Bạn Trai Ngây Ngô Của Tôi

Chương 67: Giải sầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguồn: Sưu Tầm

Edit: Phưn Phưn

Từ ngày Kinh Nhiên trở lại trường học, anh vẫn giống như mọi ngày, buổi sáng đi chạy bộ với Cảnh Lỵ, cùng ăn bữa sáng, về khu giảng dạy, về lớp học; thời tiết nóng, buổi tối ăn bữa cơm đơn giản ở quán cà phê trong trường, sau khi ăn xong thì chiếm một cái bàn để học.

Mặc dù biểu hiện của Kinh Nhiên vẫn như bình thường, nhưng Cảnh Lỵ cảm thấy trong lòng anh vẫn còn khổ sở. Rất nhiều lúc, Cảnh Lỵ nói chuyện phiếm với anh, nhưng anh không có chút hứng thú.

Lúc Kinh Nhiên vùi đầu học tập, Cảnh Lỵ kéo tay Kinh Nhiên, thả một viên kẹo dâu tây vào trong tay anh.

Kinh Nhiên nghiêng đầu nhìn Cảnh Lỵ, cô nở nụ cười rạng rỡ ấm áp. Anh nhếch môi, muốn cười với cô, nhưng lại nặn không ra.

Cảnh Lỵ nâng tay lên, xoa vẻ mặt cứng đờ của anh, cô mỉm cười dịu dàng, không nói gì.

Cuối cùng Cảnh Lỵ dựa đầu lên vai Kinh Nhiên, cầm máy tính bảng xem phim Hàn Quốc, còn anh thì tiếp tục học.

Đột nhiên Kinh Nhiên nói một câu: “Lỵ Lỵ, cảm ơn em.”

Cảnh Lỵ vẫn tựa vào vai anh, môi nhếch lên, nở một nụ cười: “Đồ ngốc.”

Cảnh Lỵ nhỏ hơn Kinh Nhiên 15 ngày, sinh nhật cô là vào cuối tuần. Lúc trước Kinh Nhiên còn vui vẻ suy nghĩ nên mua quà gì cho cô, hoặc làm hoạt động gì đấy. Nhưng vì chuyện của ông Quốc, nên mấy ngày nay anh không còn tâm trạng để nghĩ đến những việc này.

Mãi đến thứ sáu anh mới nhớ tới, lúc ăn cơm trưa ở nhà ăn, Kinh Nhiên vừa lựa xương cá, vừa hỏi Cảnh Lỵ: “Lỵ Lỵ, sinh nhật em muốn có quà gì?”

Cảnh Lỵ suy nghĩ, cha mẹ của cô luôn rất bận, gần như chưa từng ăn sinh nhật với cô. Trước mười tuổi, ở nước Mỹ, bốn ông bà cụ trong nhà đều làm cho cô một tiệc sinh nhật nhỏ, nấu một bàn đồ ăn ngon, mua một cái bánh kem không lớn không nhỏ, mọi người cùng nhau chia sẻ. Sau mười tuổi, bởi vì công việc của cha mẹ nên cô phải về nước cùng hai người, mà các cụ thì ở lại Mỹ dưỡng lão. Từ mười tuổi Cảnh Lỵ đã bắt đầu ở tại trường học, bởi vì sinh nhật ngay trong thời gian đi học, nên không thể về nhà ăn sinh nhật cùng cha mẹ, không thể đi ra ngoài với bạn học, mà bản thân cũng không có thời gian ăn sinh nhật. Ngoại trừ lúc điền thông tin cá nhân, thì cô sẽ không chủ động nói ngày sinh nhật của mình với người khác.

Trước đây, trong lúc vô tình Kinh Nhiên nhìn thấy thông tin trên thẻ sinh viên của cô, nên mới biết được ngày sinh của hai người gần nhau.

Cảnh Lỵ làm một buổi tiệc sinh nhật cho Kinh Nhiên, đương nhiên, anh hẳn nên tổ chức lại một cái cho cô: “Lần này đến lượt anh làm tiệc sinh nhật cho em nhé?”

Cảnh Lỵ lắc đầu, tổ chức sinh nhật cho người khác thì thấy vẫn ổn, đến lượt mình làm vai chính, thì lại có cảm giác khó nói thành lời, có lẽ là do đã rất lâu rồi cô chưa ăn sinh nhật cùng người khác.

Kinh Nhiên lựa xương xong, đặt thịt cá vào chén cơm của Cảnh Lỵ.

“Cảm ơn anh!” Cảnh Lỵ nói cảm ơn xong thì dùng bữa.

Kinh Nhiên cũng dùng cơm.

Hai người im lặng một lúc, Cảnh Lỵ ngước mắt lên nhìn Kinh Nhiên, nói: “Ngày mai, chúng ta đi ngoại ô chơi đi.”

Kinh Nhiên hỏi: “Muốn đi đâu?”

“Anh là người địa phương, anh biết rõ hơn em, anh cứ quyết định đi.”

Kinh Nhiên suy nghĩ rồi nói: “Ừ.”

