Bác Sĩ Thú Y

Chương 86: 86: Hức Hức… Không Cần… Em…






Bạch Lê ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh.

Trong phòng nhiệt độ máy sưởi bật vừa đủ, cô chống tay ngồi dậy run rẩy đi xuống giường, vừa đến cửa toilet, liền thấy Thẩm Ám đang trần trụi đi ra từ trong đó.

Trên người anh có rất nhiều hình xăm màu đen, từ cổ trở xuống, dọc theo cánh tay dài trải rộng khắp cơ thể, ngay cả đôi chân dài cũng che kín hình xăm.

Trong tay anh đang cầm khăn lông, hình như vừa mới tắm rửa xong, trên mặt còn có bọt nước, trượt xuống hàng lông mày rậm, lướt qua đôi mắt đen và sống mũi cao thẳng, anh nhấp đôi môi mỏng, giọt nước kia đọng lại trên yết hầu anh.

Lỗ tai cô nóng bừng, cô hoảng loạn che cơ thể lại vội vàng chạy đi, nhưng bị cánh tay của anh giữ lại, ôm vào trong lòng.

Thẩm Ám cúi đầu hôn lên xương bướm xinh đẹp của cô, bên tai còn nghe được tiếng rên nhẹ của Bạch Lê, anh cười nhẹ, mặt đối mặt ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên hõm vai cô, giọng nói trầm khàn dịu dàng nói, “Chạy cái gì.



“… Không có mặc quần áo.

” Bạch Lê bị da thịt nóng bỏng của anh làm cho giọng hơi run rẩy, cơ thể hai người vừa mới chạm nhau, nơi đó của anh liền nổi phản ứng, dương vật cương cứng áp vào bụng cô, Bạch Lê không khỏi rùng mình một cái, cô muốn lùi về phía sau, lại bị anh ôm càng chặt hơn.

“Bác sĩ Thẩm…” Cô đặt bàn tay nhỏ của mình lên ngực anh, yếu ớt đẩy anh ra, giọng nói hơi run.

“Có đói bụng không?” Anh vén tóc cô lên, hôn dọc theo cần cổ tinh tế, đầu lưỡi lướt một đường từ vai đến vành tai, môi mỏng của anh khẽ nhếch, ngậm lấy toàn bộ vành tai cô, hơi thở ấm áp phả vào trong, nóng đến mức cả người Bạch Lê mềm nhũn, cổ họng nức nở thành tiếng, “A…”
“Tối hôm qua bác sĩ Thẩm ăn không đủ no.

” Hông anh đẩy hai cái, răng nanh ray nghiến vành tai, Bạch Lê túm lấy cánh anh đáng thương nói, “Đừng mà…”
Bàn tay Thẩm Ám trượt xuống, nắm lấy bọ ngực của cô xoa nắn, anh cúi đầu ngậm lấy một bên núm vú của cô, nhẹ nhàng liếm cắn đầu vú phấn nộn.

Tay Bạch Lê dùng sức đẩy anh ra, nước mắt bị khoái cảm ép ra ngoài, nức nở kêu cứu.

Thẩm Ám cười nhẹ thành tiếng, môi mỏng ngậm lấy đầu vú, hai má dùng lực, mút một cái thật mạnh, cả người Bạch Lê khẽ run, nước từ giữa hai chân chảy ra.

Anh bế cô về lại giường, tách hai chân cô ra, cắm vào một đốt ngón tay, hai cánh hoa kia vẫn còn sưng tấy, ngón tay vừa mới đâm vào, Bạch Lê liền bật khóc, “Đau…”
“Còn đau sao?” Thẩm Ám cúi đầu tiến lại gần, há mồm ngậm lấy thịt môi đang sưng đỏ chảy nước, đầu lưỡi liếm láp vách thịt non mềm, anh đè hai chân đang giãy giụa của Bạch Lê xuống, mặt đi xuống áp, môi mỏng ngậm lấy viên thịt nhỏ nhô lên, răng nanh khẽ cắn.


Âm thanh mút mát khiến da đầu Bạch Lê tê dại, bụng nhỏ vừa tê vừa trướng, khoái cảm ngập đầu khoái như thủy triều ập đến.

Bạch Lê đứng dậy đẩy anh ta, trên mặt toàn là nước mắt, cả người cô run rẩy kịch liệt, tiếng khóc còn mang theo vài phần sợ hãi, “Không cần… Bác sĩ Thẩm… Hức hức… Đừng mà… Em… Muốn đi tiểu…… A a a…”
Bụng dưới của cô run rẩy vài cái, cô thật sự đã đi tiểu.

Thẩm Ám cầm khăn lông vắt trên vai lau mặt, anh cười hôn lên bụng nhỏ của Bạch Lê, hôn một đường từ bụng lên đến môi, Bạch Lê khóc nức nở chui vào trong chăn.

Thẩm Ám lôi người từ chăn ra, cô gái nhỏ khóc tới mức cả người run rẩy.

Anh hôn nhẹ mu bàn tay cô, nhẹ nhàng hỏi, “Làm sao vậy?”
Bạch Lê khóc càng to hơn, không thèm để ý đến anh.

Thẩm Ám đoán được lý do vì sao, anh cười nhẹ lấy tay cô ra, lau đi nước mắt trên mặt cô, “Bác sĩ Thẩm chưa thấy cái gì cả.



Bạch Lê rúc vào lòng anh khóc, hốc mắt và lỗ tay đều ửng đỏ.

Thẩm Ám duỗi tay khảy khảy vành tai cô, môi mỏng dán lên gáy cô dịu dàng âu yếm, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười, “Lúc trở về phải mua thêm lê để ăn, vừa thơm vừa ngọt, nước cũng nhiều nữa.


Bạch Lê khẽ nức nở hai tiếng, che tai lại muốn chạy xuống giường.

Thẩm Ám cười tủm tỉm nâng người dậy, bế cô vào trong phòng tắm, “Tắm cùng nhau đi.

”.