BÊN ANH EM KHÔNG CẦN GIẢ VỜ MẠNH MẼ

Chương 32: Yêu Một Người Không Thể Chạm Tới...




Chắc có lẽ vì những lúc cô tưởng chừng mình sắp sụp đổ, không thể chống đỡ được nữa thì anh luôn là người ở bên cạnh cô.

À, thì ra trong vô thức cô đã dựa dẫm vào anh nhiều đến như thế! Từ khi có anh cô đã bất giác trở nên thật yếu đuối.

"Anh về rồi!"- cô vừa vào phòng đã thấy anh từ phòng tắm đi ra.

"Ừ! Công ty có việc gấp, tối nay anh sẽ sang thư phòng làm việc rồi ngủ ở đó luôn. Em đừng chờ anh, cũng không cần mang đồ ăn vào đâu. Em nghỉ ngơi đi."

Nói rồi không đợi cô kịp phản ứng anh đã ra khỏi phòng tự lúc nào. Là do cô nghĩ nhiều hay thực sự là như thế, anh đối với cô... thật lạnh lùng!

Cô còn nghĩ khi thấy cô anh sẽ nhào đến ôm cô ngay chứ. Nhưng thậm trí đến một nụ cười anh cũng không cho cô.

Không, là do anh bận quá thôi. Chắc là công việc gặp vấn đề gì đó. Giải quyết công việc xong anh sẽ lại trở lại bình thường, sẽ lại quan tâm cô giống như trước kia.

Cô tự an ủi mình rồi cũng miễn cưỡng cho qua. Cô tin anh, tin vào tình yêu của anh. Anh sẽ không rời xa cô như cách mẹ cô bỏ cô mà đi.

Thế nhưng cô đã sai rồi. Đã ba ngày anh không về phòng ngủ cùng cô, không ăn chung với cô, không hỏi han cô như trước. Hai người giống như hai người xa lạ sống chung dưới một mái nhà vậy.

Anh chưa từng lạnh nhạt với cô như thế trước đây. Thế mà bây giờ sự lạnh lùng ấy của anh đến người làm trong nhà cũng nhìn ra cả.

Cô không thể chịu được cách đối xử này của anh thêm được nữa. Tối hôm đó đi làm về cô liền đến thư phòng tìm anh.

"Anh bị sao thế? Công việc không suôn sẻ sao?"- cô hỏi.

"Không có gì. Em về phòng nghỉ đi."- anh không nhìn cô lấy một cái.

"Có chuyện gì anh cứ nói với em. Giúp được gì em sẽ giúp."- cô vẫn kiên nhẫn

"Anh đã nói không có gì. Em cứ mặc kệ anh đi."- anh nổi cáu quát lớn.

"Anh... anh có thể đừng vô lý thế được không? Có chuyện gì cũng phải nói rồi mình cùng tìm cách giải quyết. Anh cứ như vậy anh cho rằng em dễ chịu lắm sao?"- cô cũng nổi giận.

"Em còn nói anh vô lý. Được, em tự mình xem cái này."- cô đến ngăn bàn lấy ra mấy tấm hình đưa cho cô.

Là một tấm hình chụp lúc cô bị ngã Tiêu Lãnh Quyết đỡ cô. Mấy tấm còn lại chụp lúc Tiêu Lãnh Quyết tỏ tình cô ở bữa tiệc hôm trước.

"Anh... anh cho người theo dõi em?"- cô nhíu mày hỏi.

" Quan trọng? Em còn nói anh vô lý? Bây giờ em mau giải thích cho anh."

"Vậy anh vì mấy cái này mà cư xử lạnh nhạt như thế? Anh không tin em? Từ trước nay em ghét nhất ai xâm phạm sự riêng tư của em. Em tưởng anh khác những người đó, nhưng hóa ra không phải. Anh đừng bao giờ kiểm soát em như thế. Em muốn anh tôn trọng sự riêng tư của em."

"Riêng tư! Riêng tư của em là mấy cái này? Em bảo anh tin em kiểu gì?"

"Em mặc kệ. Anh không có quyền cho người theo dõi em."- cô tức giận.

"Em..."

"Anh tin hay không thì tùy. Mọi chuyện không như những gì anh đã thấy! Nhưng nếu anh đã chọn nghi ngờ em, em không có gì để giải thích nữa."- cô lạnh lùng vứt lại một câu rồi lãi xe ra ngoài.

Cô lái xe đến quán bar uống rượu. Đây là lần đầu cô cãi nhau với anh. Nhưng hoàn toàn không phải do cô vô lý.

