Anh Ấy Luôn Hỏi Tôi Đề Bài Toi Mạng

Chương 24: C24: Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi




Hắn phát hiện mình tựa vào vai Lạc Khinh Vân cũng không có biểu hiện chán ghét, thay vào đó xoa xoa mặt, giơ ngón tay cái, nói: "Vai tốt."

"Cảm ơn." Lạc Khinh Vân đáp.

Các hành khách lục tục xuống xe.

Những người như Lạc Khinh Vân bình thường đều đi xe ô tô, Đàm Mặc không cho y cơ hội chở mình, hắn leo lên xe máy nghênh ngang rời đi, đi thăm Cao Chích.

Thị lực động của Lạc Khinh Vân rất tốt, khi Đàm Mặc hạ thấp thắt lưng, mặc trang phục lái motor chạy ngang cửa sổ xe của y, không hiểu sao Lạc Khinh Vân lại nhớ tới cảnh mình áp chế Đàm Mặc trong lúc diễn tập.

Đôi mắt kia sáng ngời mà lạnh lẽo, hoàn toàn không có sự chấp nhất và nhiệt tình như khi nhìn Cao Chích.

Môi hắn khẽ hé ra, khẩu hình "boom" khiến Lạc Khinh Vân có một khoảnh khắc buồn cười ngắn ngủi cho rằng... Cho rằng Đàm Mặc đang trêu chọc y.

Hắn cười đến kiêu ngạo tùy ý, vết sẹo nhỏ màu đỏ ở khóe mắt dường như muốn trổ hoa, nó bò lên tầm mắt của Lạc Khinh Vân, che trời lấp đất mà nở rộ.

Lạc Khinh Vân nhéo khóe mắt, đạp chân ga, lao về phương xa.

Đàm Mặc cảm giác được phía sau có thứ gì đó đang đến gần, nhìn thoáng qua kính chiếu hậu... Là xe của Lạc Khinh Vân.

Tên này muốn làm gì? Y không giống loại người sẽ so với người khác xem ai lái xe nhanh hơn.

Đàm Mặc mặc kệ y, nhưng xe của Lạc Khinh Vân lại chạy song song với hắn, thậm chí càng ngày càng gần. Sau một phút, tốc độ di chuyển của hai xe ngang nhau, song song tiến về phía trước.

Đàm Mặc nghĩ thầm, tên này có bệnh à?

Đàm Mặc xoay qua nhìn về phía Lạc Khinh Vân, song đối phương lại nhìn về phía trước, biểu tình bình thản, hai tay cũng nắm vô lăng, xe của y cách đầu gối Đàm Mặc chưa đến một cm nhưng chưa bao giờ đụng vào hắn.

Đàm Mặc cho đối phương một cái ánh mắt cảnh cáo: Anh muốn giở trò gì?

Lạc Khinh Vân nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút lạnh lùng, tựa hồ đã làm ra quyết định.

Lúc này tay Lạc Khinh Vân bỗng nhiên vươn tới, chạm nhẹ vào cổ áo sau của Đàm Mặc, sau đó lái xe về một hướng khác.


Anh làm cái quái gì thế? Anh có vấn đề à?

Hai người mỗi người một ngả, một đi bệnh viện, một về chung cư.

Đàm Mặc đi tới căn tin bên ngoài bệnh viện, dừng xe máy, tháo mũ bảo hiểm xuống, hắn chợt nhận ra có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ áo của mình.

Lấy xuống nhìn, mới phát hiện đó là một đóa hoa dại nhỏ, là loại hoa có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi bên đường, khi xuân hạ giao mùa, thường xuyên thấy nó nở trên những luống hoa, mọc ở những kẽ nứt trên tường, gió vừa thổi liền nhẹ nhàng đung đưa. Lúc đầu Đàm Mặc còn cảm thấy đoá hoa nhỏ này nở rộ trông rất đáng yêu, giây tiếp theo mới ý thức được đây là Lạc Khinh Vân cố ý cài nó vào trong cổ áo của hắn.

