Bí Mật Tân Hôn

Chương 22




Chương 22 – Trầm luân trong trạng thái tỉnh táo

Đầu óc Thẩm Di giống như bánh răng rỉ sét, cót két chuyển động. Nếu như cô không hiểu nhầm thì khi anh nói “thử thêm vài lần” có lẽ là đang nói hôn môi.

Nhưng cô khó có thể tin được lời này lại thốt ra từ miệng Chu Thuật Lẫm.

Anh làm sao có thể, làm sao có thể….

Bánh răng chuyển động vang lên hai tiếng kẽo kẹt rồi đột nhiên bị cắt đứt.

Chu Thuật Lẫm nâng cằm cô lên, áp môi mình vào môi cô. Giống như một người thầy lão làng đầy kinh nghiệm, anh quen thuộc với các động tác và nắm vững tư thế. Đó không chỉ là một cái chạm nhẹ, cũng không phải gọi là hôn môi —— mà anh còn cạy mở hàm răng cô ra, hành động mang theo vài phần cứng rắn không cho phép từ chối.

Cô để anh làm theo ý mình, hoàn toàn ngây ra. Một học sinh kém cỏi đương nhiên không có quyền can thiệp trước mặt người nắm giữ mọi chức vụ.

Anh m út lấy, khuấy động, dẫn dắt cô ôn tập bài ngày hôm qua.

Thẩm Di không biết mình đã chạm vào người anh từ lúc lúc, tay cô siết chặt lấy chiếc áo len của anh. Khoảnh khắc này, nhịp tim thật sự như vang vọng bên tai, hỗn loạn nhưng cũng đủ chấn động.

Tối hôm qua bởi vì uống rượu nên cô không nghĩ được nhiều, nhưng hiện tại thì khác, hiện tại cô không uống một giọt rượu nào cả, đầu óc rất tỉnh táo.

Là tiếp nhận nụ hôn của anh trong tình trạng tỉnh táo.

‘Lý trí online’ làm đầu óc cũng suy nghĩ được rất nhiều chuyện.

Anh là Chu Thuật Lẫm.

Aaaaaa!

Thẩm Di hoàn toàn không biết vì sao sự tình lại phát triển đến mức này.

Trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh, cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, bởi vì cô nghe thấy âm thanh do bọn họ tạo ra.

Đại não như bị tắc nghẽn, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Cũng may anh lướt qua rồi dừng lại, không lựa chọn để lại cho cô ấn tượng… khó phai trong ngày đầu tiên.

Thẩm Di cảm giác có lẽ chỉ khoảng một hai phút là anh đã đứng thẳng người dậy. Nhưng anh không rời đi ngay, cô cũng có thể nghe thấy hơi thở bất ổn của anh.

Chu Thuật Lẫm cẩn thận đưa tay lau khóe môi cho cô, thấp giọng nói: “Tôi chỉ đang dạy em chút gì đó thôi, chưa đến mức muốn so đo tính toán.”

Thẩm Di: “…” Cô cũng không biết tại sao anh có thể nói chuyện này đúng lý hợp tình như vậy.

Đó cũng không phải là vấn đề dạy dỗ đơn giản!

Thẩm Di muộn màng buông ngón tay ra, phát hiện áo len của anh sắp bị cô túm đến biến dạng, cô lại nhẹ nhàng vuốt v e nó tựa như muốn bù đắp.

Chu Thuật Lẫm nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, dù cô có nhìn đi đâu cũng không dám nhìn thẳng vào anh, anh cũng không hề bất ngờ. Vốn dĩ cô vẫn chưa kịp tiếp nhận nhưng ban nãy lại trải qua tiếp một lần, chỉ sợ là ép buộc quá dồn dập thì cô lại càng trốn tránh anh. Nhưng anh cũng không tỏ ra hoang mang, chỉ nói: “Tôi không thích kiểu vừa gặp phải vấn đề là lùi bước. Tôi vẫn thích đối mặt với khó khăn, gặp vấn đề nào giải quyết vấn đề đó.”

Thẩm Di biết anh chắc hẳn thuộc kiểu người này. Xuất sắc, chói mắt.

“Không quen thì cứ thử thêm vài lần, nếu không sẽ không bao giờ quen được.” Chu Thuật Lẫm kết thúc vấn đề bằng một lời nói khách sáo.

