Andersen Của Tôi

Chương 78: Chương 78





Dòng trạng thái trên Weibo này của Liễu Du Bạch trở thành tìm kiếm hot trên Weibo, trên thực tế quá trình từ khoá từ “đang nóng” tiến thêm một bước trở thành “bùng nổ” có chút quanh co.

Lúc đầu, bài viết này được những người tìm kiếm từ khoá “Lương Tư Nguyệt” phát hiện ra, có người xem chuyện vui không chê chuyện lớn chia sẻ lại; có người nghi ngờ đây chẳng qua chỉ là do người hâm mộ của Lương Tư Nguyệt đóng giả; mà fan CP “Nguyệt Bạch” đứng đầu là “Căn cứ chăn nuôi rùa biển nhà họ Liễu” vừa chia sẻ lại bài với một đống dấu chấm hỏi, vừa nhảy múa điên cuồng.

Trận tượng lớn như thế, đội ngũ marketing của công ty không thể không chú ý tới, đặc biệt hôm nay Lương Tư Nguyệt đoạt giải nên càng phải chú ý nhiều hơn đến hướng gió trên Weibo.

Tài khoản này không có phần giới thiệu, không có avatar, thậm chí còn không phải thành viên Vip của Weibo, càng đừng nói tới tích V chứng minh thân phận nữa.

Đội ngũ marketing xếp tài khoản này vào nhóm account có tính bắt chước cao, nhưng với tinh thần trách nhiệm cao, họ đi hỏi Molly một tiếng.

Kết quả sau khi Molly xác nhận một chút trong danh sách đặc biệt chú ý của mình, cô ấy trả lời: “Đây là sếp Liễu, tài khoản của anh ấy do tôi hỗ trợ đăng ký, có lẽ vừa đổi tên mới đây thôi.”
Đội marketing trợn tròn mắt, nhanh chóng hỏi chị Molly chuyện này nên xử lý như thế nào.

Molly: “Nhanh chóng liên hệ bên phía Weibo xác nhận tích V đi, sau đó đăng ký gói hội viên Vip 1 năm.”
Vì thế, Weibo của Liễu Du Bạch cuối cùng cũng có được bộ mặt nên có của nó.

Sau khi chiếc tích “V” ánh vàng rực rỡ được hiển thị, trong vòng mười phút Weibo đã bị tê liệt, một lập trình viên đang trực ca đêm đăng Weibo khóc lóc lên án loại hành vi thất đức vào rạng sáng như thế này: Thương cho tấm thân nô lệ tư bản của chúng tôi, hãy tuyên bố tình yêu vào giờ hành chính, xin cảm ơn.

Mà Lương Tư Nguyệt căn bản không biết chuyện này.

Thảnh thơi đi dạo với Liễu Du Bạch nửa tiếng, đi xa rồi lại vòng về cửa hàng tiện lợi, thậm chí cô còn rối rắm mua thêm một phần cánh gà bắc cực hay một phần bún nưa đôi cuộn.

Cô mua lẩu Oden và sữa chua, đóng gói xong, lúc này mới cùng về khách sạn với Liễu Du Bạch.

Liễu Du Bạch đi tắm rửa, còn cô ngồi ở quầy bar bên kia, vừa ăn vừa mở Wechat ra trả lời những tin nhắn chúc mừng, thuận tay thoát ra mở Weibo, chuẩn bị chia sẻ lại video chúc mừng cô đoạt giải mà đoàn phim “Tận Cùng Bóng Đêm” đăng trên Weibo, đồng thời cũng định đăng một bài nêu cảm tưởng của mình.

Vào lúc cô nhấp khung tìm kiếm, định nhập “TậnCùng Bóng Đêm” vào thì thấy đứng đầu hot search là “Liễu Du Bạch cầu hôn [hot]”, cô ngẩn người.