Buổi sáng thứ bảy, Kinh Nhiên về nhà lấy xe đến trường đón Cảnh Lỵ đi tắm suối nước nóng của một làng du lịch ở ngoại ô thành phố G. Ban đầu, Cảnh Lỵ thấy trời nóng thế này mà đi tắm suối nước nóng sẽ bị cảm nắng. Nhưng Kinh Nhiên giải thích với cô, mùa hè ngâm suối nước nóng cũng là một phương pháp giải nhiệt, bởi vì ngâm mình trong nước nóng, lỗ chân lông mở rộng, nhiệt độ trong cơ thể tỏa ra, có thể tiêu trừ sự oi bức trong thân thể.

Tuy ngày thường biểu hiện Kinh Nhiên ngây ngô, nhưng anh lại biết rất nhiều thứ. Cảnh Lỵ lập tức tin lời anh, thu dọn xong hành lý, ngồi lên xe cùng anh đi đến làng du lịch ở vùng ngoại thành.

Sau khi vào làng du lịch, thời gian vẫn còn khá sớm nên hai người ăn cơm trưa tại một khách sạn gần làng du lịch, định đi ngắm phong cảnh ở phụ cận, rồi buổi tối về tắm suối nước nóng.

Gần đây có một miếu chùa, nghe nói rất linh thiêng, chỉ là nó ở trên ngọn núi cao. Cảnh Lỵ muốn đi chùa cầu nguyện, định cầu phúc cho người nhà, hai người đi đến chân núi, trả phí vào cửa rồi bắt đầu lên núi. Đường núi đã được sữa chữa, đi từng bậc thang là lên tới đỉnh núi. Bởi vì rất linh thiêng nên người tới lui rất nhiều, vì vậy mà tiến độ lên núi của bọn họ rất chậm.

Mới đầu, hai người tay trong tay chậm rãi đi lên, lúc đến sườn núi, thể lực của Cảnh Lỵ không thể chịu đựng được nữa, kêu to muốn nghỉ ngơi: “Nhiên Nhiên, em không chịu nổi nữa, em muốn nghỉ ngơi một chút.”

Thời tiết khá nóng bức, Cảnh Lỵ chảy mồ hôi ướt đẫm áo thun đen, cả người giống như vừa vớt từ dưới nước lên. Cô cầm khăn giấy ướt, liên tục lau mồ hô trên mặt mình, khẽ thở dốc. Vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn, bởi vì lượng vận động lớn khiến nó trở nên đỏ bừng. Kinh Nhiên ngoại trừ ra một ít mồ hôi, thì cũng không thở gấp.

Mỗi buổi sáng hai người bọn họ đều cùng nhau tập thể dục, chạy bộ, ăn cơm nhiều như nhau, vậy tại sao thể lực của anh lại tốt như thế? Thật không công bằng.

Từ trong ba lô Kinh Nhiên lấy ra một chai nước vặn nắp đưa cho Cảnh Lỵ: “Uống nước đi em.”

Cảnh Lỵ nhận lấy uống mấy hớp rồi đưa cho Kinh Nhiên uống, hỏi: “Còn bao lâu nữa?”

Kinh Nhiên nhận lấy chai nước uống một ngụm, cầm di động nhìn đồng hồ. Lúc bọn họ vừa lên núi, thì có vài du khách đã xuống núi, hỏi bọn họ đi lên chùa cần mất bao nhiêu thời gian, du khách nói cũng khoảng vài giờ. Nhưng hiện tại bọn họ mới đến sườn núi, thời gian trôi qua cũng đã được một giờ, anh đáp: “Còn khoảng một tiếng nữa.”

“Hả? Còn lâu thế à?” Cảnh Lỵ đã đánh giá cao thể lực của bản thân, hiện tại cô cảm thấy mình như đã lên đến đỉnh núi.

“Nếu không, để anh cõng em.” Kinh Nhiên chuyển ba lô ra trước ngực, đưa lưng ra, chuẩn bị cõng Cảnh Lỵ lên núi.

Cảnh Lỵ không nặng, cũng chỉ khoảng 40 kg, nhưng sợ Kinh Nhiên sẽ rất vất vả, cô không muốn làm tăng gánh nặng cho anh, nói: “Em vẫn có thể đi tiếp, không cần cõng em.”

“Đi lên đi, anh có thể cõng em.” Kinh Nhiên nhìn ra được cô đã không đi nổi, cũng sợ anh không thể cõng cô lên núi.

“Vậy… Anh cõng em một đoạn ngắn thôi, lát nữa thì thả em xuống.” Cảnh Lỵ nói xong, Kinh Nhiên nửa ngồi xổm xuống, để cho Cảnh Lỵ leo lên lưng anh.

Cảnh Lỵ ghé lên người Kinh Nhiên, hai tay đặt trên vai anh: “Được rồi.”

Hai tay Kinh Nhiên ôm lấy chân Cảnh Lỵ, đứng lên, cõng cô đi về phía trước. Kinh Nhiên cảm giác mỗi lần bế hay cõng Cảnh Lỵ lên, là cảm thấy thể trọng của cô như có như không, tựa như cho cô ăn cơm thế nào cũng không thể béo lên: “Lỵ Lỵ, em lại gầy rồi.”

