Bí Mật Tân Hôn

Chương 53: “Thẩm Di sẽ sống tốt hơn cô nhiều.”




Thẩm Hàm Cảnh không tìm khẩu trang nữa, cô ta nhìn Chu Thuật Lẫm, cảm thấy câu hỏi của anh thật khó hiểu.

“Tôi không phải người trong đoàn phim, chỉ tới thăm bạn của tôi hai lần thôi, sao lại quen thuộc được chứ?”

Đoàn phim có rất nhiều người, đương nhiên đã có người chú ý đến tình huống bên này, tò mò nhìn xung quanh.

Cô ta nhìn thoáng qua tình cảnh trước mặt, bình tĩnh hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh đến tìm tôi à?”

Đội hình xung quanh vẫn không thay đổi, Chu Thuật Lẫm cũng chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta: “Thật không?”

“Nếu không quen thuộc thì sao có thể tùy tiện đặt tấm kính của cô vào đây theo ý của cô được?” Anh nhếch môi, “Tôi còn tưởng cô rất quen thuộc nơi này đấy.”

Hai chữ tấm kính bất ngờ xuất hiện khiến đầu óc Thẩm Hàm Cảnh nổ ầm một tiếng, cô ta nhìn anh, hỏi: “Tấm kính gì của tôi?”

Giọng nói của Chu Thuật Lẫm dần lạnh đi: “Là tấm kính do cô sắp xếp, làm theo lời cô nói thì chẳng phải là tấm kính của cô sao?”

Trong lời nói của anh hiện có giấu lưỡi dao sắc bén. Bầu không khí bình thản vừa rồi chợt biến mất, thay vào đó là cái lạnh đột ngột.

Cũng đã nói đến nước này, từ quân bài đen biến thành quân bài trắng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đến không có ý tốt.

Thẩm Hà Cảnh im lặng nhìn anh giây lát, sau đó mấp máy đôi môi khô khốc: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Cô ta liếc nhìn người đang chặn mình lại: “Xin tránh đường cho.”

Nhưng người trước mặt cô ta không hề nhúc nhích, vẻ mặt còn thờ ơ lạnh như băng tuyết.

Thẩm Hàm Cảnh siết chặt nắm tay.

Chu Thuật Lẫm chỉ đứng đó nhìn, tư thái bình tĩnh: “Đừng bảo là cô cho rằng tôi sẽ không tính toán với cô chứ?”

Cả tấm kính thủy tinh đập hết vào người anh đấy.

Thẩm Hàm Cảnh hỏi: “Có liên quan gì đến tôi?”

Thẩm Di biết anh đến rồi nên lập tức bỏ công việc trong tay xuống chạy ra tìm anh. Vừa ra tới nơi cô đã nhìn thấy cảnh này, bước chân vội vàng chợt dừng lại.

Lúc ánh mắt của cô và Thẩm Hàm Cảnh chạm nhau, cô nhận ra trong mắt đối phương không hề có chút kinh ngạc nào khi thấy cô ở đây. Thẩm Di ngẫm nghĩ, đoán là có lẽ cô ta đã biết cô là Vân Chi Sơn.

Cô không nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Chu Thuật Lẫm, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Di khoác lấy cánh tay phải của anh, nhẹ nhàng sờ băng gạc trên đó, cử chỉ rất thân mật.

Thẩm Hàm Cảnh lạnh lùng nhìn bọn họ, chỉ sợ là hôm nay cô ta không có cách nào bình yên đi ra khỏi cánh cửa này.

Cô ta không biết vì sao Chu Thuật Lẫm lại đối xử tốt với Thẩm Di như vậy. Giữa bọn họ tựa như không có gì đặc biệt, chỉ sống chung rất bình thường. Nhưng mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà bọn họ đã có tình cảm đến vậy sao?

Anh đứng bên cạnh cô, chống lưng cho cô. Ngay cả lúc tấm kính bị vỡ tung, anh vẫn có thể bảo vệ cô chu toàn.

Tại sao lại làm đến mức đó?

Thẩm Di đã cứu mạng của anh ư?

Cô ta có thể nhìn thấu Chu Diệc Hành, biết sở trường và nhược điểm của anh ta. Nhưng người trước mặt này thì cô ta không thể. Bọn họ cũng không thân quen gì, hơn nữa cho đến bây giờ cô ta không tìm thấy nhược điểm gì của anh.