Cô bán tín bán nghi nhấn vào thì thấy các loại chia sẻ lung tung rối loạn từ một bài đăng gốc.

Liễu Du Bạch: Kết hôn đi! @Lương Tư Nguyệt.

Cô nhấn vào trang chủ của bài đăng gốc, tích V vàng rực rỡ, phần xác thực danh tính chỉ có ba chữ “sản xuất phim” đơn giản thô bạo, cùng với danh sách đang theo dõi chỉ có một mình “Lương Tư Nguyệt”.

Đúng là tài khoản Weibo của Liễu Du Bạch.

Cô sợ tới mức đánh rơi đôi đũa trên tay, “Liễu Du Bạch!”
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại một lát.

“Anh mau ra đây!”

Bên trong truyền ra tiếng cười cợt nhã của Liễu Du Bạch: “Mới đó đã chờ không kịp rồi?”
“...”
Năm phút sau, Liễu Du Bạch mới khoác áo tắm dài, không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Lương Tư Nguyệt giơ điện thoại lên, chất vấn với ngôn từ lộn xộn: “Đây… đây là có ý gì?”
“Em không hiểu chữ nào?”
“Anh nghiêm túc hả?”
“Chuyện này còn có thể không nghiêm túc à?”
“Nhưng...!Anh cầu hôn em, em lại là người cuối cùng trên thế giới này biết?!”
“Không phải bây giờ đã biết rồi sao?”
Lương Tư Nguyệt không còn lời nào để nói, bởi vì quá mức khiếp sợ nên không còn không gian cho cảm xúc “bất ngờ và vui mừng” xuất hiện, điều đầu tiên cô nghĩ tới là: “Em… em có cần trả lời lại trên Weibo không?”
“Tùy em.”
Lương Tư Nguyệt nhìn anh rồi nhìn lại mình một cái, áo thun, quần jeans, trong tay còn cầm một bát lẩu Oden chưa ăn hết.

Gặp quỷ à, cảnh tượng cầu hôn của cô tại sao lại như thế này?
“Em có thể từ chối anh không?”
Liễu Du Bạch ngước mắt nhìn cô, “Tại sao?”
“Em cảm thấy rất không chính thức.”
“Nếu em muốn kiểu quỳ một gối xuống đất cầu hôn ở bên ngoài, ngại quá, không có đâu.”
“Không phải em muốn như vậy, nhưng mà ít nhất...” Lương Tư Nguyệt không lên tiếng nữa, nghĩ thầm thôi thôi: “Dù sao em sẽ không đồng ý với anh đâu.”
Liễu Du Bạch cười nói: “Ít nhất cái gì, em nói rõ ràng.”
“Đó là chuyện của anh, anh tự nghĩ đi.”
Liễu Du Bạch hừ nhẹ một tiếng, nhưng cũng không nói không được.

Lúc Lương Tư Nguyệt quay đầu lại, ý cười trên mặt sắp không giấu được nữa, cô vừa ăn vừa theo dõi lại Liễu Du Bạch, cũng nhấn mở phần bình luận của bài Weibo đã hơn một trăm ngàn lượt chia sẻ kia ra xem, thấy trong đó có vài gương mặt quen thuộc, đều là chúc phúc, không có gì đặc thù.

Trên sô pha, Liễu Du Bạch cầm di động nhưng không chú ý tới Weibo, mà là dặn dò những người của phòng marketing đang đau khổ tăng ca, bảo bọn họ liên lạc với phòng pháp chế, nếu cần thiết có thể lấy lý do phỉ báng khởi tố, doạ blogger lúc trước soạn bài văn kia.

Những tin tức không thật như “Giao dịch tiền - sắc” này, nếu lượt chia sẻ vượt qua 500, chắc chắn anh ta sẽ thua.

Kết quả, phòng marketing nói: Anh ta xoá bài rồi, sếp vừa đăng Weibo là anh ta xoá bài luôn.

Liễu Du Bạch: Được, vậy cứ thế đi.