Đệt, tự nhiên có cảm giác như bị đùa giỡn.

Muốn tiện tay vứt nó đi, lại cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng là một sinh mệnh nhỏ hướng về mặt trời mà mọc, cứ thế bị Lạc Khinh Vân hái.

Cầm trong tay thì... Một người đàn ông cầm đóa hoa nhỏ làm cái gì?

Con gái ông chủ căn tin đang nằm bò trên bàn làm bài tập, thấy Đàm Mặc do dự, mở miệng hỏi: "Anh trai, có phải anh không biết nên đeo đóa hoa nhỏ này như thế nào không?"

"Anh trai là nam, không cài hoa, nên tặng cho em đấy." Đàm Mặc cầm đóa hoa dại đưa tới trước mặt cô bé.

"Mẹ em nói, tặng một đóa hoa đại biểu cho một lòng một dạ, tâm ý như vậy phải được quý trọng. Để em giúp anh đeo."

Cô bé nói xong liền kéo tay Đàm Mặc, quấn cuống hoa mềm mại quanh ngón tay Đàm Mặc, hai ba cái đã biến thành chiếc nhẫn.

Vốn dĩ một người đàn ông thân hình cao gầy như Đàm Mặc đeo một bông hoa trên ngón tay sẽ không hợp, nhưng bởi vì ngón tay của hắn thon dài, nước da trắng nõn, nên không ngờ lại trông nhu hòa đẹp mắt đến như vậy, có một loại cảm giác...

"Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi." Cô bé cười hì hì nói.

Đàm Mặc sửng sốt trong chốc lát, rốt cuộc là lòng ai có hổ, ai là đóa tường vi?

Lúc Lạc Khinh Vân cài đóa hoa này vào trong cổ áo hắn, là tuỳ ý mà làm, hay là trên mặt y cũng có một chút thích ý và dịu dàng như vậy?

"Anh đẹp trai lại đến nữa à? Hôm nay mua gì đây? Chocolate nhập khẩu chỗ tôi khá ngon, tôi buộc thành một bó hoa cho cậu, thêm mấy con gấu nhỏ lên trên nhé?"


Đàm Mặc lập tức tỉnh táo lại.

Đúng là trúng tà, đang yên đang lành lại nghĩ tới tên kia làm gì?

Giữa chocolate và sữa ít đường, Đàm Mặc quyết định trong chưa đầy một giây, xách một hộp sữa bò ít đường.

Ai bảo lão Cao già rồi, nghe nói loại sữa này đặc biệt thích hợp với người lớn tuổi không dung nạp được lactose và dễ bị đường huyết cao như anh.

Trong phòng bệnh, Cao Chích đang xem video diễn tập do Giang Xuân Lôi gửi tới, vẻ mặt nghiêm túc, ánh sáng trên màn hình hắt lên mặt anh, làm Đàm Mặc nhớ tới giáo viên dạy toán hồi tiểu học của mình.

"Lão Cao, sắp về hưu rồi, còn xem diễn tập gì nữa? Hư mắt." Đàm Mặc đi tới bên cạnh anh, tắt màn hình.

Cao Chích nhìn thoáng qua hộp sữa hắn xách tới, nói: "Cậu còn biết mang sữa tới cơ đấy?"

"Nếu là người khác, tôi nhất định sẽ không tặng sữa. Nhưng anh là ai! Tôi đương nhiên muốn tặng anh thực phẩm lành mạnh, để anh có thể sống lâu thêm vài năm nha!"

Đàm Mặc thoải mái ngồi ở mép giường của Cao Chích, hai chân còn đung đưa.

"Ồ, trong lòng cậu thì tôi là ai?" Cao Chích hỏi.

"Anh là bố tôi." Đàm Mặc dựa vào vai Cao Chích với dáng vẻ ỷ lại.

