Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 118: Ngụy trang




Trợ lý á lên một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ khó xử: "Tuyết Lê à, làm vậy không ổn lắm đâu...Quà của Tống Như tặng cho cô là mẫu mới nhất của Snow đó"

"Vậy à, nhưng tôi chỉ nhìn thấy cái thứ này." Hạng Tuyết Lê cười lạnh, tiếp tục lựa chọn quần áo.

Trợ lý không muốn mất việc nên chỉ đành nghe theo lời cô ta.

Hạng Tuyết Lê muốn khiến cho Tống Như hạ nhiệt, cô ta muốn làm cho mọi người tin rằng Tống Như ghen tị với mình, cô ta chỉ là người mới, vừa trẻ tuổi lại không có kinh nghiệm, thế giới thường hay nghĩ cô ta mới là bên yếu, tất nhiên sẽ cất tiếng bênh vực cô ta rồi.

Rồi cô ta lại đăng thêm vài tấm hinh được photoshop cho khóe mắt đỏ ửng, làm dấy lên một đợt phong ba trong nhóm kín của người hâm mộ.

Tin tức mang tính bộc phá này đã làm bùng lên ngọn lửa quan tâm của cư dân mạng trong nháy mắt, đêm đó trực tiếp nhảy thẳng lên top 1 trên bảng Hot Search.

Đáng lý Tống Như vẫn còn đang xem xét các sản phẩm mới của Snow, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức để hoàn thành mỹ mãn công việc đại diện lần này, đột nhiên nghe tiếng điện thoại đổ chuông, là Trương Vân gọi đến.

"Trễ như vậy rồi, chắc là có chuyện gì quan trọng lắm." Dương Gia Cửu khẽ nhíu mày, đột nhiên nảy sinh ra dự cảm không lành, bèn mở mạng lên.

Tống Như nghe máy: "Chào giám đốc Trương."

"Tống Như, cô có đọc báo chưa? Bên phía Chế Nghệ, à không phải, Hạng Tuyết Lê lại giở trò rồi, cô ta nói cô gửi hình đen trắng cho cô ta, tôi đã bảo phòng Quan Hệ Công Chúng đi giải quyết rồi."

Tống Như ừ một tiếng rồi nhìn qua phía Dương Gia Cửu.

Dương Gia Cửu khẽ gật đầu, tiêu đề trên màn hình máy tính gai mắt cực kỳ.

Bên dưới là một trận mắng chửi không ngừng, nói Tống Như bắt nạt người mới, cái đồ không biết xấu hổ là gì, là giả tạo chỉ biết ghen tị với người khác.

Tống Như lập tức đưa ra quyết định, một chút do dự cuối cùng cô dành cho Hạng Tuyết Lê đã tan biến hết, nếu như cô ta đẩy cuộc tranh chấp đến bước đường này thì phải chuẩn bị gánh chịu hậu quả đi.

Cô lập tức nói ngay: "Giám đốc Trương, tôi đã đọc báo rồi."

"Tôi cứ đinh ninh rằng mặc dù Chế Nghệ muốn lợi dụng tên tuổi của cô để lên bài, quá lắm là đặt ảnh chưa photoshop của cô kế bên ánh đã được chỉnh sửa kỹ lưỡng của cô ta, hoặc là cố tình nhét tên cô ta vào những bài báo nói về cô thôi chứ, mà nhiều nhất chỉ có thể coi như là cạnh tranh thương nghiệp. Ắt hẳn sẽ không chơi trò đơm đặt dựng chuyện."

Đến Trương Vân cũng nghi ngờ Hạng Tuyết Lê tự mình kiếm chuyện.

"Có điều tôi vẫn sẽ đi đàm phán với Chế Nghệ một phen, lúc cần thiết phải dùng đến pháp luật."

Trông có vẻ không đến nỗi nào, nhưng một khi nhân phẩm của diễn viên bị nghi ngờ thì sẽ ảnh hưởng đến con đường đóng phim và kịch bản sau này của người ấy, Trương Vân không hy vọng những chuyện như vậy ập vào người Tống Như.

"Tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này, tạm thời đừng liên hệ với Chế Nghệ." Tống Như lạnh lùng nói.

Trương Vân chợt thấy tò mò không biết Tống Như sẽ giải quyết bằng cách nào, bèn cười cười nói: "Được, nếu cô đã có cách thì tôi tôn trọng cô, nhưng nếu cô không giải quyết được thì tôi sẽ ra tay."

Nếu như nghệ nhân của Oatlets bị người ta cố tình phỉ báng như vậy mà cô còn làm ngơ, thì làm sao có thể ngồi vững cái ghế tổng giám đốc này đây.

"Tôi có thể xử lý được ạ."

Bây giờ vẫn chưa đến lúc công khai mối quan hệ của cô là Oatlets, vì Hạng Tuyết Lê muốn xào nhiệt độ mà làm hỏng hết kế hoạch của mình thì thật không đáng.

"Tôi đợi màn phản kích của cô đấy, à phải rồi, Tiêu Dịch Trạch có liên lạc gì với cô không?"

"Tôi cảm thấy mình cũng không hợp với anh ta cho mấy, để anh ta làm người quản lý của tôi, có thể không phải là quyết định đúng đắn gì, giám đốc Trương, chuyện này hay là thôi đi vậy."

Tống Như không thích giấu giấu giếm giếm, dù sao cô cũng nói sự thật, nếu Tiêu Dịch Trạch đã bài xích không muốn làm quản lý của cô vậy thì bọn họ không cần phải làm việc chung với nhau làm gì, miễn cho sau này xảy ra mấy chuyện rắc rối.

Tống Như đã nói như vậy rồi, Trương Vân chỉ đành cúp máy.

Tống Như đặt điện thoại xuống, nhìn vào món trang sức xinh đẹp mang nhãn hiệu Snow trên màn hình, đây là tập đoàn trang sức đỉnh cao quốc tế.

Món quà ấy vừa khéo là người của Snow gửi qua với danh nghĩa của cô.

Hạng Tuyết Lê đúng là tự chuốc phiền phức vào người.

Người qua đường và người hâm mộ của Hạng Tuyết Lê đều thấy cô ta thật đáng thương, hãy còn trẻ mà phải lang bạt trong giới diễn xuất, vốn rất đỗi tài năng, nhưng ngoại hình lại giống với Tống Như, thế là bị nghi ngờ xào nhiệt độ, mất đi cơ hội làm gương mặt đại diện lần này.

Lại thêm món quà đầy ẩn ý đấy nữa, tất cả mũi nhọn đều chỉ thẳng vào người Tống Như.

Tống Như chỉ đáp lại một câu, sáng ngày hôm sau, cô đăng một bài mới lên FB: "Quả thật đã ủy thác Snow gửi cho Hạng Tuyết Lê một món quà."

Sau đó cô không tỏ thái độ gì nữa, cũng không đăng kèm hình.

Cư dân mạng chỉ cảm thấy Tống Như điên rồi, thế mà lại dám công khai thừa nhận! Dám thừa nhận thẳng bản tính ác độc xấu xa của mình, loại người như vậy cũng xứng đáng được lên màn hình hay sao?

Những người mắng chửi cô càng không thèm kiêng dè gì nữa, giống như bọn họ đã nắm được đằng đuôi vậy, càng lúc càng độc mồm độc miệng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Tống Như điên mất rồi, ngạo mạn quá sức!

Kể cả Oatlets và Chế Nghệ đều không hiểu nổi nguyên nhân từ đâu, chỉ có mỗi Dương Gia Cửu vẫn luôn kề cận cô, tin tưởng ở cô.

"Đã điều tra rõ ràng hết tư liệu của Hạng Tuyết Lê chưa?"