Cho dù là thói hư tật xấu phổ biến nhất của đàn ông… Lúc trước Chu Diệc Hành có, còn anh thì bởi vì không có nên mới có thể chen ngang giữa chừng như vậy.

Kể từ đó càng thêm khó có thể nhìn thấu anh.

Giống như trên đời này không ai có thể lại gần anh, duy nhất chỉ có Thẩm Di.

Chỉ duy nhất Thẩm Di.

Bên ngoài lại có người bước vào, Thẩm Hàm Cảnh ngước mắt nhìn sang, thoáng chốc sửng sốt, vẻ mặt lạnh nhạt quá mức mới vừa rồi cũng vô thức dịu đi.

Cô ta không ngờ bọn họ sẽ đến đây. Bàn tay đang cầm túi xách không khỏi siết chặt lại.

Xe của Phù Lam đến muộn hơn Chu Thuật Lẫm, vừa rồi Thẩm Bách Văn ra ngoài đón bà nên cũng vào chậm một bước.

Nhìn tình hình trước mặt, Thẩm Di mơ hồ hiểu ra mọi chuyện không hề đơn giản. Kết hợp với chuyện gần đây nhất, bây giờ còn đang ở đoàn phim… cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

Biết cô hẳn đã đoán ra, Chu Thuật Lẫm nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.

Vừa lúc ở trước mặt mọi người, anh muốn công khai chuyện này luôn.

Anh liếc nhìn Thẩm Hàm Cảnh, lớn tiếng thông báo: “Tấm kính ngày đó không phải là tai nạn bất ngờ, mà là do có người cố tình làm.”

Thẩm Di nhăn mày. Khi vừa xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của bọn họ là cho rằng đó chỉ là một tai nạn, chưa từng nghĩ rằng đó là một sự cố được người ta dàn dựng lên.

Chuyện tấm kính phát nổ xảy ra ở đây nên người trong đoàn làm phim không ai là không biết, cho tới bây giờ chuyện này vẫn đang gây xôn xao dư luận. Người bên cạnh vừa nghe thấy chữ “tấm kính” thì lập tức đổ dồn sự chú ý qua đây.

Có khá nhiều người lạ mặt, nhưng có cô Vân đang ở đây, còn cả người phụ nữ đứng giữa là Thẩm Hàm Cảnh nữa.

Phù Lam nắm chặt tay chồng, khó hiểu nhìn ông, thấy vẻ mặt của ông bình tĩnh như thể đã biết hết mọi chuyện thì không khỏi giật mình.

Không có ai nói trước với bà điều gì, bà nhìn cảnh tượng này tuy không hiểu ra sao nhưng trong lòng lại nặng trĩu.

Bà hỏi: “Là ai?”

Chu Thuật Lẫm liếc về phía Thẩm Hàm Cảnh: “Không liên quan gì đến cô sao?”

Anh hỏi ngược lại vấn đề mà cô ta vừa đưa ra.

Thẩm Hàm Cảnh siết chặt nắm tay, móng tay dài đâm thẳng vào lòng bàn tay.

Bây giờ ở đây có nhiều người đang chen chúc như vậy, hiển nhiên rất bắt mắt, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tập trung về phía bên này. Cô ta không thể nào gây gỗ với anh ở nơi công cộng như thế được.

Cô ta không trả lời, chỉ noi: “Có vấn đề gì thì chúng ta có thể tìm một chỗ ngồi xuống rồi từ từ nói.”

“Không cần.” Chu Thuật Lẫm lạnh nhạt bác bỏ: “Không cần phiền phức như vậy. Muốn nói gì thì cô cứ nói thẳng ở đây đi.”

Thẩm Hàm Cảnh như nhìn thấy sự quyết tâm mãnh liệt muốn đẩy cô ta xuống vực sâu trong đôi mắt sâu thẳm của anh.

Cô ta cắn chặt răng.

Đã nói đến nước này, Phù Lam còn gì không hiểu nữa?

Bà chưa bao giờ nghĩ đến, cũng hoàn toàn không dám nghĩ đến… Thẩm Hàm Cảnh quả thật điên rồi!

Bà không thể tin chất vấn cô ta: “Sao cô lại dám làm như vậy!”

Đó là giết người!

Một khi không cẩn thận là sẽ giết người!

Sao cô ta dám ra tay với Thẩm Di?

