Bí Mật Tân Hôn

Chương 42: Làm xong chuyện xấu rồi bỏ chạy




Đến bây giờ Thẩm Di vẫn còn nhớ rõ tối hôm qua cô đã bị thứ đồ vật nào đó k1ch thích tinh thần quá mức. Vốn hiểu biết nông cạn trong đầu cô lần lượt được đổi mới, kiến thức buộc phải mở rộng nhanh chóng.

Rõ ràng vừa mới ‘làm quen’, cứ tưởng rằng chỉ cần ‘hàn huyên chào hỏi’ là được, nào ngờ thời gian lại kéo dài đến như vậy. Nó k1ch thích tinh thần đến mức khiến cô vốn đã ngượng ngùng lại càng thêm xấu hổ, cảm giác một giây trôi qua dài như một năm. Khoảng thời gian đó chẳng khác nào nỗi tuyệt vọng vô tận, khiến cô muốn bỏ trốn giữa chừng —— nếu như không phải anh không cho phép.

Cô vốn đã căng thẳng lại còn gặp phải cảm giác như phải bỏng, vì quá khẩn trương nên vô thức siết chặt tay, chợt nghe thấy anh hít sâu một hơi, lòng bàn tay anh gần như muốn bóp nát tay cô… Cũng may là cô ý thức được mình làm sai nên đã nhanh chóng thả lỏng tay ra.

Tuy rằng ngoài ý muốn nhưng anh lại rất hưởng thụ, Thẩm Di cứ tưởng như thế đã kết thúc, nào ngờ vừa xong lần đầu anh đã có ý định làm tiếp lần thứ hai.

Đầu óc cô rối bời, còn phải trả lời câu hỏi của anh: “Học được chưa?”

Nắm vững lý thuyết rồi đi đôi với thực hành sẽ có ích trong học tập. Lần đầu khó tránh khỏi trúc trắc, nhưng sau đó luyện tập thêm vài lần sẽ ổn.

Trước lạ sau quen, rất nhanh sẽ thành thạo thôi.

Nhưng làm sao cô có thể mở miệng ra nói được? Lúc khó mở miệng cô đã thử căng da đầu trả lời là học được rồi, vậy mà anh còn bắt cô tự làm lại một lần. Cô nghẹn họng, tiến không được mà lùi cũng không xong, trên mặt lập tức đỏ bừng.

Thẩm Di không ngốc, suy một ra ba, nếu cô trả lời khác thì sẽ ra kết quả khác. Không học được thì anh sẽ chỉ dạy cô thêm lần nữa.

Trái phải đều không thể trốn thoát, cái nào cũng không phải điều tốt lành gì. Cho nên cô lại im lặng, không để ý đến bất cứ câu hỏi nào của anh nữa.

Mặc dù cô không nhìn thấy mặt mình, nhưng cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt mình lúc ấy ra sao, thậm chí còn nhận ra được toàn thân trên dưới đỏ cỡ nào.

Nó đối với cô mà nói thật ra có chút… vất vả. Không muốn nhận nhưng lại không thể không nhận, muốn trả hàng nhưng nhà sản xuất cứ ép nhận hàng.

Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ là chiếc giường vốn gọn gàng sạch sẽ trở nên bừa bộn hỗn loạn.

____

Khoảng cách đột nhiên được rút ngắn lại quá nhiều, cô thật sự không có cách nào thản nhiên đối mặt được, nên khi vừa ngủ dậy đã lập tức chạy trốn.

Đến giây giờ cô vẫn còn cảm nhận được cơn tê dại ở bàn tay.

Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, dường như cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh anh lười biếng chống khuỷu tay hỏi cô câu hỏi này.

Kiêu ngạo phóng khoáng, điềm tĩnh ung dung.

Thẩm Di thầm hít sâu một hơi.

Không biết là chịu ảnh hưởng của cô giáo Chung hay bị anh ảnh hưởng, chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy mà cô cũng nhìn ra được ý tứ trêu đùa trong đó, cảm thấy khó mà đối mặt trực tiếp. Tựa như anh đã gửi một tin nhắn bí mật nào đó, bề ngoài thì có vẻ chỉ là một tin nhắn bình thường, thế nhưng bên trong lại có ý nghĩa khác.

Khi nào về nhà?

Có lẽ là chờ sau khi anh ngủ rồi về, sau đó trước khi anh thức dậy thì bỏ chạy trước…

Thẩm Di thành thật trả lời anh, chắc là tối mới về.

Chu Thuật Lẫm: [Hơi lâu đấy.]