"Tất cả đều ở đây." Trần Viễn đặt xấp tài liệu xuống, cảm thấy hơi hơi do dự: "Giám đốc Dương, cô nhà làm như thế, có phải..."

"Có phải cái gì?" Dương Gia Cửu mở một xấp viết đầy tư liệu của Hạng Tuyết Lê: "Cô ấy có cách của mình, cô ấy chỉ muốn dạy cho Hạng Tuyết Lê một bài học, nhưng tôi không muốn nhìn thấy những việc như thế này tiếp tục xảy ra nữa."

Có loại người, cần phải triệt để hất cẳng đi mới được.

Anh không thể chịu đựng có người đối xử với Tống Như như vậy.

Cô ấy muốn trả đòn, anh đứng sau lưng ủng hộ cô, còn Hạng Tuyết Lê đó, anh sẽ không cho phép cô ta xuất hiện trong giới diễn viên này một lần nào nữa.

Dám đụng đến người phụ nữ của anh thì chịu cánh vạn kiếp bất phục là đáng lắm.

Mặc dù tầng lớp lãnh đạo Chế Nghệ không gợi ý cho Hạng Tuyết Lê làm như thế, nhưng tin tức đã bùng phát ra rồi, Tống Như cũng đã xác nhận có tặng quà cho cô ta, Chế Nghệ bèn thuận nước đẩy thuyền, làm ra vẻ rất chi là hào phóng, nói rằng chỉ cần Tống Như xin lỗi thì bọn họ nguyện ý tha thứ cho cô ngay.

Cử chỉ khoan dung đến cỡ nào...

Làm cho cư dân mạng thổn thức trong lòng, càng nhiều người chửi rủa Tống Như hơn nữa.

Người hâm mộ Tống Như buồn bã cực kỳ, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì chút độ nóng Tống Như tích lũy được sẽ tiêu tan hết, lại quay về với điểm xuất phát mất thôi.

Giữa lúc cư dân mạng còn đang tự cho mình là đúng thì vừa khéo sao buổi giới thiệu sản phẩm mới của Snow ở khu vực Châu Á sắp sửa đến gần, bọn họ tổ chức trước một buổi họp báo để giúp sán phẩm mới thuận lợi phát hành, cánh nhà báo cứ bám theo truy hỏi chuyện này mãi.

Trùng hợp làm sao, người tham dự cuộc họp là trợ lý Trần, người bị Tống Như cho leo cây hôm ấy.

"Xin hỏi Snow vốn chỉ muốn ký kết với mỗi một người đại diện là Tống Như thôi sao?"

"Cô ấy gửi món quà như vậy cho Hạng Tuyết Lê, có thể thấy nhân cách tồi tệ, Snow vẫn tính để cô ấy tiếp tục làm người đại diện hay sao?"

Trợ lý Trần ho khan một tiếng, rồi bật micro lên: "Tại sao mọi người chỉ quan tâm đến chuyện này?"

Phóng viên lại hỏi tiếp: "Snow dự tính bao che cho hành vi của Tống Như hay sao?"

"Tôi chỉ có thể nói, một người mới bước vào giới giải trí mà có thủ đoạn như thế thì thật là đáng sợ."

Câu nói của trợ lý Trần đã kích thích sự tò mò của cánh phóng viên lên, bọn họ nhao nhao nâng cao mic, hỏi dồn dập: "Trợ lý Trần, xin anh giải thích một chút, anh nói vậy có nghĩa là gì?"

"Đầu tiên, ngày hôm đó người phụ trách đón tiếp Tống Như là tôi, về phía Snow, Snow chưa từng có kế hoạch ký kết với hai người đại diện, Tống Như là người đại diện duy nhất mà chúng tôi chuẩn bị ký kết trong quý này."

"Sau đó, vì do dự về sự sơ xót của nhân viên mà Tống Như không đến gặp mặt, cô ấy cũng đã tự mình đến xin lỗi và đã được Snow tha thứ, còn những chuyện xảy ra sau đó thật sự khó bề tưởng tượng nổi.”