Bí Mật Tân Hôn

Chương 100: “Anh cảm thấy, quá trình tạo em bé cũng không tệ.”




Trong căn phòng tràn ngập ánh trăng nhạt nhòa.

Thẩm Di có chút chịu không nổi cảm giác ướt át nóng hổi trên cổ cứ kéo dài liên miên, cô duỗi thẳng mũi chân, hơi ngẩng đầu lên.

Cô ở trên, anh ở dưới, chiều cao này vừa vặn để anh dán sát vào cổ cô.

Làn da trắng mịn đẹp như ánh trăng thanh khiết, khiến người ta không nỡ phá hỏng. Cho đến khi trên đó đột nhiên xuất hiện một vết hôn đỏ thẫm, phá hỏng vẻ đẹp không tì vết ban đầu.

Những đường nét cơ bắp săn chắc và mượt mà của người đàn ông phản chiếu rõ trong mắt cô, thân hình cường tráng lộ rõ này hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.

Đầu ngón tay trắng nõn chạm vào, cảm giác cực kỳ thích.

Môi anh phủ lên vành tai cô, giọng nói trầm khàn: “Hôm nay em dùng nước hoa gì vậy? Sao lại ngọt ngào thế?”

Thẩm Di bị mê hoặc đến nỗi mất hết khả năng suy nghĩ, làm sao cô còn nhớ ra mình đã dùng nước hoa gì, trong lòng ngứa ngáy như thể gió thổi qua cánh đồng lúa mì rộng lớn.

——Anh khẽ khẩy một cái, nước xuân dập dờn ngàn dặm.

Đôi tay rắn chắc mạnh mẽ vòng qua eo cô, đè cô vào người mình. Thẩm Di cảm nhận được anh đang vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô. Cô biết anh rất yêu chiếc nhẫn này. Bởi vì đó là nhẫn cưới, là biểu tượng cho một thân phận nào đó của anh.

Chiếc váy cô mặc hôm nay được cởi ra từng chút một, mềm mại như một lớp voan không trọng lượng, cuối cùng nhẹ nhàng tuột xuống.

Một báu vật hoàn hảo không tì vết khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua cũng phải rung động được phơi bày ra ngoài, ánh sáng mờ nhạt trong phòng như được phủ một lớp men, khiến lớp ngọc trên đó như có một lớp màu mờ ảo.

“Muốn giấu em đi mất.” Chu Thuật Lẫm lặng lẽ nhìn chằm chằm, khẽ lẩm bẩm, ánh mắt như một đầm lầy sâu thẳm mang theo cảm giác nguy hiểm có thể hút người vào, nhưng khi nụ hôn của anh rơi xuống thì lại nhẹ nhàng đến mức khiến người ta cảm thấy nguy hiểm hơn, “Phải làm sao đây?”

Viên ngọc trai phát ra một lớp ánh sáng trắng nhạt, tất nhiên sẽ thu hút mọi người. Anh muốn dùng một tấm vải che nó lại, để tránh hết nhóm người này đến nhóm người khác thèm khát.

Bản tính mạnh mẽ và h@m muốn chiếm hữu trong xương tủy người đàn ông đang dần thức tỉnh.

Nghe mà tim Thẩm Di như thắt lại.

Cô chui vào lòng anh, làm nũng: “Vậy anh giấu đi. Nhưng giấu đi thì phải nuôi dưỡng cho tốt, gấm vóc lụa là, châu báu chất đống, vàng ngọc quý giá…”

Chu Thuật Lẫm cười khẽ.

Điều kiện nuôi dưỡng không thấp.

Anh hôn lên khóe môi cô, nhíu mày, tùy ý cong môi: “Chỉ có thế thôi sao?”

“Thế là đủ rồi, nhưng nuôi dưỡng thôi là được, không được chạm vào, tránh làm hỏng.”

Cô bóng gió nói rằng gần đây anh đòi hỏi quá nhiều, muốn anh kiềm chế một chút.

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

“Không được chạm vào…”

Chu Thuật Lẫm khẽ dừng lại, nhướng mày, hơi có ý sâu xa nhìn cô. Khi cô chưa kịp hiểu ánh mắt này của anh có ý sâu xa gì thì anh đột nhiên th úc mạnh vào, còn cố ý hỏi: “Có phải chạm vào như thế này không?”

Giọng nói của cô bị mắc ngang cổ họng, suýt nữa thì mất tiếng.

Anh vui vẻ cười thành tiếng, “Di Di, anh là người làm ăn. Em nghĩ anh ngốc đến mức làm ăn thua lỗ như vậy sao?”