Vụ tai nạn lớn như vậy, chỉ cần bất cứ một mảnh vỡ nào rơi lệch đi một chút thì sẽ tạo thành kết quả rất khác.

Phù Lam hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra các loại giả thuyết có thể phát sinh, trước mắt bỗng tối sầm lại, thậm chí còn không đứng vững nổi nữa.

Bà nhắm mắt, tự thấy mình đã rất khoan dung với cô ta. Mặc kệ cô ta có làm sai gì đi nữa thì bà vẫn sẽ tìm lý do giúp cô ta, tìm lời giải thích cho cô ta, nghĩ cô ta về mặt tốt. Nhưng mà một lần nữa cô ta lại đánh vỡ điểm giới hạn của bà, ngay cả loại chuyện như thế mà cô ta cũng làm được!

Thẩm Bách Văn đỡ lấy bà, nhưng không biết bà lấy sức lực từ đâu đẩy ông ra, đi nhanh về phía Thẩm Hàm Cảnh.

“Nói cho tôi biết đi, cô đã làm chuyện gì?” Phù Lam cắn răng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta, gặng hỏi: “Sao cô dám giở trò như thế! Cô muốn làm gì?”

Thẩm Hàm Cảnh muốn rời khỏi nơi đây rồi nói, nhưng những người trước mắt căn bản không cho phép, Chu Thuật Lẫm muốn đứng ngay tại đây xé rách cô ta ra.

Nỗi sợ hãi của cô ta không phải là nỗi sợ hãi của anh, thậm chí nhược điểm của cô ta có thể đã bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Phù Lam gặng hỏi đến mức Thẩm Hàm Cảnh cảm thấy gian nan.

… Cô ta quả thực đã bốc đồng. Từ sau khi biết Thẩm Di chính là Vân Chi Sơn, cô ta đã tức giận đến hồ đồ, siết chặt nắm tay, mấy lần không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn thả tay ra.

Nhưng cô ta tự nhận mình đã trốn tránh rất kỹ… mọi hành động của cô ta đều tinh vi, không thể nào bị điều tra ra dễ dàng.

Gặp tai nạn bất ngờ như vậy, sẽ không ai nghĩ đến chuyện này là có người giở trò chứ đừng nói là đi sâu vào điều tra.

Cô ta không định làm quá lớn, chỉ muốn tạo ra một tai nạn nho nhỏ mà thôi.

Nhưng không ngờ hậu quả còn nghiêm trọng hơn cô ta tưởng tượng, cô ta cũng bất an, sau khi chú ý tình hình bên này mấy ngày, hôm nay vì không nhịn được nữa nên mới đến đây xem thử. Không ngờ rằng cô ta bị chặn tại chỗ thế này.

Thẩm Di gả cho Chu Thuật Lẫm giống như có một chỗ dựa vững chắc đắc lực bên cạnh. Cô ta chưa từng nghĩ mình sẽ vấp ngã ở chỗ anh liên tục.

Cô ta im lặng hồi lâu, trong lòng Phù Lam lại trở nên u ám, giọng nói phát run: “Cô muốn gi ết chết con gái tôi phải không?”

Dù sao cũng từng là người thân, chất vấn cô ta ở khoảng cách gần như vậy, Thẩm Hàm Cảnh đỏ mắt.

Thẩm Di cúi đầu nhìn vết thương trên đầu ngón tay. Nếu ngày đó không phải có anh chắn giùm thì người bị thương chính là cô. Còn thương thế ra làm sao thì không thể nào đoán được.

“Tôi chỉ có một đứa con gái ruột thôi. Cô muốn làm gì con bé hả?”

Giọng Thẩm Hàm Cảnh khàn khàn: “Không phải, con không muốn giết cô ta. Con chỉ là… con chỉ là… muốn tạo ra chút tai nạn nhỏ mà thôi.”

Cô ta nào dám nghĩ đến chuyện giết người chứ? Trước giờ cô ta chưa từng có ý định làm lớn chuyện.

Phù Lam nhìn đứa con mình nuôi lớn trước mặt, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Bà đã yêu thương cô ta ngần ấy năm cơ mà?

Bà quay đầu đi, không che giấu được nỗi thất vọng nồng đậm trong mắt.