Đối diện hỏi: Không tiếp tục truy cứu nữa ạ?
Liễu Du Bạch: Cũng vì muốn kiếm miếng cơm thôi, các anh nghỉ ngơi sớm đi.

Xử lý tin tức xong, anh đứng dậy đi đến cạnh Lương Tư Nguyệt, lấy cái cốc giấc cô dùng đựng lẩu Oden, chọn lựa ra một chuỗi cá viên, nếm một miếng, thấy mùi vị tươi sống quá mất tự nhiên lại ghét bỏ buông xuống.

Quay đầu nhìn một cái, Lương Tư Nguyệt đang cầm điện thoại, cười vô cùng vui vẻ.


Liễu Du Bạch hỏi cô: “Lúc anh cầu hôn cũng không thấy em vui như thế, nhìn thấy cái gì hay đó?”
Lương Tư Nguyệt cười nói: “Bọn họ nói, danh sách theo dõi của em có 216 người, mà của anh lại chỉ có một người.

Anh lỗ quá!”
“À.”
“Bọn họ nói, em theo dõi anh nhưng không chia sẻ lại để trả lời Weibo của anh, có phải chính là cái kiểu “em rất cảm động nhưng em từ chối” hay không.”
“Em rất cảm động nhưng em từ chối có ý gì?”
“Là em rất cảm động nhưng em từ chối.”
“...” Tỉnh lược sự nhạt nhẽo.

“Bọn họ còn cá cược xem em sẽ chia sẻ bài em đoạt giải trước hay bài của anh trước.”
“Vậy bọn họ có nói với em là người nào đó tối nay sẽ xui xẻo không?”
“...”
Sếp Liễu cũng không làm cô quá “xui xẻo”, bởi vì thật sự là quá mệt mỏi, không còn sức lực lăn lộn nữa.

Điều hoà trong nhà mở một độ ấm thích hợp, hai người ôm nhau ngủ.

Sáng sớm thức dậy, nhiệt độ tối hôm qua vẫn còn tiếp tục kéo dài, nhóm truyền thông cá nhân không ăn kịp “quả dưa” thứ nhất, bắt đầu phân tích tuyến thời gian yêu đương của hai người một cách cặn kẽ không bỏ sót tình tiết nào.

Mà bài Weibo dài của “Căn cứ nuôi rùa biển của nhà họ Liễu” lúc trước bị tẩy bản thảo điên cuồng, khiến cô ấy tức đến mức lên Weibo mắng vốn.

Dù không biết người đằng sau tài khoản Weibo này là ai, nhưng Lương Tư Nguyệt lén xem Weibo của cô ấy nhiều lần rồi, thế nên cũng sinh ra chút cảm giác thân cận, thấy cô ấy bị tẩy bản thảo, vậy mà cô cũng có cảm giác đầy căm phẫn.

Phần bình luận đều là an ủi, cũng có người nói, CP mình lén ship bỗng công khai, toàn dân đều tới “ăn dưa”, tâm trạng bỗng thấy khó chịu lạ thường.

Còn trên diễn đàn, trước đây các loại bài đăng nói Lương Tư Nguyệt “Cọ kịch bản tổng tài bá đạo”, “Tự sắp xếp chụp lén để thử thái độ của kim chủ”, đều bị “đào mồ vả mặt”.

Dù sao muốn náo nhiệt bao nhiêu thì náo nhiệt bấy nhiêu.

Lương Tư Nguyệt xem một lát rồi tắt đi, bởi vì lát nữa phải trang điểm, buổi sáng còn một buổi phỏng vấn của tạp chí điện ảnh.

Phỏng vấn kết thúc, còn phải đi theo Liễu Du Bạch tới nhà Khúc Tâm Từ ăn cơm.

Lương Tư Nguyệt và Liễu Du Bạch cùng ăn bữa sáng xong, thay quần áo, chờ chuyên viên trang điểm tới.

