Bình Sinh Hải

Chương 3




Phần 3: Chương 7+8+9

_______

7.

Thức trắng chuẩn bị suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Thẩm Liễm trực tiếp dẫn tôi đi gặp khách hàng, không trở về công ty.

Hà Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe dù chỉ một lần.

Đơn hàng thỏa thuận thật sự thuận lợi, ký hợp đồng xong, tiếp đãi khách hàng xong đã là một giờ sáng.

Không trăng không sao, đường phố tĩnh lặng, chỉ thấy mấy ngọn đèn đường rải rác, tỏa ra ánh sáng cô đơn mờ nhạt.

Tôi tháo giày cao gót, nắm tay Thẩm Liễm, chậm rãi bước đi men theo lối đi bộ.

Gió đêm triền miên bên cạnh tôi, thổi bay cảm giác say của tôi, tôi càng tỉnh táo hơn.

Qua mười hai giờ, hôm nay là một ngày mới bắt đầu, cũng là sinh nhật của tôi. Thẩm Liễm không biết, tôi cũng không có ý định nói cho cậu ấy.

Theo tuổi tác tăng dần, hình như tôi không quá thích ăn mừng cái gì, cũng không muốn để ý tới điều gì đó quá mức.

Thẩm Liễm lại muốn dẫn tôi đến nhà cậu ấy, tôi từ chối. Trong ngày có phần đặc biệt này, tôi muốn ở yên một mình, suy nghĩ một chút về quá khứ, suy nghĩ một chút về tương lai.

“A Liễm, tiền hoa hồng của đơn hàng này, chúng ta chia đều.” Tôi nói một cách bình tĩnh và dứt khoát, khi cậu ấy còn muốn mở miệng nói gì đó, tôi vội ngăn cản: “Cảm ơn em đã môi giới cho chị.”

Ánh sao trong mắt cậu ấy dần dần rơi xuống, con ngươi hiện lên sự đau thương nhàn nhạt.

Tôi ra vẻ thoải mái vỗ vai cậu ấy: “Chuyện gì ra chuyện nấy, nghe lời.”

Cậu ấy mím môi, cố chấp không lên tiếng.

Tôi không để bụng. Con cái nhà giàu như họ không quan tâm tới tiền bạc cũng là điều dễ hiểu.

Lúc đến khu chung cư, từ xa nhìn thấy một người đang tựa vào bên cạnh xe hút thuốc, dưới chân là vô số tàn thuốc.

Gương mặt anh ta đắm chìm trong bóng đêm, thỉnh thoảng phun ra một ngụm khói làm phai mờ hình dáng, sinh ra mấy phần lạnh nhạt và kiêu căng khác hẳn ngày thường.

Thực ra, đây mới là anh ta.

“Chị, sao anh ta lại ở đây?” Thẩm Liễm đề phòng ôm tôi, cứ như sợ tôi sẽ bỏ chạy với ai đó.

Tôi không trả lời, im lặng đến gần người kia.

Thấy tôi, Hà Kỳ đột nhiên kích động đứng thẳng dậy, giấu điếu thuốc sau lưng, bất an nhìn tôi: “Anh không hút.”

Hồi đại học, anh ta bắt chước người khác hút thuốc bị tôi phát hiện chính là dáng vẻ này.

“Hà Kỳ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh biết tôi căm hận bị cướp đơn cỡ nào, trong cảm nhận của tôi tương đương với ngoại tình lần thứ hai.” Tôi nhìn chằm chằm vào mặt anh ta: “Nếu anh có một chút áy náy, một chút lương tâm, một chút nhớ tình xưa, anh có thể buông tha tôi được không?”

Hà Kỳ thở một hơi thật dài, biểu cảm rối rắm phức tạp, khó có thể miêu tả thành lời. Anh ta tựa như một kẻ lún sâu trong vũng bùn, lại không biết làm thế nào để thoát thân, chỉ có thể ra sức kéo người khác xuống cùng mình: “Tiểu Nghi, em đừng căm thù anh đến mức đó, hai chúng ta đã từng thân mật biết bao nhiêu, hiểu nhau biết nhường nào, không thể làm bạn tốt được hay sao?”