“Tên của cô là do tôi đặt, Hàm Cảnh có nghĩa là hàm chứa ánh sáng, lộng lẫy sáng ngời. Lúc mới đón cô về nhà cô chỉ lớn bằng từng này thôi, được tôi ôm ấp trong tay rồi lớn lên từng chút một. Tôi cho cô uống sữa, vỗ lưng cho cô ợ hơi, chỉ mới chớp mắt mà cô đã lớn phổng phao. Tôi nhìn cô cười, nhìn cô gọi bố gọi mẹ, nhìn cô tập đi, rồi trở thành một cô bé biết nhảy nhót, ăn vạ làm nũng trong lòng tôi, luôn tìm cách đòi ngủ chung với tôi. Khi cô còn nhỏ, người ta còn khen cái tên của cô rất hay, cô cũng được nuôi dạy rất tốt.”

Thẩm Di cụp mắt xuống, nghe câu chuyện xưa của mẹ mình và đứa con gái khác.

Khi lần đầu tiên gặp Thẩm Hàm Cảnh, cô đã cảm thấy cô ta chắc chắn là một cô bé được cưng chiều, tên của cô ta ắt hẳn đã được chọn lựa rất cẩn thận, quả nhiên có nghĩa là tỏa sáng. Vừa nghe là có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc mà bố mẹ dành cho cô ta.

Nhưng những kỷ niệm hồi còn nhỏ đó, cô không được trải qua với Phù Lam.

Thời thơ bé của cô không giống với Thẩm Hàm Cảnh.

Cô không được lớn lên trong vòng tay của người khác, cũng không có ai cho cô nhiều thời gian và kiên nhẫn như vậy.

Nên có lẽ cô trưởng thành nhanh hơn.

Má cô hơi phồng lên, mất tinh thần.

Phù Lam chất vấn: “Từ khi nào mà cô trở nên như thế này?”

Thẩm Hàm Cảnh vẫn đang cố nhẫn nhịn, nhưng khi đứng trước mặt Phù Lam, vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của cô ta trong nháy mắt sụp đổ, cuối cùng không thể che giấu được nữa.

Hơn nữa, nếu bọn họ đã hỏi đến rồi thì cô ta có che giấu nữa cũng đều vô dụng.

Cô ta cắn chặt răng: “Con không hề muốn giết cô ta.” Cô ta ngơ ngác cúi mặt xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ, như đang nỉ non: “Chỉ là do cuộc sống của cô ta quá tốt mà thôi…”

Tốt đến độ cô ta có cưỡi ngựa đuổi theo cũng không bắt kịp.

Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống gò má. Không có ai hiểu, rõ ràng cho tới nay cô ta luôn vượt trội hơn cô, là vì cô ta giỏi hơn cô xuất sắc hơn cô. Nhưng chỉ trong một đêm, chỉ vì cô là con ruột của bọn họ, vừa thực hôn ước kia là cô đã vượt qua cô ta.

Đó giống như sự khởi đầu của một cơn ác mộng, từ đó trở đi cô ta không bao giờ có thể sánh được với cô nữa. Rõ ràng cô ta vẫn luôn cố gắng, nhưng ánh sáng của đối phương càng ngày càng lớn, cho dù cô ta có dùng hết sức lực để ngăn cản cũng không thể ngăn cản được sự phát tán của nó.

Cuộc sống của cô quá tốt, như thể cô có được mọi thứ quá dễ dàng mà không cần cố sức giành lấy, áp đảo cả cô ta. Tốt đến mức làm người khác không cam lòng, tốt đến độ khiến người ta muốn xé nát nó ra.

Phù Lam không thể tin được nhìn cô ta, trong đôi mắt đẫm nước mắt là sự buồn bã và đau lòng.

“Con bé có cuộc sống tốt thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ cô sống không tốt sao? Cô cứ sống tốt cuộc đời của mình không phải là được rồi à? Tại sao cô lại một hai muốn cản trở sự thuận lợi của con bé?” Phù Lam nhớ lại, chuyện lần trước tuy rằng cô ta đã giải thích ngay tại chỗ, nhưng mà bây giờ xem ra e là cũng giống với lần này.

Cũng chỉ là bởi vì không muốn nhìn thấy Thẩm Di sống tốt!

“Con bé là con của tôi, còn cô là đứa con do tôi nuôi lớn, cô báo đáp ân tình của tôi đối với cô lên người con bé thì có làm sao?”