Mà đến tận lúc này, Trì Kiều tối hôm qua thấy chị em tốt đoạt giải, chúc mừng xong thì cảm thấy mỹ mãn nên ngủ sớm, bây giờ mới chậm một nhịp biết được chuyện cầu hôn trên Weibo, vào Wechat oanh tạc Lương Tư Nguyệt bằng một đống dấu chấm than.

Lương Tư Nguyệt trả lời cô ấy: Ngủ dậy rồi à?

Trì Kiều: Sếp Liễu được quá.

Sao sếp Liễu lại biết chơi như vậy?
Trì Kiều: Vậy khi nào các cậu kết hôn?
Lương Tư Nguyệt: Thực ra tớ còn chưa đồng ý với anh ấy, tuy rằng tớ thật sự rất muốn.

Nhưng cả thế giới này, tớ lại là người biết cuối cùng…
Trì Kiều: Cậu chắc chắn không phải người cuối cùng, cảm ơn.

Lương Tư Nguyệt cười cười, lại nhắn: Có điều trình độ của tớ hẳn là chẳng để tâm mấy chuyện vụn vặt như vậy được lâu, quay đầu lại tung ta tung tăng đồng ý ấy mà.

Cô nhìn sang chỗ Liễu Du Bạch, dáng vẻ anh mặc quần áo ở nhà, vắt chân đọc tạp chí khiến cô gần như muốn đồng ý ngay lập tức.

Ai bảo sếp Liễu chỉ cần dựa vào nhan sắc cũng khiến cô tâm trí không kiên định chứ.

Trì Kiều: Tớ muốn chụp màn hình lời cậu nói gửi cho sếp Liễu.

Lương Tư Nguyệt: Cậu dám? Tuyệt giao!
Không lâu sau, chuyên viên trang điểm tới.

Vẫn là chị gái trang điểm tạo hình thảm đỏ cho cô ngày hôm qua, Lương Tư Nguyệt rất thích cô ấy, đã nhờ Tiểu Kỳ hỗ trợ bàn chuyện hợp tác lâu dài với cô ấy.

Chị gái chuyên viên trang điểm vào cửa thấy chính chủ tối hôm qua khiến Weibo tê liệt đang ngồi trong phòng, phản ứng đầu tiên là hơi sửng sốt.

Cô ấy biết người tên Liễu Du Bạch này, cũng nghe nói người này không dễ tiếp xúc, gặp mặt vừa thấy, quả nhiên nếu không phải người quen của anh, thật sự rất khó tiếp cận.

Lương Tư Nguyệt muốn lấy được ánh sáng tốt, cô ngồi xuống bên cái bàn cạnh cửa sổ để cho chuyên viên trang điểm tiện thao tác.

Dưới sự toạ trấn của Liễu Du Bạch, tính cách nói chuyện rôm rả của chuyên viên trang điểm không phát huy được chút nào.

Lương Tư Nguyệt còn hỏi cô ấy: “Hôm nay tâm trạng không tốt sao?”
Cô ấy sao có thể nói, em gái à, bạn trai em, à không chồng chưa cưới của em trông đáng sợ quá, chị run tay kẻ lệch eyeliner của em mất rồi, chị còn có thể làm trong ngành này nữa hay không đây?
Bên Liễu Du Bạch cũng không nhàn rỗi, anh đọc báo xong, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Anh và Lương Tư Nguyệt đã công khai, không cần kiêng dè gì cả, anh trực tiếp ở chung một phòng với cô, Molly báo cáo công tác cũng tới thẳng nơi này.

Lương Tư Nguyệt trang điểm xong thì ra ngoài đi làm.

Sau đó Liễu Du Bạch cũng ra ngoài.

Đến 11 giờ rưỡi trưa, Liễu Du Bạch tự lái xe, tới nơi Lương Tư Nguyệt nhận phỏng vấn đón cô đến nhà Khúc Tâm Từ Gia ăn cơm.