Trong sự ngạc nhiên của cô, anh thu hết sự tránh né và mất tự nhiên của cô vào mắt, cố ý hỏi: “Em vẫn chưa quen đúng không?”

Thẩm Di mở to mắt, đột nhiên nhìn về phía anh, lập tức hiểu được ý tứ trong đó. Nếu cô còn khó chịu, anh có thể tiếp tục giúp cô làm quen —— thế là động tác còn nhanh hơn phản ứng, cô vội vàng phủ nhận: “Đâu, đâu có.”

Có một cảm giác uy hiếp rất mãnh liệt, đó là cho dù cô nói chưa quen thì vẫn bị hôn tiếp, cho nên cô làm sao dám nói chưa quen chứ?!

Cô giống như gặp phải một tên cướp bá đạo, đây rõ ràng là đang ép cô tiếp nhận.

Chu Thuật Lẫm có vẻ ‘không yên tâm’ lắm: “Thật sao?”

Thẩm Di còn có thể nói gì đây? Chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh gật đầu: “Thật.”

Không chỉ là một cái hôn, không chỉ là nằm ngủ qua bên vị trí của anh…

Dùng lời Chung Du từng an ủi cô thì đó đều là h@m muốn hợp pháp.

Chu Thuật Lẫm miễn cưỡng tin tưởng, Thẩm Di cũng giả bộ tự nhiên, tiếp tục xem phim. Lúc liếc mắt nhìn thời gian, cô mới giật mình nhận ra vừa rồi đâu chỉ có một hai phút, vậy mà thoáng cái đã hơn mười phút rồi.

Trước ngày hôm nay cô không thể tưởng tượng được khái niệm hôn môi mười mấy phút với người khác là như thế nào.

Lòng bàn tay lặng lẽ thấm ướt. Trên người cô hiện tại đâu đâu cũng có thể ngửi được mùi hương của anh. Rõ ràng cơ thể cô vẫn chưa kịp thích ứng, như là có kim đâm, nhưng thỉnh thoảng liếc thấy anh nhìn mình như có điều suy nghĩ, cô chỉ có thể kìm nén. Dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể trốn tránh anh như hôm nay.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay thực sự vượt quá tầm hiểu biết của Thẩm Di.

Nhưng Chu Thuật Lẫm lại quá mức thản nhiên, thế cho nên cô bắt đầu thử nhảy ra khỏi góc độ của mình để nghĩ lại.

Suy đi nghĩ lại, cô cảm thấy chuyện này hình như cũng rất bình thường, phải chăng cô không nên để ý quá như vậy?

Chu Thuật Lẫm rót một ly rượu, tựa vào sô pha, cũng đang xem phim. Qua khóe mắt, anh bắt gặp hình ảnh cô lén ôm tấm chăn lông kia vào lòng, thỉnh thoảng còn cắn nhẹ lên nó, nhưng anh vẫn không nói gì.

Bộ phim đã tới hồi kết thúc, sau khi xem xong, lúc Thẩm Di định tìm kiếm bộ phim tiếp theo thì bỗng nghe anh nói: “Em có muốn xem tiếp bộ phim tối hôm qua không?”

Bộ phim tối hôm qua? Chẳng phải bọn họ đã xem xong rồi sao? Thẩm Di thuận thế thử nhớ lại tình huống lúc đó.

Hình như bọn họ chỉ mới xem hết phần mở đầu, sau đó lực chú ý không còn đặt trên bộ phim nữa, đúng là vẫn chưa xem xong.

Người đàn ông thong thả nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, thoạt nhìn không hề suy nghĩ nhiều.

Nhưng cùng là về đêm, cùng là một bộ phim, Thẩm Di lại bất giác nhớ tới cảm giác li3m hôn nhẹ nhàng tối hôm qua, còn cả yết hầu lăn lộn và d*c vọng chìm dần theo lý trí tan rã.

Cô tuyệt vọng nghĩ, tại sao trí nhớ của cô lại tốt như vậy nhỉ? Tại sao sau khi uống rượu cô lại không mất trí nhớ? Nếu quên hết rồi thì không phải đối mặt với bất cứ điều gì nữa!

Tai cô đỏ bừng.

Nhưng khi Chu Thuật Lẫm quay lại nói chuyện với cô, cô vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, đáp: “Hả?”

Anh dịu dàng nhắc nhở: “Tua về hai phút trước.”

“Ồ.”

Trí nhớ của anh cũng tốt thật.