Cô khẽ chớp mắt, cũng không biết anh nói thời gian cô đi dạo hơi lâu hay là thời gian cô chạy trốn hơi lâu. Đang chuẩn bị xem như không thấy gì mà tiếp tục đi dạo thì lại nhận được tin nhắn tiếp theo.

[Có cần tôi đến đón em không?]

Nếu bỏ qua những nhân tố ảnh hưởng và chỉ xem bọn họ là liên hôn vì lợi ích, quả thật anh là một người chồng đủ tư cách. Bọn họ tôn trọng nhau, sống hòa hợp trên cơ sở xem nhau là khách cũng không tệ.

Tôn trọng, lịch sự, ân cần và chu đáo.

Nhưng vấn đề là, hình như bây giờ bọn họ không còn đơn giản như vậy nữa.

Nhìn cô cứ đứng đó nấn ná, Chung Du thò đầu qua, vừa hay thấy cô hồi âm là không cần. Cô ấy lại liếc nhìn những tin nhắn phía trên, trong ánh mắt thoáng qua chút hứng thú.

Đã từng nhìn thấy những cặp vợ chồng có tình cảm không được tốt, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy những cặp đôi không thân thiết với nhau. Thấy Thẩm Di nghiêm túc cẩn thận trả lời tin nhắn như đang trả lời tin nhắn của giáo viên chủ nhiệm, Chung Du nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: “Sao cậu căng thẳng vậy?”

Thẩm Di: “…”

Thẩm Di câm nín, lần đầu tiên cô bị người khác nhìn thấu cảm xúc một cách dễ dàng như vậy.

Cô biện minh: “Tớ căng thẳng gì đâu, đây gọi là lịch sự.”

“Cậu lịch sự với chồng cậu làm gì?” Chung Du không nghi ngờ gì, chỉ thuận miệng hỏi rồi thôi, lại nói sang vấn đề khác: “Bây giờ hai người ra sao rồi? Anh ta có khó gần không?”

Lúc trước cô ấy nghe Thẩm Di nói Chu Thuật Lẫm rất lãnh đạm, không phải anh có thành kiến gì với ai, chỉ là tính cách như thế.

Khi đó Thẩm Di và Chu Thuật Lẫm vẫn còn là hai con người hoàn toàn xa lạ, chẳng qua là giữa bọn họ có chút khác biệt so với những người xa lạ mà thôi.

Anh cách cô rất xa, xa tới tận chân trời.

Nhưng mà bây giờ…

“Tớ cảm thấy…” Thẩm Di nhìn về phía trước, tầm mắt mờ mịt như bị mây mù che lấp, nhẹ giọng nói: “Anh ấy cách tớ không xa đến vậy.”

Anh không còn là người quá xa lạ nữa mà là một người cô có thể chạm đến, gần gũi và mang đến cho cô cảm xúc chân thật. Hơn nữa, sau khi trở nên thân thuộc hơn, cô nhận ra mình đã tự bọc cho anh quá nhiều lớp ánh sáng tưởng chừng như không với đến.

Nói xong những câu đó, chờ đến khi cô phản ứng lại thì có chút kinh ngạc.

Vậy nếu gần thì gần đến mức độ nào?

Hai người đi đến nhà hàng đã đặt sẵn, Thẩm Bị bị Chung Du tra hỏi tỉ mỉ.

Chung Du rất khó hiểu, không biết giữa bọn họ đã phát triển nhanh đến mức độ đó rồi. Rõ ràng chỉ mới có mấy ngày thôi mà, hơn nữa đáng ra Chu Thuật Lẫm phải bận rộn ở Chu thị đến mức không có thời gian về nhà mới đúng. Ai có thể nói cho cô ấy biết hai người bọn họ đã bắn tên lửa như thế nào không?

Chung Du cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó.

Sau khi Thẩm Du giải thích đơn giản, cái cảm giác sai sai của cô ấy lại càng nhiều hơn. Phân tích một hồi, cuối cùng cô ấy nghi hoặc nói ra: “Tớ thấy hơi bị bất thường.”

Thẩm Di hỏi: “Bất thường chỗ nào?”

“Anh ta bất thường.” Chung Du nhíu mày: “Tớ cảm giác anh ta rất bất thường.”

Có rất nhiều chuyện hình như anh không nên làm như thế, giữa bọn họ cũng không thể nào thân thiết nhanh đến vậy được. Không nói cái khác, chỉ nói về gia thế của bọn họ thôi, chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ không nên phòng bị người xa lạ sao?