"Bố...... Bố cái đầu cậu!" Mặt Cao Chích tức khắc tối sầm, đẩy đầu Đàm Mặc ra, "Nói chuyện đàng hoàng."

"Vâng. Bố, bố nói con nghe." Đàm Mặc lập tức đứng thẳng lưng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Cậu sẽ không thật sự nghĩ rằng lần diễn tập này cậu thắng là dựa vào năng lực của mình phải không?" Cao Chích hỏi.

"Lần này tôi có thể thắng là nhờ vận may. Thứ nhất, nếu là thực chiến, khu sinh thái có cấp bậc thấp và lực công kích yếu như vậy, Lạc Khinh Vân có thể dễ như trở bàn tay mà sử dụng năng lực Kepler của mình. Cả đội chúng ta một khi tiến vào lãnh địa của sinh vật Kepler, cũng chỉ có một người dung hợp là Ngô Vũ Thanh, căn bản không trấn áp được Lạc Khinh Vân. Sinh, sát hay cướp đoạt đều do Lạc Khinh Vân quyết định, y gần như là vua."


Cao Chích gật gật đầu, ý bảo Đàm Mặc nói tiếp.

"Thứ hai, trong thực chiến, Lạc Khinh Vân sẽ không bao giờ tự mình tới bắt tôi. Trong lúc diễn tập, anh ta phần nào có ý muốn tự mình thăm dò năng lực của tôi, nếu là trong thực chiến, Lạc Khinh Vân sẽ không cho tôi cơ hội bắn phát súng thứ hai." Đàm Mặc cụp mắt xuống, trên mặt không có chút vui vẻ nào.

Cao Chích hừ nhẹ một tiếng: "Cậu không tự mãn là được rồi."

"Loại người như chúng ta, sau phút giây tự mãn chính là lành lạnh."

Cao Chích lại hỏi: "Còn gì nữa?"

"Thứ ba, mấy người Lạc Khinh Vân mang đến, dù là Sở Dư, Trang Kính hay là An Hiếu Hòa, túm đại một người đều có thể một mình đảm đương một phía. Giang Xuân Lôi trong đội chúng ta và cậu thực tập sinh kia vẫn còn là em bé nha."

Sau vài giây trầm mặc, Cao Chích nói: "Tuy rằng năm năm trước thời gian cậu đi theo Lạc Khinh Vân rất ngắn, nhưng cũng không phải là cậu không học được gì, ít nhất cậu cũng ý thức được nguy cơ."

"Ai, tôi không thích nghe lời này. Nhiệm vụ thực tập mà tính là "đi theo" anh ta cái gì, đừng dát vàng lên mặt tôi."

Đàm Mặc nói xong, liền nằm xuống bên cạnh Cao Chích, còn đẩy đối phương: "Lão Cao, giường của anh to vậy cũng không biết nhường chỗ."

"Tôi mới là bệnh nhân, cậu có thể có liêm sỉ tí không?"

"Với anh mà còn cần liêm sỉ làm gì? Lão Cao, chờ anh xuất viện, chúng ta đi du lịch đi. Thế giới rộng lớn như vậy, nơi không bị Kepler sinh thái hóa còn rất nhiều, cùng đi xem xem." Đàm Mặc nói.

Vẻ mặt Cao Chích hơi cứng đờ: "Nghĩ kỹ chưa? Cậu còn trẻ."

Đàm Mặc gối đầu lên cánh tay mình, nói: "Chân tôi đau... Thuốc giảm đau hình như không còn tác dụng lâu như trước nữa. Nếu tôi còn phải ở lại tuyến đầu, tốt nhất là nên từ bỏ cái chân đó để đảm bảo an toàn. Nếu lắp chân giả, ít nhất phải mất một hai năm huấn luyện và phục hồi mới có thể đạt đến tiêu chuẩn chiến đấu. Nhưng anh nghĩ xem, tôi mất một hai năm phục hồi chỉ để tiếp tục vào sinh ra tử? Tôi đâu có bệnh."