Nghĩ tới đây, Thẩm Di bỗng nhiên khựng lại.



Chu Phục Niên có gọi tới vài lần, Chu Thuật Lẫm đành bớt chút thời gian về nhà họ Chu một chuyến, chủ yếu là vì công việc.

Kể từ khi anh hoàn thành ba dự án lớn vào năm ngoài, ánh mắt Chu Phục Niên đối với anh đã trở nên khác hẳn.

Sau khi nói xong chuyện công việc, Chu Phục Niên mới nhận ra mình gặp cậu con trai này quá ít. Có điều trước đây Chu Thuật Lẫm vốn ở khách sạn, bây giờ đã mua nhà ở bên ngoài, cơ bản không có khả năng về nhà sống chung với bọn họ.

Cho nên nói chuyện tới nửa đường, Chu Phục Niên lại bỏ đi, nhưng vẫn quan tâm thêm vài câu về cuộc sống.

“Nghe nói mấy hôm nay con không đến công ty à?” Ông ấy cũng không có ý trách móc, chỉ là không biết Chu Thuật Lẫm có đang âm thầm lên kế hoạch gì đó hay không. Ông ấy càng ngẫm nghĩ, ánh mắt nhìn anh càng mang theo chút quan sát.

Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm vẫn như thường, không có ý đi sâu vào chi tiết, chỉ nói: “Gần đây không có chuyện gì quan trọng, những chuyện khác có thể ở nhà giải quyết.”

Đã như thế, Chu Phục Niên cũng không hỏi nhiều nữa, thay vào đó lại nói: “Con với Tiểu Di bây giờ thế nào rồi?”

“Cũng bình thường ạ.” Sắc mặt Chu Thuật Lẫm cũng không thay đổi nhiều, vẫn nhàn nhạt điềm tĩnh, khiến người khác khó có thể nhìn ra được suy nghĩ chân thật trong lòng anh, cho dù là bố ruột của anh cũng không nhìn ra được.

Chu Phục Niên dời ánh mắt, rót cho anh chén trà.

Lúc bàn công việc nghiêm túc, ngoại trừ công việc ra thì bọn họ còn là bố con ruột con, cho nên vẫn có chút ôn hòa.

“Vậy là tốt rồi. Bố là người chứng kiến Di Di trưởng thành, nếu có mâu thuẫn gì các con cứ từ từ nói chuyện. Con gái mà, cố gắng quan tâm đ ến các con bé nhiều hơn một chút.” Chu Phục Niên nói, “Các con có thể lấy nhau, bố cũng rất vui mừng. Vốn tưởng không có duyên trở thành người một nhà với cô bé này, không ngờ các con lại vừa ý nhau. Lúc nào rảnh rỗi con nhớ dẫn con bé về nhà ăn cơm nhé.”

Chu Thuật Lẫm gật đầu: “Con biết rồi, bố yên tâm.”

Giữa bọn họ cũng không quá thân thiết, dường như không có nhiều đề tài để trò chuyện, trong lúc nhất thời xuất hiện một khoảng không trầm lặng. Cho đến khi Chu Phục Niên nói: “Mấy hôm nay bố cứ nằm mơ thấy mẹ con. Bà ấy…lúc lâm chung có nhắc đến bố không?”

Vẻ mặt Chu Thuật Lẫm trở nên lạnh lùng. Anh không nhìn bố mình, đứng dậy nói: “Không có. Công ty còn có việc, con về trước đây.”

Sự thay đổi của anh thể hiện quá rõ ràng, tất nhiên Chu Phục Niên cũng nhận ra được. Ông ấy cố gắng gọi anh lại, nhưng anh đã nhanh chóng rời đi mà không ngoái đầu lại.

Từ tòa nhà kiểu Tây đi ra, Chu Thuật Lẫm phát hiện bên ngoài đã đổ tuyết từ lúc nào. Anh nhớ Tạ Thư Ngọc từng nói với anh rằng, bà và Chu Phục Niên đã gặp nhau vào một ngày tuyết rơi.

Khi đó, ở trong trấn nhỏ giản dị bình thường, bọn họ là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân.

Chỉ tiếc là nơi đó không giữ được tham vọng to lớn của Chu Phục Niên. Thứ Chu Phục Niên muốn không phải là cuộc sống bình đạm, thứ ông ấy muốn là quyền lực và sự giàu có, xa hoa trụy lạc, cho nên đã đi về phương Bắc.

