Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 220: Tông Thịnh rơi lệ




Anh không nói gì, cứ ôm chặt tôi vậy thôi. Tôi khẩn trương không biết anh muốn làm gì. Tôi từng thấy anh bạo phát nên cũng không biết anh tính thế nào, chưa kể trong người anh hiện còn có một Vương Càn không biết ra sao.

Ngưu Lực Phàm cũng không hiểu Tông Thịnh, liền nhẹ nhàng vòng đến phía sau Tông Thịnh, như vậy có thể nhìn thấy mặt tôi.

Hắn khoa trương giương miệng nói với tôi, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Tôi chỉ có thể đoán... tôi đoán, hắn cố hỏi:

"Làm sao bây giờ? Hắn có phải thật sự giết người rồi không?!”

Mà lúc này cô gái ban nãy quay phim chụp ảnh cũng cẩn thận nhích lại gần Ngưu Lực Phàm, thấp giọng hỏi: "Soái ca kia sao vậy?!Cần tôi hỗ trợ không?"

Ngưu Lực Phàm nghe thấy thì nói: “Cô mở điện thoại làm gì hả trời? Không thấy ở đây có người như bom nổ chậm sao?! Mau né ra đi!”

“Đâu dễ cháy dữ vậy?! Anh ấy sao vậy?!”

“Có sao cũng không cần cô quản! Hơn nửa đêm rồi cô thân gái còn trên đường làm gì?! Coi chừng gặp ma đó!”

Thấy chuyện chúng tôi như vậy, Lan Lan cũng không chạy đi mà lại nhích lại. Cô ta hỏi nhỏ: “Ưu Tuyền cậu không sao chứ?! Hay vào khách sạn tắm rửa đi. Còn chưa trả phòng mà?!”

Ngưu Lực Phàm quay đầu sang nhìn Hạ Lan Lan quát: "Mắc mớ gì đến ngươi a? Ngươi nên làm gì thì làm gì đi. Còn nói nữa, ai biết ngươi muốn cái gì!”

Lan Lan có lẽ không ngờ tới ngay cả Ngưu Lực Phàm cũng nói như vậy với cô ta.

Lần trước cô ta đi cùng chúng tôi tới tiệm của Ngưu Lực Phàm, còn từng cảm thấy Ngưu Lực Phàm là một nam nhân tốt.

Trong lúc nhất thời trên mặt của co ta không che dấu được.

Tôi vỗ vỗ lưng Tông Thịnh muốn anh tỉnh táo lại. Ba người bên kia đã bắt đầu họp chợ.

Cô gái định quay bằng điện thoại cũng không phải hiền lành gì, lập tức phản pháo, mà Lan Lan cũng không thua gì.

Ngưu Lực Phàm hết nói bên này lại nói bên kia. Tôi chỉ chú ý tới Tông Thịnh nên cũng không biết hắn nói gì.

Động tác nhẹ nhàng của tôi được Tông Thịnh đáp lại, anh nhẹ nhàng buông tôi ra, giọng khản đặc: “Về phòng tắm rửa!”

Tôi không có cự tuyệt anh, chủ động đôi tay đầy xang mà nắm chặt tay anh. Dù sao ban nãy anh đã ôm tôi nên trên người anh cơ bản cũng đầy xăng.

Khi chúng tôi tiếng vào đại sảnh, bảo vệ vội chạy tới nói: “Hai người đây là...Xăng? Này, không thể vào khách sạn, nhỏ xăng khắp nơi mất.!”“Một trăm tệ tiền vệ sinh. Chứng ta là khách, ngươi không có quyền cự tuyệt chúng ta vào khách sạn." Tôi đáp.

Cho dù hiện tại cả người tôi toàn là xăng, mùi nồng nặc thì tôi cũng không thể yên lặng được. Tông Thịnh tâm lý còn chưa ổn định, nếu để anh ứng phó thì không biết còn có thể xảy ra sự tình gì đâu. Để cho tôi đến ứng phó bọn họ, giờ phút này, hãy để cho tôi bảo hộ Tông Thịnh đi.

Bảo vệ do dự cầm bộ đàm, tựa như hỏi l quản lý hỏi một chút. Tôi vội nói:

"Chúng ta là khách lầu 16, có quyền vào khách sạn bất cứ lúc nào. Anh nếu không để chúng tôi vào, như vậy chúng tôi có thể cầm bản ký kết hôm đó, mang theo thân xăng này nhảy khắp nơi trong khách sạn, mỗi chỗ đều nhảy lên mấy cái, còn có ghế sofa nghệ thuật cạnh cửa sổ trong phòng ăn nữa."

Lời nói của tôi vẫn là có tác dụng. Bảo vệ gật gật đầu, vẫy vẫy tay, nhường đường cho chúng tôi nhanh vào đi thôi.

Tôi nắm tay Tông Thịnh, lúc đi tới thang máy, bảo vệ kia còn nói với sau lưng chúng tôi: "cố gắng đừng chạm vào vách thang máy. Đi chậm một chút, trên lầu đều lót thảm."

Mấy nhân viên ở quầy lễ tân cũng nghe thấy nhưng không nói gì, nhìn chúng tôi đi vào thang máy. Lúc tới cửa còn nghe giọng Ngưu Lực Phàm: "Hai con mụ bà tám! Không để ý các ngươi! Đồ đàn bà!"

Thang máy đóng cửa lại, thang máy bắt đầu hướng lên trên, lầu 16 lúc hơn nửa đêm, không có ai.

Đi ra khỏi thang máy, lầu 16 hiện rõ ánh đèn hành lang ấm nóng, hoàn toàn yên tĩnh.

Đêm nay, cũng không biết tầng này trừ chúng tôi còn có hay ai ở nữa không.

Trở lại trong l phòng, Tông Thịnh đóng cửa lại, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.