Cao Chích thở dài: "Cậu đừng như vậy, một mình tôi cũng có thể thích ứng với cuộc sống sau này."

Đàm Mặc quay mặt sang, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Bố ơi, bố đang nghĩ cái gì vậy? Bố cho rằng con giải nghệ chỉ để ở bên bố sao? Người khác sẽ cho rằng đội trưởng và đội phó của đội hai chúng ta yêu nhau lắm cắn nhau đau thật đấy! Hoàng Lệ Lệ của bộ phận quân bị vẫn đang đợi con, đừng huỷ hoại danh tiết của con!"

"Cậu mà có danh tiết." Cao Chích cười nhạt một tiếng.

"Chờ tôi vào phòng phẫu thuật, anh phải ở ngoài cửa chờ tôi."

"Ừ."


"Lúc tôi lắp chân giả học đi, anh phải ở bên cạnh trông chừng tôi, không được để tôi bị ngã."

"...... Cậu có thể học đi mà không bị ngã sao?"

"Tôi đi không nổi, anh phải cõng tôi về." Đàm Mặc nói với giọng đương nhiên.

"Chân của cậu cũng không phải bởi vì tôi mới bị thương, tại sao tôi cứ cảm thấy cậu đang tống tiền tôi ấy?"

"Còn có, vì để tôi hồi phục sau phẫu thuật, anh phải làm sườn heo chua ngọt, cánh gà coca, thịt thăn chua ngọt cho tôi..."

"Cậu vẫn nên ở lại tuyến đầu đi. Thành phố Ngân Loan cần cậu."

Cao Chích không thương tiếc đá Đàm Mặc xuống.

Đàm Mặc lại trông mong bò trở về.

Hai người im lặng ước chừng nửa phút, Đàm Mặc lại hỏi: "Lão Cao, anh nói xem, Lạc Khinh Vân rốt cuộc đã trải qua những gì trong nhiệm vụ lần đó, đến mức tiêu hao hết năng lượng, cần anh phải liều mạng hộ tống anh ta?"

Cao Chích không trả lời hắn ngay, mãi cho đến khi mí mắt Đàm Mặc díu lại, suýt chút nữa ngủ thiếp đi, anh mới nói: "Không có bất kỳ loại năng lượng nào nạp vào mà không phải trả giá, cũng không có bất kỳ năng lực nào là không có giới hạn. Lạc Khinh Vân cũng vậy."

Cũng không biết Đàm Mặc có nghe lọt không, gật đầu thuận miệng nói: "Năng lượng cũng phải bảo toàn chứ... Thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ, anh ta có thể đơn thương độc mã giế t chết cả một khu sinh thái, thế thì số năng lượng Kepler ấy ở đâu ra?"

"Cậu muốn biết không?" Cao Chích buồn cười hỏi ngược lại.

"Nếu tôi trả lời là "muốn", anh lập tức sẽ nói "Tôi cũng không biết đâu"!" Đàm Mặc tỏ vẻ "Tôi lại chẳng hiểu anh quá?"

"Ha ha, cút xuống đi. Giường bệnh này là lãnh địa Kepler của tôi." Cao Chích lại xách Đàm Mặc xuống.

"Không! Con là con trai lớn của bố Cao!"

"Cậu đã bị tôi loại khỏi danh sách người thừa kế rồi."

"Tôi không tin!"

Trước 10 giờ tối, tất cả người nhà đến thăm bệnh phải rời khỏi bệnh viện.

Đàm Mặc ở trong phòng bệnh Cao Chích vơ vét một lần, gom hoa quả, thực phẩm dinh dưỡng mà những người khác đến thăm bệnh tặng, chỉ cần là vị ngọt đựng được một túi lớn, lúc này mới hài lòng rời đi.