Thẩm Di không nhịn được mà bấu anh.

Anh mơ hồ nói: “Dễ bị hỏng đến mức nào? Để anh xem thử…”



Vì biết trước địa điểm sẽ đến đều khá nóng nên Thẩm Di đã mang theo khá nhiều váy ngắn, vừa mát mẻ vừa đẹp, mỗi chiếc đều rất phù hợp để đi nghỉ dưỡng và chụp ảnh.

Ngày thứ hai, cô chọn một chiếc váy xanh lá ngắn hai dây, màu sắc tươi tắn và bắt mắt, trong cái nắng nóng sẽ khiến người ta sáng bừng đôi mắt.

Nhưng sau khi vui vẻ thay xong, soi gương một cái—— Nụ cười lập tức tắt ngấm.

Hôm qua cô đã mặc chiếc váy xinh đẹp kia một cách suôn sẻ, nhưng hôm nay, những chỗ hở bên ngoài váy đều in hằn những dấu vết lớn nhỏ… Làm sao mặc được nữa đây!

Cô gần như nghi ngờ anh cố tình, thấy hôm qua không ngăn cản thành công nên hôm nay đổi cách khác, cố tình để lại dấu vết để cô không mặc những chiếc váy này ra ngoài.

Nhưng ngoài những chỗ hở ra, những chỗ không hở ra cũng có không ít, chỗ nào cũng hằn dấu răng.

Thẩm Di nhắm chặt mắt, khẽ hít một hơi.

Tên đàn ông xấu xa này!

Cô tức giận nhưng vẫn phải miễn cưỡng thay một bộ quần áo khác.

Những dấu vết để lại khá thấp, ừm, có lẽ vì hôm qua anh chủ yếu hôn ở những chỗ thấp hơn, chỉ tiện thể lưu lại trên đường đi xuống… Sau khi thay quần áo, những dấu vết đó đã được che đi phần nào, chỉ cần dùng thêm một ít kem che khuyết điểm để xử lý phần còn lại là được.

Cất chiếc váy hai dây màu xanh lá cây đi, Thẩm Di vẫn chưa nguôi giận, cô lao vào người anh, giống như một con yêu tinh hút máu há miệng c ắn vào cổ anh.

Anh nhắm mắt ngủ không hề phòng bị, bỗng “hít hà” một tiếng.

Thẩm Di cắn xong định bỏ đi thì bị anh ôm ngang hông, rõ ràng là anh không muốn buông, giọng nói như mắc lại ở cổ: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

Cô rất tích cực đi chơi, rõ ràng đêm qua lăn lộn đến khuya mới ngủ, nhưng hôm nay vẫn có thể dậy sớm, chuẩn bị ra ngoài từ sớm.

Anh thì ngược lại. Lười biếng chậm trễ, chỉ muốn kéo cô ngủ thêm một chút.



Vì họ nghỉ ngơi trong phòng khá lâu nên tốc độ tham quan chậm, cho nên từ lúc bắt đầu đã không hoàn thành được lịch trình mà đoàn phụ trách đã ấn định trước đó.

Đoàn này phục vụ riêng cho họ, điều chỉnh lịch trình liên tục, chẳng hạn như kéo dài một lịch trình ban đầu là ba ngày thành năm ngày, kéo dài toàn bộ mốc thời gian.

—— Kéo dài đến mức nào? Nếu không điều chỉnh theo thời gian thực, họ chắc chắn sẽ thấy lịch trình này thật sự quá chậm chạp, ngay cả ốc sên cũng có thể bò xong.

Ra ngoài hưởng tuần trăng mật chưa được hai ngày, Thẩm Di đã dần thấy không ổn.

Cảnh bên ngoài rất đẹp, nhưng họ lại rất ít khi ra ngoài, dường như luôn vì đủ thứ lý do mà ở trong phòng. Ví dụ như dậy muộn, ví dụ như về phòng sớm, ví dụ như vô tình ngủ quên một chút lại không ra ngoài được nữa.

—— Cô thấy mình không phải đến hưởng tuần trăng mật, mà giống như đến để trở thành một món ăn trong đ ĩa?

Cô cứ tưởng là đến để nghỉ dưỡng hưởng thụ, nhưng đến cuối cùng, người hưởng thụ nhất hình như không phải cô?



Họ nán lại ở điểm đến đầu tiên sáu ngày, hơn hai ngày so với kế hoạch ban đầu, người không biết còn tưởng họ đã đi chơi ở đây rất sâu.

Khi chuẩn bị đến quốc gia tiếp theo, Thẩm Di đột nhiên nảy ra ý định, nắm lấy tay Chu Thuật Lẫm.