Thẩm Hàm Cảnh không còn gì để nói trước những câu mắng hỏi rõ ràng nữa. Cô ta sắp cắn cánh môi đến chảy máu, từ đầu tới cuối luôn cúi đầu xuống, không dám đối diện với Phù Lam. Không nhìn thấy đôi mắt bà cũng đỏ bừng, cũng không nhìn thấy tơ máu trong mắt bà.

Phù Lam không biết đứa con ngoan ngoãn lại ấm áp năm đó sao lại biến thành như thế này?

Tiếng tranh cãi bên này quá lớn, đã sớm hấp dẫn nhiều người vây xem, có người không nhịn được lấy điện thoại ra quay trộm, tiếng bàn tán xôn xao xung quanh không ngừng vang lên. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Chu Thuật Lẫm không để Thẩm Di sờ s0ạng, bắt lấy tay cô rồi nắm trong lòng bàn tay. Nghe hết những gì Thẩm Hàm Cảnh nói, anh trả lời từng chữ một: “Thẩm Di sẽ sống tốt hơn cô.”

Tiếng nói vang lên, Thẩm Hàm Cảnh không thể tin được bản thân mình nghe thấy gì, nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn qua, nghi ngờ bản thân có phải xuất hiện ảo giác hay không.

Mọi người có mặt đều bị sốc.

Cơ thể Thẩm Di hơi cứng lại. Cô, vừa mới nghe thấy gì vậy?

Đối diện với Thẩm Hàm Cảnh, ánh mắt Chu Thuật Lẫm lãnh đạm. Cô ta không nghe rõ thì anh cũng không ngại lặp lại một lần nữa.

“Tôi nói, Thẩm Di sẽ sống tốt hơn cô. Nghe thấy chưa?”

Gần như là đồng thời, đồng tử cô ta co rụt lại, hai tay dùng sức nắm chặt thành quyền.

Một sự thật chưa chắc trong quá khứ vẫn có thể thay đổi bất cứ lúc nào do ảnh hưởng của nhiều nhân tố khác nhau. Cô ta không muốn thấy sự thật này, cho nên cố gắng hết sức làm ảnh hưởng và thay đổi nó.

Nhưng vây giờ, anh cao ngạo đưa ra quyết định, nói một cách tuyệt đối chắc chắn.

Anh như đang nói cho cô ta nghe về một sự thật không thể nào sửa đổi được. Giống như một ngọn núi lớn đứng sừng sững nơi đó, cho dù người khác có cố gắng dùng sức cỡ nào cũng không thể di chuyển dù chỉ centimet.

Sự tự tin của anh có lẽ đến từ việc anh có thể biến sự thật đó thành hiện thực.

Cho dù như thế nào đi nữa, Thẩm Di đều sẽ sống sốt hơn cô ta.

Một sự thật tàn khốc.

Thẩm Hàm Cảnh sắp nghiến gãy răng. Cảm xúc không cam lòng điên cuồng kêu gào trong lòng, cô ta cảm giác như mình bị mắc kẹt sâu trong nỗi tuyệt vọng không sao giãy giụa thoát ra được.

Tại sao chứ?

Đôi mắt cô ta đỏ ngầu, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ mãnh liệt đến mức không kìm nén lại được… nếu như cô ta cũng giống như Thẩm Di, đi tìm bố mẹ ruột của cô ta.

Cô ta không cam lòng, không chấp nhận nỗi kết cục khó khăn trước mắt.

Cuộc sống của cô ta không nên như thế này!

Móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt nhưng lại không có cảm giác gì, Thẩm Hàm Cảnh cất giọng khàn khàn: “Nếu, tôi có thể tìm được bố mẹ…”

Nếu, cô ta cũng giống như Thẩm Di được trở về ngôi nhà của mình, tình cảnh và đãi ngộ của cô ta có phải sẽ khác với hoàn cảnh bây giờ không?

Nói không chừng nhà cô ta còn tốt hơn nhà họ Thẩm nhiều.

Trong mắt cô ta hiện lên một tia hy vọng.

Phù Lam nghe thấy lời cô ta nói, lại đứng hình vài giây mới dám tin sự thật trước mắt.

Bà vừa mới nghe thấy gì vậy?