Là vì không có tình yêu sao? Không phải, chỉ là thứ tình yêu nhỏ bé mà bà ấp ủ cả đời không có gì đáng nhắc tới trong tương lại tươi sáng của ông ấy. Chỉ sau nhiều năm trôi qua, khi mọi thứ đã nằm trong tay, ông ấy mới suy ngẫm về điều đó.

Chu Thuật Lẫm bước đi trong màn tuyết.

Nhà họ Trạch rất lớn, để ra khỏi toà nhà kiểu Tây cần đi qua một khu vực rất rộng, trong đó bao gồm một hành lang dài.

Vẻ nghiêm túc trên mặt anh đã dịu đi đôi chút, lần trước anh giúp Thẩm Di chọn lễ phục đính hôn cũng chính ở chỗ này. Chỉ tiếc là chọn rồi cũng không dùng đến.

Bước chân của anh bỗng nhiên bị chặn lại, phía trước xuất hiện một đôi giày da màu đen bóng loáng.

Chu Thuật Lẫm thuận thế dừng bước, thản nhiên ngước mắt lên.

“Cậu vừa từ tòa nhà kiểu Tây đi ra à?” Chu Diệc Hành hỏi.

Hai tay Chu Thuật Lẫm đút trong túi áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng: “Ừm. Có việc gì không?”

Có thể nhận ra được anh không hề cố ý lấy lòng đứa con hợp pháp của Chu Phục Niên – Chu Diệc Hành này.

Chu Diệc Hành cũng không vì chuyện này mà tìm anh, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi: “Tại sao cậu muốn kết hôn với Thẩm Di?”

Anh ta không nghĩ ra nguyên nhân, cũng không nghĩ ra mục đích của Chu Thuật Lẫm, hôm nay gặp mặt cũng không quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.

Cho dù cuộc hôn nhân của anh ta và Thẩm Di không thể tiếp tục thì tại sao anh lại chen ngang vào thời điểm quan trọng đó? Điều này có thể giải quyết khó khăn cho nhà họ Thẩm, nhưng nó có ích lợi gì với anh chứ?

Chu Diệc Hành vẫn muốn hàn gắn với Thẩm Di, nhưng anh ta không chắc người này có cùng suy nghĩ với mình không.

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi không chút thiện cảm của anh ta, Chu Thuật Lẫm cũng không quá để ý, chỉ thờ ơ nói: “Cuộc hôn này có thể đạt được sự hợp tác của đôi bên, liên quan đến lợi ích nhất định. Tôi và cô ấy mỗi người đều có được thứ mình cần, chỉ là hợp tác mà thôi, đừng quá để ý.”

Giọng của anh đều đều như đang cố ý giải thích, rất có sức thuyết phục và độ tin cậy. Hơn nữa anh quá mức thờ ơ, thoạt nhìn không phải người sống tình cảm gì. Hàng mày nhíu chặt của Chu Diệc Hành dần thả lỏng, vô thức cũng tin tưởng năm phần.

Nếu như chỉ là hợp tác, vậy thì mọi thứ vẫn còn dễ nói chuyện.

Chu Thuật Lẫm chỉ ra một điểm: “Nhưng kết hôn là sự thật.”

Những điều trên đều không quá quan trọng.

Sau khi biết bọn họ chỉ vì lợi ích của bản thân, Chu Diệc Hành cũng buông bỏ mối lo lắng lớn nhất.

“Tôi và cô ấy quen nhau từ bé, là bạn tâm giao từ thuở nhỏ, tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhất định rồi sẽ ở bên nhau. Những khó khăn trên đường cũng không thay đổi được sự thật cuối cùng đâu.” Anh ta nhìn vào mắt Chu Thuật Lẫm, nói.

Từ nhỏ đến lớn người theo đuổi Thẩm Di rất nhiều, song đại đa số đều bị anh ta phớt lờ. Nhưng người trước mắt này lại khác, khiến anh ta cảm thấy uy hiếp và nguy hiểm.

Dứt lời, anh ta không ngăn cản nữa, nghiêng người nhường đường.

Chu Thuật Lẫm từ chối cho ý kiến, cất bước rời đi.

Sau khi rẽ vào một góc, cách đó không xa chính là cửa lớn.

——Thế sao?

Vậy để anh chờ xem. <!-- vuông --> <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->