Nhưng cô ấy không nhìn thấy những điều đó trên người Chu Thuật Lẫm. Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi như nước chảy thành sông, càng thuận lợi càng chứng minh có vấn đề, đúng không?

Có điều cũng không có gì chắc chắn, bởi vì trước đó Thẩm Di và anh đã quen biết nhau đâu. Theo lý mà nói thì không thể nào có lý do đó được.

Chung Du tự mình suy ngẫm, chỉ cảm thấy nếu nhìn theo góc độ của Thẩm Di thì rõ ràng Chu Thuật Lẫm hơi tốt quá mức. Tốt đến mức không chân thật.

Trên thế giới này có kiểu đàn ông như thế thật sao?

“Cậu không cảm thấy anh ta đối xử với cậu rất khác sao?” Chung Du hỏi.

“Có lẽ anh ấy là một người có ý thức trách nhiệm. Tuy rằng bọn tớ là liên hôn nhưng dù sao cũng đã kết hôn rồi. Ý thức trách nhiệm trong hôn nhân của anh ấy tương đối cao.” Thẩm Di không suy nghĩ nhiều đến vậy, gắp đồ ăn bỏ vào bát Chung Du.

Điều này cô có thể nhìn ra được. Giống như lần đó anh nghiêm túc nói với cô rằng anh sẽ không có người nào khác ở bên ngoài.

Chung Du sinh ra và lớn lên trong giới thượng lưu này nên biết rất nhiều tên công tử ăn chơi, nhưng đây quả thật là một trường hợp hiếm lạ.

Đối với một cuộc hôn nhân không có tình cảm nhưng lại xuất hiện tinh thần trách nhiệm?

Sao cô ấy không thể nào tin được thế?

Hừ, thay vì nói có ý thức trách nhiệm trong hôn nhân khá cao, chi bằng nói là có ý thức trách nhiệm với con người cao thì đúng hơn, nói vậy còn khiến người khác dễ tin hơn nhiều.

Nếu bọn họ quen biết nhau từ trước, có thể Chung Du đã nghi ngờ về động cơ liên hôn ban đầu của Chu Thuật Lẫm.

Quả thật càng nghĩ càng k1ch thích, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị. Đó chính là hành động hoành đao đoạt ái*, trăm phương ngàn kế cướp người về nhà đấy.

(*Hoành đao đoạt ái: một nhát đao cắt đứt ái tình, khiến mối tình tan vỡ. Ngụ ý: chiếm đoạt người yêu của người khác bằng vũ lực, biện pháp mạnh.) 

Đáng tiếc là giả thuyết này không tồn tại.

Chung Du còn muốn mở miệng bôi đen Chu Thuật Lẫm thêm vài câu, nhưng cô ấy chỉ vừa mới cảm thấy anh bất thường mà Thẩm Di đã bác bỏ ngay lập tức, còn đảm bảo nhân phẩm của anh nữa.

Những lời lẽ bôi đen cứ thế nghẹn ứ trong bụng Chung Du, sau khi ăn được vài miếng thì cô ấy không ăn nổi nữa, chống khuỷu tay như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Thẩm Di vài giây.

Ánh mắt cô ấy rất thẳng thắn, nhìn mãi cho đến khi Thẩm Di bị mất tự nhiên mới nói một câu có ý tứ sâu xa: “Bây giờ cậu bảo vệ anh ta ghê nhỉ.”

Thẩm Di ngẩn ra: “?”

“Có sao?”

“Đương nhiên là có! Cậu bảo vệ anh ta đến độ tớ nhìn không nổi nữa!” Chung Du tức giận bất bình, “Anh ta ở trong lòng cậu hoàn mỹ đến vậy sao?”

Hình tượng phải chăng đã quá đàng hoàng tử tế? Tử tế đến mức mặc kệ anh làm gì thì Thẩm Di cũng có thể tìm cho anh lý do chính đáng.

Có sai chỗ nào không?

Chung Du không tin người đàn ông này thật sự tốt như vậy.

Thẩm Di sửng sốt.

Hoàn mỹ sao? Thật ra cũng không phải, vẫn có rất nhiều vấn đề, nếu muốn cô kể ra cô có thể liệt kê cả một danh sách. Ví dụ như, anh luôn có hứng thú với phương diện nào đó, thích hôn môi, thích…

Cô không thể nói tiếp được nữa.

Hôm nay Thẩm Di mặc áo có cổ, bởi vì trên người đều là những vết ‘dâu tây’ đo đỏ, lúc thay quần áo cô chỉ mới nhìn thoáng qua trong gương mà đã xấu hổ đến mức quay đi ngay.