Phù Lam “ha” một tiếng bật cười. Bà để tay lên ngực tự hỏi, nhiều năm trôi qua bà đã dành toàn bộ tâm tư cho Thẩm Hàm Cảnh, tình cảm mà bà dành cho cô ta còn tốt hơn rất nhiều người dành cho con ruột của mình. Cho cô ta bao nhiêu thời gian và sức lực như thế, đổi lại là con gái ruột của bà oán hận bà. Bây giờ thì sao? Bây giờ đến cả đứa con này cũng oán trách bà, trách nhà bà không tốt bằng bố mẹ ruột!

Bà run run mặt, đánh nát ảo tưởng của Thẩm Hàm Cảnh: “Cô hết hy vọng đi. Lúc nhận nuôi cô chúng tôi đã biết bố cô thích đánh bạc, nợ nần chồng chất, bán hết tất cả của cải để lấy tiền đi cờ bạc tiếp. Mẹ cô lén trốn đi, không biết tung tích. Bà nội cô đã ngoài bảy mươi, không thể nào nuôi cô được, không còn đường nào mới đưa cô đến trại trẻ mồ côi! Cô mà tìm được bố mẹ cô… nếu cô đi tìm bọn họ từ sớm thì sao cô có thể sống được những ngày tháng tươi đẹp như thế này!”

Trái tim của Phù Lam quặn đau, Thẩm Hàm Cảnh đã đánh nát tia dịu dàng cuối cùng của bà.

Bà quan tâm chăm sóc cô ta từ trái tim, bà thay đổi cả một cuộc đời của Thẩm Hàm Cảnh, nhưng kết quả bà nhận lại là gì!

Vẻ mặt Thẩm Hàm Cảnh ngây ra, cô ta vô thức trả lời: “Không thể nao!”

Phù Lam cất cao giọng hơn, át cả tiếng ồn ào xung quanh: “Vậy cô đi điều tra đi! Điều tra thử xem chúng tôi thiếu nợ cô cái gì!”

Bà giơ tay tát cô ta một cái thật mạnh: “Tôi không nợ cô, nhà họ Thẩm không  nợ cô! Thẩm Di càng không nợ cô! Cô dựa vào cái gì không muốn nhìn thấy con gái tôi sống tốt hơn cô hả!”

Cả người Thẩm Hàm Cảnh đều ngây ra, hàng mi dài chớp chớp, hoàn toàn mất đi phản ứng.

Cô ta từ từ bình tĩnh lại, hình như là bị đánh cho tỉnh lại.

Phù Lam gắng sức khàn cả giọng, Thẩm Bách Văn đi đến đỡ lấy bà, thở dài một hơi.

Thẩm Di buông tay Chu Thuật Lẫm ra, đi đến trước mặt cô ta. Đột nhiên cô muốn nói với cô ta vài câu, bèn đút hai tay vào túi, nhẹ giọng nói: “Cô đang chấp niệm điều gì?”

Thẩm Hàm Cảnh yên lặng đứng đó, khác biệt hoàn toàn với người gắng sức tranh cãi vừa rồi. Ánh mắt cô ta hơi lóe lên, không nói gì cả.

Thẩm Di suy nghĩ một lát rồi nói: “Không muốn tôi sống tốt hơn cô, là bởi vì cảm thấy tôi không xứng sao?”

Bởi vì cảm thấy cô không có chỗ nào xuất sắc hơn cô ta, theo lẽ thường thì cô không xứng có được cuộc sống tốt hơn cô ta?

Thẩm Hàm Cảnh nhìn cô.

“Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô mà thôi.”

Thẩm Di rất bình tĩnh, nhưng trong mắt Thẩm Hàm Cảnh lại thấy cô kiêu căng ngạo mạn, như thể cô đang từ trên cao nhìn xuống cô ta vậy.

Thẩm Di tiếp tục nói: “Tôi chưa từng thua kém cô. Cô rất giỏi, nhưng tôi cũng không tệ. Có một số thứ bị cô lấy đi tôi cũng không muốn tranh giành gì với cô, tôi cũng không quan tâm, nhưng không phải là cô thắng.”

Ví dụ như một ít đồ ăn vặt, một món đồ chơi, ví dụ như Phù Lam.

“Mà chuyện tôi muốn làm, tôi đều sẽ làm được tốt nhất.”

Cô không quan tâm bất cứ là cái gì, cô sẽ tự mình đi làm.

“Ví dụ như, tôi là Vân Chi Sơn.”