Bữa cơm này ăn đến ba giờ chiều mới kết thúc, sau đó không trì hoãn một giây phút nào, bọn họ lập tức về khách sạn thu dọn đồ đạc ra thẳng sân bay.

Sau khi máy bay cất cánh, Lương Tư Nguyệt chợp mắt được nửa tiếng.

Đến khi mở mắt ra, thấy trên trời cao, hoàng hôn còn chưa hoàn toàn buông xuống, tầng mây bên cạnh bị nhuộm lên vài vệt sáng vàng.


Không giống với mặt đất, mặt trời trên trời cao rạng rỡ đến chói mắt.

Cô không kiềm được lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Liễu Du Bạch bỗng huých một cái vào cánh tay cô, ánh mắt nhìn lướt xuống dưới, “Anh bị rơi một thứ xuống dưới ghế em rồi, nhặt giúp anh với.”
“Anh không với tới à?” Lương Tư Nguyệt cúi người xuống nhìn, một mảng tối đen, không thấy rõ gì cả.

“Tay em nhỏ.”
Đang định bật đèn pin di động ra soi, đầu ngón tay đã chạm vào được, cô lần theo rồi cầm lấy nó, nhấc lên, “Có phải cái này… không?”
Giọng nói bỗng nhiên chệch đi một tông, là bởi vì cô thấy, nằm trong tay chính là một cái hộp màu đen vuông vức.

Đầu tiên là sửng sốt một chút, đến lúc phát hiện mặt Liễu Du Bạch không tự giác hiện lên ý cười, cô cảm giác trái tim mình như phồng lên.

Liễu Du Bạch nhìn cô: “Không mở ra xem sao?”
“...”
“Vậy để anh mở giúp em.”
Cô rút tay lại, suy nghĩ một lát rồi tự mình mở ra.

Ánh hoàng hôn bên ngoài đúng lúc chiếu vào mặt cắt của chiếc hộp, nếu lắc nhẹ chiếc hộp có thể nhìn thấy ánh sáng giống như viên kim cương phản chiếu trên đó.

Liễu Du Bạch cầm nhẫn lên, lại nắm lấy tay cô, dừng lại một chút rồi cúi đầu nhìn cô, “Em đồng ý chứ?”
“...”
“Coi như em đồng ý rồi.” Liễu Du Bạch không cho cô chút thời gian phản ứng nào, cũng không giải thích gì cả, chỉ đẩy chiếc nhẫn từ đầu ngón tay vào trong.

Trong lúc đó, hình như cô định rụt tay lại, nhưng anh lại siết chặt ngón tay cô, không để cô thành công.

Lương Tư Nguyệt cúi đầu nhìn, chiếc nhẫn màu bạc kia giống như một dấu chấm câu, một lời hứa hẹn đã định.

Đôi mắt cô cụp xuống, trong mắt mơ hồ hiện lên ánh nước, “Em còn chưa nói gì cả… Anh làm thế là ép mua ép bán.”
Liễu Du Bạch không nói gì, anh nắm chặt lấy bàn tay đeo nhẫn của cô, “Được rồi, anh ngủ một lát.” Giọng điệu như đã làm xong nhiệm vụ vậy.

“...”
Lương Tư Nguyệt vươn tay nắm lấy cổ áo của anh, kéo đầu sắp quay ra chỗ khác của anh lại.

Anh bật cười thành tiếng, cúi đầu nhìn vào mắt cô, hôn cô một cái, “Như thế là được rồi chứ?”
Sau khi máy bay hạ cánh, Lương Tư Nguyệt lên mạng.

Cô mở Weibo ra, trịnh trọng nhấn vào trang cá nhân của Liễu Du Bạch, nhấn vào nút chia sẻ.

- Kết hôn đi.

@Lương Tư Nguyệt.

- Được..