Một khoảng thời gian trước, cân nặng của Cảnh Lỵ đã tăng được một chút, tuần vừa rồi Kinh Nhiên không ở trường học, cô một lòng chỉ nhớ mong anh, đương nhiên không buồn ăn uống gì.

“Anh phải ăn cơm với em mới được, nếu không có anh, em ăn không vô.” Hai tay Cảnh Lỵ ôm lấy cổ anh, mặt cô dán lên mặt anh, làm nũng.

“Ừm, sau này anh đều ăn cơm với em.” Kinh Nhiên đồng ý với cô.

Cảnh Lỵ không cho anh mặt mũi, nói: “Đừng có đồng ý dễ dàng như thế, đây là một việc rất khó đấy!”

Kinh Nhiên suy nghĩ: “Đúng là rất khó, em coi như anh chưa từng nói đi.”

Cảnh Lỵ làm bộ tức giận, đập lên vai anh: “Anh xấu lắm.”

Đột nhiên Kinh Nhiên trở nên nghiêm túc: “Lỵ Lỵ, cho dù là sau này anh không ở bên cạnh em, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu không, anh sẽ lo lắng em không làm việc được.”

Kinh Nhiên là người thừa kế tập đoàn khách sạn lớn, về sau khẳng định công việc sẽ rất bận rộn, không thể thường xuyên ở bên cạnh Cảnh Lỵ. Cảnh Lỵ nghĩ đến đây, không khỏi thấy mất mát, sau khi hết học kỳ này, bọn họ sẽ phải ra ngoài thực tập, sẽ không còn nhẹ nhàng giống như lúc ở trong trường. Tuy hai người thực tập chung một khách sạn, nhưng là nơi làm việc, thái độ nghiêm túc là điều cần thiết, không thể đùa giỡn.

Cảnh Lỵ nằm trên lưng Kinh Nhiên, đếm ngày tháng bọn họ đã ở bên nhau. Còn có một tháng là phải đi thực tập, sẽ không còn vô tư vô lo như bây giờ. Thậm chí cô còn nghĩ tới, nếu năm nhất bản thân không phải là một nhan cẩu, thì cô đã sớm ở bên công ‘trúa’ nhỏ ba năm rồi.

Cảnh Lỵ sờ tóc ngắn của anh, tiếc nuối nói. “Nhiên Nhiên, em cảm thấy đáng lẽ chúng ta nên ở bên nhau sớm thêm một chút, anh xem chúng ta mới hẹn hò không được bao lâu đã phải đi làm, về sau khẳng định sẽ rất bận, không có thời gian để yêu đương.”

“Không sao, lòng chúng ta có đối phương, sau này bất luận là công việc có bận rộn vất vả đến dâu, nghĩ đến sau khi tan tầm về nhà có thể gặp được người mình thích, cũng là một việc rất hạnh phúc.” Kinh Nhiên tạm dừng, nói: “Lỵ Lỵ, sau khi kết thúc học kỳ này, chúng ta ở chung được không? Bọn mình không đến nhà bà ngoại hay nhà ba mẹ anh, chúng ta ở Ngự Cảnh, cùng nhau đi làm tan tầm, cùng ăn cơm ngủ, được không?”

Ở chung?

Mặc dù bây giờ cứ đến cuối tuần là cô và Kinh Nhiên đều chạy ra ngoài trường học, đôi khi đi nhà bà ngoại, đôi khi đến chỗ chỉ hai người bọn họ. Nhưng cô vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện sống chung sau này.

Cảm giác nếu hai người sống chung, thì sẽ có vài chuyện rất xấu hổ, nhưng nội tâm của cô rất bảo thủ, cảm thấy thời gian mấy tháng quen nhau quá ngắn, vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng.

Kinh Nhiên thấy cô chậm chạp không đáp lại, hỏi: “Lỵ Lỵ, có phải em không thích ở chung không?”

Mỗi ngày được ở bên công ‘trúa’ nhỏ, sao lại không thích?

Chỉ là…

Vấn đề là ở bản thân cô.

Kinh Nhiên đại khái đoán được nỗi băn khoăn của Cảnh Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, ước định của bọn mình vẫn còn hiệu lực, nếu em không muốn, anh sẽ không làm loại chuyện đó với em.”

Trên bậc thang có rất nhiều người lui tới, Kinh Nhiên dám thốt ra mấy câu này ở nơi người đến người đi, Cảnh Lỵ cũng bị anh chọc cho không biết giận, thẹn thùng nói: “Anh đừng nói nữa, trời ạ, anh có biết xấu hổ không, ở nơi công cộng anh đừng nói mấy cái đó, em đồng ý với anh là được.”

Kinh Nhiên nghe thấy Cảnh Lỵ đồng ý ở chung, anh không kiềm chế được nỗi kích động nho nhỏ trong lòng: “Lỵ Lỵ, sau này tan tầm, anh nấu cơm cho em ăn, làm đồ ăn em thích, được không?”