Khi nhìn vào ánh mắt anh, cô đột nhiên đề nghị: “Chồng, chúng ta đến một nơi khác nhé.”

Cô đột nhiên rất muốn thay đổi điểm đến.

Anh không còn nhiều thời gian cho tuần trăng mật, còn cô có một nơi muốn đến cùng anh hơn.

Trong ánh mắt nghi hoặc của Chu Thuật Lẫm, Thẩm Di đã đặt một chuyến bay khác.

—— Nơi hạ cánh: New York.

Cô không còn đi theo lịch trình đã định nữa, cũng không cần đoàn phục vụ, cho họ nghỉ phép sớm, chỉ có cô và anh đến New York một mình.

Thay đổi chủ ý rất nhanh, sắp xếp một loạt các công việc liên quan sau đó còn nhanh hơn, mọi chuyện cứ thế mà được định đoạt.

Nhưng điều này khó tránh khỏi sự đột ngột. Chu Thuật Lẫm nhìn cô, hỏi: “Sao em lại muốn đến New York?”

Trọng tâm công việc trước đây của anh là ở New York, nhưng sau khi trở về Trung Quốc, anh bắt đầu chuyển trọng tâm của mình. Sau khi tiếp quản tập đoàn Chu thị, anh cũng hoàn toàn chuyển trọng tâm của mình.

Trước đây thường đến New York, nhưng bây giờ đã có một thời gian không đến rồi.

Thẩm Di cụp mắt xuống, từng chữ một trả lời thật lòng: “Em muốn xem thử nơi mà anh từng trú ngụ để yêu thầm em nhiều năm như thế.”

Chiếc nhẫn cưới này từ khi anh đeo vào cô chưa từng thấy anh tháo ra. Lúc đầu cô vẫn tháo ra, nhưng sau đó không biết từ lúc nào cô cũng giống như anh, không tháo ra nữa.

So với lịch trình đã định, cô bỗng dưng nảy sinh hứng thú với nơi này nhiều hơn. Cô cũng có thể tự đi, nhưng cô muốn anh đưa cô đi, cùng anh trở về chốn cũ.

Ánh mắt của Chu Thuật Lẫm đột nhiên run rẩy. Anh nhìn cô rất sâu.

Thẩm Di chủ động tiến lại gần anh, hôn lên khóe môi anh: “Chồng, giá như mà em quen anh sớm hơn, thích anh sớm hơn.”

Như vậy thì có thể sớm ở bên cạnh anh, bù đắp lại sự cô đơn của anh trong suốt những năm qua.

Có lẽ vì yêu quá sâu nên càng muốn yêu nhiều hơn, cũng muốn dốc hết sức để đối xử với anh tốt hơn. Bắt đầu thấy thời gian ở bên nhau rất đáng quý, cũng bắt đầu hối tiếc về những tháng năm đã qua.

Khoảng cách quá gần, trái tim của cô đập thình thịch trước ngực anh.

Anh như thể có thể nghe thấy từng nhịp đập.

Chu Thuật Lẫm đưa tay lướt qua lông mày và đôi mắt cô. Cảm giác thật sự, không phải là giấc mơ nào đó vào một đêm ở New York.

Yết hầu anh chuyển động.

Hai người ngồi cạnh nhau, thân mật đến mức quá đà, người ngoài nhìn vào cũng biết đây là một cặp đang trong thời kỳ nồng thắm.

Đây là ở bên ngoài.

Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Em đừng trêu anh.”

Anh còn tưởng rằng mấy ngày nay đã vắt kiệt sức cô rồi, không ngờ hôm nay cô lại có thể đột nhiên ngọt ngào như thế này.

Xem ra vẫn chưa vắt kiệt.

Thẩm Di trừng mắt nhìn anh, cô trêu chọc anh chỗ nào? Rõ ràng là anh không chịu nổi cám dỗ, chỉ cần cô làm gì đó một chút là anh rất dễ bị cô quyến rũ.

Chu Thuật Lẫm rất kiềm chế hôn cô, nhẹ nhàng cọ xát môi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào má cô.

“Vậy thì đi xem thử.”

Ban đầu cũng không có ý kiến gì về việc cô sửa đổi lịch trình, bây giờ chỉ là giải đáp thắc mắc.

Anh đã sống ở thành phố đó nhiều năm, cũng đơn phương yêu cô nhiều năm ở đó.

Cô muốn đi xem, anh sẽ đưa cô đi.

……

Chu Thuật Lẫm có nhà riêng ở New York, năm đó anh mới đến đã ở đây. Bây giờ tuy không ở đây nữa nhưng cũng có người thường xuyên dọn dẹp, vì vậy họ không đặt khách sạn mà trực tiếp ở đây.