Cô nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, vừa mới hai mươi tuổi đã bắt đầu nhận được giải thưởng. Khi đứng trên sân khấu cô luôn là người trẻ nhất. Hiện tại dù tuổi đời vẫn còn trẻ nhưng đã có một địa vị nhất định trong giới, bản quyền cho cuốn sách mới nổi tiếng đến độ chạm tay là bỏng.

Không đề cập đến chuyện khác, ít nhất thì… thứ cô ta đau khổ tranh giành chỉ là vật trong tay cô.

Không hiện núi không lộ nước, ai có thể nghĩ ra cô chính là Vân Chi Sơn trong truyền thuyết.

Đôi mắt Thẩm Hàm Cảnh run lên.

“Tôi sống tốt, đương nhiên là vì tôi xứng đáng.” Thẩm Di bình tĩnh nói: “Cô dựa vào việc được bố mẹ yêu thương nhưng tôi thì không. Tôi trải qua nhiều chuyện hơn cô, trả giá nhiều hơn cô, tại sao tôi lại không xứng đáng?”

Cuộc đời cô phải đi từng bước từng bước mới đến nơi, đương nhiên cô sẽ bước đi ổn định hơn rồi.

Hai người nói chuyện không lớn, chỉ là cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người bọn họ.

Nói xong, Thẩm Di xoay người rời đi.

Chu Thuật Lẫm giơ tay về phía cô, cô cong môi, nắm lấy tay anh.

Anh lại nói với Thẩm Hàm Cảnh: “Cố ý làm hại người khác, tôi sẽ không bỏ qua đâu. Cô Thẩm, cô chuẩn bị đi.”

Vết thương trên tay anh không phải để không.

Thẩm Hàm Cảnh nhắm mắt lại, máu cả người như đông cứng.

Bị điều tra ra cũng đồng nghĩa với việc cô ta không còn đường lui nữa.

Thẩm Bách Văn và Phù Lam không có ý muốn nhúng tay vào, chỉ bàng quan đứng nhìn.

Trước kia khi cô ta làm sai chuyện gì đó, Phù Lam sẽ ôm lấy cô ta vào lòng rồi an ủi, hoặc luôn trở thành chống lưng cho cô ta, hoặc giúp cô ta xin lỗi giải quyết ổn thỏa. Như một ngọn núi bảo vệ cô ta phía sau.

Nhưng mà, vừa rồi cô ta muốn gì?

Nếu gia đình thật sự của cô ta đúng như lời Phù Lam nói, Thẩm Hàm Cảnh không dám nghĩ nữa.

Thậm chí ngay cả cái tên này cô ta cũng không thể có.

Cô ta rưng rưng nước mắt, không quan tâm Chu Thuật Lẫm nói gì, chỉ gọi Phù Lam: “Mẹ…”

Phù Lam quay mặt đi. Ngay cả nghe cũng không muốn nghe.

Hôm nay bà quá kích động, bây giờ choáng váng hết cả đầu óc.

Chu Thuật Lẫm vuốt v e mu bàn tay của Thẩm Di, hỏi: “Em bận xong chưa?”

Còn có chút việc nữa, nhưng mà…

Thẩm Di hỏi trước: “Anh muốn làm gì sao?”

Anh không trả lời chính xác, chỉ nói lập lờ: “Tuyết đã tan rồi nên không có hoa hồng tuyết nữa. Nhưng mà có thứ khác, em muốn không?”

Việc hôm nay đã khiến cô đau lòng, dù sao cũng phải an ủi cô một chút.

Mắt Thẩm Di sáng lên: “Muốn.”

“Em có thể đi không?”

“Có thể.” Thẩm Di lập tức nói: “Đợi tôi một lát.”

Thẩm Bách Văn nhìn hai người họ, nhớ tới đoạn đối thoại vừa rồi của mình và Chu Thuật Lẫm.

Nếu bố lấy ra một đóa hoa rồi hỏi Thẩm Hàm Cảnh và Thẩm Di có muốn hay không, Thẩm Di sẽ lắc đầu. Nhưng nếu bố bỏ hoa vào tay cô ấy, cô ấy sẽ cười hạnh phúc.

Từ trước đến nay ông phải chia đều tình thương cho hai đứa con gái, nhưng bây giờ Thẩm Di đã kết hôn, Chu Thuật Lẫm cũng chỉ có một mình cô.

Khóe môi có chút đắng chát, đắng đến tận trái tim.