nột.

Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều ngồi trên xe đợi một lúc, trước khi xe sắp xuất phát Tiểu Kỳ mới trở về, không nói gì mà chỉ nhét một túi bánh bao nhỏ vào tay Lương Tư Nguyệt.

“Đặc biệt cho phép chị ăn chầu này.” Tiểu Kỳ cười nói, “Hôm nay em sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.”

Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều chia nhau tớ một miếng cậu một miếng, bánh bao nhân thịt nóng hầm hập, thật sự cảm động muốn khóc.

Trên đường trở về, ba người đều vô thức lướt di động.

Tiểu Kỳ nói với cô, ảnh thảm đỏ của cô được lên hot search, tuy nhiên thứ hạng không phải rất cao.

Trì Kiều cười nói: “Mau chóng mua hạng một cho cậu ấy đi.”
Lương Tư Nguyệt lướt được ảnh của mình ở trang chủ, có thể nói rằng mỹ lệ động lòng người, cô hơi đắc ý vài giây.

Trì Kiều hình như lướt thấy gì đó rất thú vị, yên lặng mà đưa điện thoại của mình cho Lương Tư Nguyệt.

Đó là một bài viết trong một tổ giải trí trên app X, nội dung là hai ảnh gif, một tấm là khoảnh khắc Liễu Du Bạch đỡ cô dậy, một tấm là hai người ngồi cùng nhau, mỗi người tự nghịch điện thoại của mình, nhưng trên mặt lại nở nụ cười mỉm khiến người ta tò mò.

Mà buồn cười nhất chính là tiêu đề của bài đăng này: Đừng nói tôi là người cuối cùng biết CEO của Giải trí XX, nhà sản xuất phim trứ danh Liễu Du Bạch vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai đấy nha.

Nội dung là trí tưởng tượng của chủ bài viết: Tổng tài bá đạo cãi nhau với cô vợ nhỏ của anh, hai người chiến tranh lạnh rất lâu, thảm đỏ cũng không muốn đi cùng nhau, nhưng vào lúc cô vợ nhỏ suýt nữa té ngã, trong khoảnh khắc đó nội tâm của anh đã lộ ra.

Hai người sóng ngầm mãnh liệt gửi Wechat cho nhau, bá đạo tổng tài nói: Cô gái, nếu cô tiếp tục giận dỗi với tôi, tôi chỉ có thể cấm sóng cô, để cô ngoan ngoãn trở về làm phu nhân tổng tài của tôi.

Lương Tư Nguyệt thực sự ngại muốn độn thổ, cười cười bảo Trì Kiều bỏ điện thoại ra chỗ khác, mắt cô bị vấy bẩn rồi.

Trì Kiều càng không nghe, còn nhất định muốn lướt comment cho cô xem:
“Hơi muốn ship.”
“Cảm ơn chủ bài đăng, đây là đồ ăn thay cho bữa cơm hôm nay của tui.”
“Muốn nói gì nói nhanh đi, tôi đoán bài đăng này sẽ không tồn tại được quá mười phút.”
“Chủ bài đăng sinh năm bao nhiêu đó? Khi còn trẻ LDB (Liễu Du Bạch) từng làm diễn viên, bề ngoài đẹp trai là chuyện thường mà.”
“Rõ ràng có thể dựa vào mặt kiếm cơm, vậy mà lại muốn làm nhà tư bản dơ bẩn.”
“Một phút, tôi phải biết được tất cả thông tin của tiểu hoa này.”
“Cũng không coi là tiểu hoa được, phim điện ảnh còn chưa được diễn mà.”
“u1s1 (có gì nói đó), tài nguyên của LTN (Lương Tư Nguyệt) có phải hơi tốt quá rồi không, vừa ra mắt đã được làm nữ chính trong phim của đạo diễn nổi tiếng.”
“Có kim chủ chứ sao nữa.”
“Người trong ngành có một tin này, tin hay không tùy thích.

Người sau lưng ltn chính là ldb, ldb đầu tư vào studio của btk (Bối Tư Khỉ) chính là để nâng đỡ cô ta, lúc trước ltn quay “bmd” (Bình Minh Đến) bị thương, đạo diễn vốn đã định đổi người khác thay cô ta, cũng nhờ ldb bỏ tiền ra giải quyết.

Còn chuyện có thể lấy được tài nguyên tốt như phim của đạo diễn lớn, không nhìn xem nhà sản xuất của Tận Cùng Bóng Đêm là ai? Trước đây ltn ra mắt cùng cái nhóm flop tuyến mười tám, nếu không phải thông đồng với ldb thì bây giờ vẫn còn đang flop chẳng ai thèm quan tâm đâu.”
Xem tới đây, Lương Tư Nguyệt và Trì Kiều đều ngơ ngẩn, hai người liếc nhau một cái.

Tiểu Kỳ hỏi hai cô: “Làm sao vậy?”
Lương Tư Nguyệt không nói lời nào, mà Trì Kiều quay màn hình sang phía cô ấy.

Tiểu Kỳ nhìn, nói: “Bình thường, quay một bộ phim cần hơn một ngàn nhân viên công tác, vàng thau lẫn lộn.

Share cho chị cái link đi, chị sẽ gửi nó cho bộ phận tuyên truyền để bên đó quan sát tình hình đằng sau.”
Sau đó lại dặn cô cố gắng không xem mấy tin trong tổ giải trí này vào những lúc tần suất xuất hiện của mình nhiều, tránh nhìn thấy mấy bài bôi nhọ rồi lại buồn.

Thực sự mà nói Lương Tư Nguyệt không chịu ảnh hưởng chút nào, bởi vì những lời bọn họ nói cũng coi như là thật.

Cô mở Weibo lên, share bài thông báo buổi ra mắt phim thành công tốt đẹp của Weibo Official, trước khi tắt máy lại không kiềm được search thử “Căn cứ chăn nuôi rùa biển nhà họ Liễu”.

Đúng là có một bài Weibo mới, click xem cũng là hai tấm ảnh gif kia, nội dung là: Cuối cùng cũng có ảnh mới, “Idol” nhà chúng ta khai trương một lần không dễ dàng.

Tôi đang khảo chứng một số thứ, thời gian dài đến khó tin nên tôi không dám đưa ra kết luận quá nhanh, tóm lại nếu có kết quả sẽ đăng ngay.

Nhưng nói trước, tôi nghi ngờ chúng ta ship trúng CP real rồi..