Đây là một ngôi nhà cổ, mang nét đặc trưng riêng.

Anh đi cất hành lý, Thẩm Di tự mình đi dạo một vòng ở đây. Có lẽ vì chỉ có một mình anh ở nên phòng ở đây không nhiều, diện tích cũng không lớn lắm, nhưng cách bài trí ở mỗi nơi đều có thể thấy được sự đắt tiền và tinh tế.

Có lẽ cũng vì vậy mà ngược lại không có cảm giác như ở nhà bình thường, giống như khách sạn không có hơi ấm hơn.

Chu Thuật Lẫm nắm tay cô, đưa cô ra ngoài ăn cơm.

Anh chọn một nhà hàng mà hồi đó anh và các bạn cùng lớp thường ghé thăm. Sau bao nhiêu năm, hoạt động kinh doanh của nó vẫn tốt.

Thật khéo là vừa gọi xong món thì có một gia đình bốn người đi tới. Chu Thuật Lẫm đột nhiên cong môi, nói với cô: “Giới thiệu với em ——”

Anh vừa đứng dậy thì đối phương vô tình liếc nhìn họ, cũng nhận ra người đó ngay, mắt sáng lên, sải chân bước tới: “Lão Chu!”

Chu Thuật Lẫm vỗ vai đối phương.

Nhiều năm không gặp, không ngờ đến đây ăn cơm lại gặp nhau.

Mà hai chàng trai trẻ năm đó bây giờ đều đã có gia đình.

Khi bắt tay Thẩm Di, bạn học của anh nhìn gương mặt của cô, chỉ thấy rất quen thuộc, đột nhiên cười nói: “Cô chính là người mà cậu ấy đã thích nhiều năm sao?”

Thẩm Di hơi ngẩn người.

Khóe miệng Chu Thuật Lẫm nở nụ cười, không ngăn cản cuộc trò chuyện của họ.

Người đó nhe răng cười hở lợi, nói tiếp: “Trong số mấy người ở ký túc xá chúng tôi thì lão Chu độc thân quanh năm. Cũng có thể nói là vì cậu ấy không tìm được bạn gái, nhưng cũng không phải như vậy. Cậu ấy là người được yêu thích nhất trường chúng tôi, thường xuyên bị chặn ở dưới ký túc xá để tỏ tình. Nhưng cậu ấy không yêu đương, khiến chúng tôi rất tò mò.”

Anh ấy cười khẽ một tiếng: “Lúc đó có đủ loại phỏng đoán, có người nói cậu ấy không thích phụ nữ, có người nói trước đây cậu ấy từng bị phụ nữ làm tổn thương sâu sắc… Cho đến một lần đi uống rượu, ví tiền của cậu ấy rơi ra, tôi nhặt được thì mở ra xem, thấy bên trong có một bức ảnh.”

Ánh mắt Thẩm Di thoáng xao động. Cô đột nhiên nhìn về phía Chu Thuật Lẫm, gần như ngay lập tức đoán ra tấm ảnh đó là ảnh gì.

Tấm ảnh cô nhận được trước khi vào núi sâu, cũng khiến cô sửng sốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Còn anh, vẻ mặt bình thản, biết cô đã đoán ra, chỉ khẽ nắm tay cô.

“Lúc đó, tôi đột nhiên hiểu ra tại sao cậu ấy vẫn không yêu đương, hóa ra là trong lòng cậu ấy đã có một người.”

Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra, trước hết là vì anh ấy cảm nhận được những tâm tư sâu đậm của Chu Thuật Lẫm năm xưa khó có thể thay đổi. Người phụ nữ bên cạnh Chu Thuật Lẫm bây giờ có lẽ chính là người trong tấm ảnh đó.

Rồi dựa vào trí nhớ để đối chiếu một cách mơ hồ, rất nhanh đã xác định được —— cuối cùng anh ấy cũng gặp được người con gái năm xưa Chu Thuật Lẫm giấu trong ví tiền.

Nhà hàng rất đông đúc, xung quanh ồn ào náo nhiệt.

Trước mắt Thẩm Di như bị sương mù che phủ. Từ lồ ng ngực dâng lên nhiều cảm xúc phức tạp, dù cố kìm nén nhưng vẫn rất muốn khóc.

Cô càng nắm chặt tay anh.

Người bạn cùng lớp trêu chọc Chu Thuật Lẫm: “Bao nhiêu năm qua, cậu đúng là chẳng thay đổi gì cả.”