Cô trước giờ ghét nhất bị người khác khống chế. Anh lại cho người theo dõi cô như thế. Chẳng lẽ trong lòng anh cô không đáng tin đến thế. Vậy thì sao lúc đầu anh còn chọn ở bên cô, sao còn làm cho cô dựa dẫm anh rồi lại không tin tưởng cô, lạnh lùng với cô.

Càng nghĩ cô càng uống đến không còn biết trời trăng là gì. Cô không muốn về, cô về rồi anh sẽ lại lạnh lùng với cô.

Đang uống thì có một lực lớn bắt lấy cánh tay cô:

"Cô em, sao lại uống một mình thế? Hay là sang uống với anh đi!"- một tên đàn ông cao trên 1m7, mái tóc đỏ vuốt ngược, người đầy hình xăm thấy cô uống say nên giở trò.

"Cút!"- cô lạnh giọng.

"Cô em thật dữ nha. Không sao, anh vẫn thích. Cô em sang uống với anh đi nào!"

"Tôi không nói lần 3, cút."

"Dữ dằn gì chứ! Sang uống với anh nào!"- hắn lôi kéo cô.

"Mau bỏ cái tay thối của mày ra khỏi người cô ấy!"- Tiêu Lãnh Quyết từ đâu xuất hiện kéo cô ra khỏi tên kia nói.

"Mày là ai? Đến uống rượu thì mau đi chỗ khác. Đừng ở đây phá chuyện tốt của tao!" - tên kia nổi điên nói.

"Tao là ai mày không cần bận tâm. Động vào cô ấy, mày chán sống rồi!"- Tiêu Lãnh Quyết lúc này đã không còn là con người với nụ cười ấm áp nữa mà giọng nói đã lạnh đi vài phần.

"Mày... mới chán sống. Phá hư chuyện tốt của tao là mày. Vậy thì cũng đừng trách tao!"- tên đó vơ lấy ly rượu trên bàn ném vào người Tiêu Lãnh Quyết.

Sắc mặt Tiêu Lãnh Quyết không đổi, ôm cô né sang một bên. Sau đó lại quay lại ra hiệu cho mấy người bảo vệ của quán bar lôi tên kia đi. Bởi vì bạn của Tiêu Lãnh Quyết là chủ quán bar này nên anh cũng rất có uy tín ở đây.

Xong xuôi mới mang cô dời đi. Anh đưa cô về căn hộ ở bên ngoài của anh.

Lúc đặt cô xuống giường cô liên tục nói mê man:

"Cố Phong, tên khốn nhà anh. Tại sao...tại sao lại nói yêu em, sao... lại ở bên em, sao... lại khiến em...yêu anh nhiều như thế rồi lại không chịu tin tưởng em. Em yêu anh, yêu anh rất nhiều anh biết hay không. Cố Phong... chết tiệt."

"Thì ra là vậy! Thì ra là trái tim em đã sớm đặt ở nơi khác. Em thật sự yêu anh ta rất nhiều phải không Tinh Quân. Yêu đến mất đi sự mạnh mẽ vốn có của mình. Anh thật ghen tỵ với người được em yêu. Giá như người đó là anh thì thật tốt quá rồi!"

Tiêu Lãnh Quyết thấy cô không ngừng gọi tên Cố Phong thì không khỏi đau lòng. Anh yêu cô từ khi cô còn ngồi trên ghế nhà trường. Anh yêu cô đến nỗi không ngừng cố gắng từng ngày để bản thân ưu tú hơn. Anh yêu cô đến mức bắt bản thân mình thật hoàn hảo để có thể che chở cô cả đời.

Nhưng tình yêu ấy của anh lại không bao gồm việc lấy hết dũng khí để nói cho cô biết sớm hơn. Nếu như ngày ấy anh nói cho cô nghe suy nghĩ của anh. Nếu như ngày ấy anh mạnh rạn bảo cô chờ anh trở về. Nếu như ngày ấy anh không rời đi....

Thật là, nghĩ ra đủ mọi loại trường hợp giả định thì sao chứ. Chẳng phải đều là nếu như thôi sao. Mà đã là như thế thì chẳng thể thay đổi một sự thật rằng cô yêu người khác mất rồi.

Anh nhìn người con gái đang ngủ say nhưng vẫn không ngừng gọi tên người cô yêu thì không khỏi đau đến nước mắt rơi lúc nào không hay.

Thì ra, yêu một người mà bản thân không thể chạm tới người đó chính là tận cùng nỗi đau.