Nhưng chuyện này không nên nói ra thì hơn, cô ấp a ấp úng, cuối cùng im lặng không lên tiếng.

Tuy nhiên vẫn còn một khả năng, Chung Du cũng nghi ngờ trọng điểm có thể là ở trên người Thẩm Di.

Suy cho cùng, sự hiểu biết hiện tại của cô ấy về Chu Thuật Lẫm đều thông qua lời kể của Thẩm Di, nếu Thẩm Di quá chủ quan thì trong mô tả của cô về anh sẽ tự động tăng thêm mấy tầng lọc.

Nếu không phải Chu Thuật Lẫm bất thường —— cũng được thôi, vậy người bất thường sẽ là Thẩm Di.

Ánh mắt Chung Du mang theo vài phần phán xét nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm Di. Nhưng cho dù có vấn đề gì thì chắc có lẽ chỉ mới ở giai đoạn có thiện cảm tốt thôi. Cô ấy biết tính của Thẩm Di, cô sẽ không lún sâu vào lưới tình nhanh như vậy.

___

Giữa chừng Chu Thuật Lẫm chỉ gửi cho cô hai tin nhắn rồi không xuất hiện nữa, càng không thúc giục cô, để cô vui chơi thoải mái.

Nhưng ngược lại người không chịu nổi trước lại là Thẩm Di, cho nên cô đã về nhà sớm.

Về đến nhà, Chu Thuật Lẫm đang ngồi trên sô pha đọc sách, trong nhà rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ có tiếng lật sách vang lên.

Thẩm Di thấy anh ngước lên nhìn mình rồi lại cúi xuống nhìn thời gian, sau lưng cô bất chợt lạnh lẽo. Tuy rằng anh không nói gì nhưng trong lòng cô tự hiểu rõ, chắc chắn là anh đang muốn hỏi cô rằng sao cô không đợi anh đi ngủ rồi hẵng về nhà?

Thử thời vô thanh thắng hữu thanh*.

(*Thử thời vô thanh thắng hữu thanh: có thể hiểu là Không có âm thanh nhưng lại hay hơn là có âm thanh, ý chỉ Chu Thuật Lẫm dùng sự im lặng để chất vấn cô)

Cô bị phê bình rồi, chút tâm tư của cô không có chỗ che giấu trước mặt anh. Để đánh tan hứng thú trong mắt anh, cô tự mình bước về phía anh.

Chu Thuật Lẫm thong thả đặt quyển sách xuống bàn, ngước mắt nhìn cô.

Tầm mắt Thẩm Di liếc qua tựa đề của quyển sách, là tập thơ mà trước đó cô nhắc với anh. Khi lần đầu đọc nó, cô đã rất kinh ngạc bởi vẻ đẹp trong từng câu thơ. Cô thích thưởng thức tác phẩm từ từ nên đọc rất chậm, một ngày chỉ đọc vài trang.

Không biết anh đã đọc nó bao lâu rồi, nhưng nếp gấp của trang giấy đã được nửa quyển sách.

Anh đọc cả ngày hôm nay luôn sao?

Anh giống như một người tràn đầy lòng bao dung lại mạnh mẽ, cảm xúc ổn định, nội tâm phong phú. Hôm nay cô lén bỏ lại anh chạy ra ngoài cả ngày trời, nhưng anh cũng không cảm thấy gì, còn có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ cô về.

Rồi đợi cô cảm thấy anh đáng thương, sau đó đau lòng.

Cô nhìn anh: “Anh đọc tới đâu rồi?”

“Vừa lúc hơn em một trang.” Anh giơ tay về phía cô, giọng nói trầm tĩnh: “Qua đây cùng đọc đi.”

Hành động này rất dễ phỏng tay, Thẩm Di không thể tiến về phía trước.

Cùng đọc là cùng đọc như thế nào?

Chu Thật Lẫm bỗng bật cười: “Em từng thấy người nào vừa làm xong chuyện xấu là ngày mai đã bỏ chạy mất dạng chưa?”

Câu hỏi này đến quá đột ngột, như có một thanh kiếm chặn ngang trước chân Thẩm Di.

Chu Thuật Lẫm nắm lấy cổ tay cô, đồng thời nhẹ giọng nói: “Tôi từng thấy rồi đấy.”

Trong lòng cô hoảng loạn.

Khi lòng bàn tay anh dùng sức cũng là lúc cô lật ngược đánh giá của mình về anh trước đây.