Chu Thuật Lẫm vui vẻ tiếp lời: “Quá khen rồi.”

Nụ cười đùa cợt của người bạn cùng lớp đột nhiên thu lại, quay sang vỗ vai anh, nghiêm túc nói: “Chúc mừng cậu, đã cưới được người trong bức ảnh riêng tư.”

Thế giới này rất tàn nhẫn, nhưng đôi khi cũng có chút ấm áp.

Ít nhất là đã khiến anh được toại nguyện, như vậy cũng không đến nỗi quá tệ.

Họ nhìn nhau cười.

Vợ của người đàn ông kia là người Mỹ, hai đứa trẻ thừa hưởng ngoại hình của cô ấy, tóc vàng xoăn tít. Những người lớn đang nói chuyện, bé gái trong lòng cô ấy tò mò nhìn về phía Thẩm Di.

Trong khoảnh khắc chạm mắt, Thẩm Di khựng lại, cảm thấy trái tim mình như tan chảy trong vòng một nốt nhạc. Sự chạnh lòng vừa rồi lập tức bị bỏ lại sau đầu, cô nảy sinh hứng thú với đứa bé này.

Qua trò chuyện mới biết, hai đứa trẻ trông gần bằng tuổi nhau thực chất là sinh đôi, bé trai là anh trai.

Em gái khá nhút nhát, Thẩm Di chào cô bé, cô bé há miệng, giây tiếp theo đã ngượng ngùng vùi vào lòng mẹ.

Thẩm Di bật cười thành tiếng.

Được mẹ dỗ dành, cô bé lại thò mặt ra, cứ lắc mình từ chối. Tính cách của anh trai cô bé thì hoàn toàn trái ngược, đứng bên cạnh bố vừa nhún nhảy vừa dỗ dành em gái, để em gái thò đầu ra chơi cùng.

Tính cách của hai đứa trẻ bộc lộ rõ ràng.

Thẩm Di cong mắt cười, hai người đàn ông cũng vừa trò chuyện vừa cười nhìn về phía này.

Vào khoảnh khắc đó, Chu Thuật Lẫm mới thấy thời gian trôi qua thật nhanh. Chớp mắt, bạn học của anh đã có hai đứa con lớn như vậy rồi.

“Đúng rồi, Chu, hai người đã có dự định sinh con chưa?”

Chu Thuật Lẫm cười nói: “Chưa.”

“Haha, vậy thì tôi khuyên cậu một câu, sinh muộn một chút cũng không sao, nếu không thế giới hai người của các cậu sẽ bị phá hủy tan tành đấy.”

Sau một hồi trò chuyện đơn giản, gia đình bốn người rời đi trước, cậu anh trai cứ ngoái đầu không ngừng vẫy tay với hai người họ, còn cô bé đang vùi trong lòng mẹ cũng thò đầu ra, nhìn hai người họ rồi cũng vẫy tay với Thẩm Di, đôi mắt đẹp như hồ nước.

Những cảm xúc phức tạp vừa rồi của Thẩm Di đều được xoa dịu, bây giờ trong lòng cô chỉ toàn hình ảnh của hai đứa trẻ đáng yêu này.

Chu Thuật Lẫm vừa tiễn họ đi, quay lại đã chạm phải ánh mắt quá đỗi trong trẻo của cô vợ nhỏ nhà mình.

Chu Thuật Lẫm: “…”

Vừa rồi không phải còn đang buồn sao? Anh vừa định dỗ dành.

Cảm xúc của cô thay đổi quá nhanh.

Trong lòng anh có một linh cảm không lành, quả nhiên, giây tiếp theo Thẩm Di đã chống cằm thở dài: “Chồng, bao giờ thì chúng ta cũng sinh một cô bé như vậy?”

Anh khựng lại, hóa ra lời “khuyên nhủ” của bạn học vừa rồi cô chẳng nghe lọt tai chút nào.

Hoặc có thể nói, cô thấy điều đó không quan trọng.

Nhưng anh thấy điều đó quan trọng.

Anh ậm ừ nói: “Còn sớm mà.”

Thẩm Di không hề lay chuyển, vẫn còn bận tâm về chuyện này.

Chu Thuật Lẫm đưa cô đi nhiều nơi, sau một ngày dài, anh nghĩ rằng cô sẽ quên ý định đó, nhưng khi tối về nhà, Thẩm Di lại nói với anh: “Chồng ơi, anh nghĩ sao về việc sinh con?”

Chu Thuật Lẫm im lặng.

Anh nắm lấy cổ tay cô, đưa cô về phòng: “Anh cảm thấy quá trình này cũng không tệ.”