Giọng điệu kích động của anh ta khiến tôi sợ hãi. Thẩm Liễm đã nhận ra, cậu ấy tiến lên kéo tôi vào lòng: “Hà Kỳ, anh nửa đêm quấy rối một cô gái, không sợ Thẩm Tử Kỳ có ý kiến hả? Chị ta nóng tính cỡ nào, chắc hẳn anh biết rõ hơn tôi đúng không? Có cần tôi gọi điện để chị ta đến đón anh không?”

Hà Kỳ cúi gằm mặt xuống, hơi thở thoáng nặng nề, không lâu sau anh ta lại khôi phục sắc mặt giả nhân giả nghĩa như thường ngày, nhẹ nhàng cười với chúng tôi: “Giang Tiểu Nghi cả ngày không đến công ty, tôi đến đây quan tâm tới cấp dưới một chút.”

Hà Kỳ ngồi vào trong xe, đóng cửa xe, xuyên qua cửa kính dùng khẩu hình âm thầm nói với tôi: “Chúc mừng sinh nhật.”

Tôi khẽ mím môi, trong lòng có chút khó tả.

Đến khi xe của Hà Kỳ chạy ra khỏi tầm mắt, Thẩm Liễm đột nhiên cầm lấy sau gáy tôi, hung hăng nghiền lên môi tôi. Cậu ấy nói bằng giọng khàn khàn: “Chị, em giận lắm, loại người này dựa vào đâu mà từng chiếm được người tốt như chị.”

Có lẽ là vì cồn nên trong nụ hôn lỗ mãng trúc trắc này, thân thể của tôi thế mà lại không thể chịu được, đành phải ôm cổ cậu ấy thì mới đứng vững được.

Hôn đến mức thở hồng hộc, cậu ấy mới lưu luyến buông tôi ra, trán kề trán, chóp mũi đụng vào chóp mũi, hô hấp dồn dập hòa quyện vào nhau.

“Chị, dẫn em lên được không?” Cậu ấy mềm giọng van xin.

Chúng tôi lúc nào cũng đến nhà cậu ấy, hoặc là khách sạn, chưa bao giờ cho cậu ấy ngủ lại ở nhà tôi.

Cậu ấy từng đề cập mấy lần, đều bị tôi từ chối. Tôi thật sự không muốn cho một cậu ấm như cậu ấy cùng tôi chen chúc trong căn nhà tồi tàn chật hẹp.

“A Liễm, đến nhà em đi.” Lần này, tôi vẫn không muốn.

“Chị, em muốn tiến vào thế giới của chị nhìn xem.” Trước mặt tôi, cậu ấy rất ít khi kiên trì cái gì, có lẽ là vì rất ít nên mới đáng được coi trọng đến thế.

Tôi dẫn cậu ấy bước lên cầu thang tối tăm chật hẹp, trong hành lang tràn ngập mùi mốc meo. Trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy nó gay mũi, nhưng giờ phút này, chúng lại tra tấn lòng tự trọng của tôi dữ dội.

Leo cầu thang lên bốn tầng, tim tôi đập nhanh hơn, bắp chân như nhũn ra.

Lấy chìa khóa, cắm vào ổ khóa kiểu cũ nhẹ nhàng xoay một cái, cửa mở.

Thẩm Liễm chậm rãi nở nụ cười vui sướng. Mặc dù không biết cậu ấy đang vui sướng vì điều gì, nhưng tôi cũng thả lỏng trong nụ cười ấy.

“Chị, em đã tiến vào cuộc sống của chị.” Thẩm Liễm nằm trên chiếc giường nhỏ của tôi, quấn chiếc chăn màu hồng, vui sướng nói.

Thấy mắt chân của cậu ấy lơ lửng bên giường vì dài hơn chiếc giường, tôi không nhịn được buồn cười, trong lòng rõ rệt nảy sinh cảm giác ấm áp dễ chịu.

Cậu bé to con này hình như thật sự rất đơn giản.

Là do tôi quá phức tạp sao?

8.

Buổi sáng tỉnh dậy, Thẩm Liễm chống cằm, nhìn chằm chằm vào tôi, mỉm cười đôi mắt cong cong, bên trong lúm đồng tiền tràn đầy nhu tình mật ý.

Bị cậu ấy nhìn đến mức mất tự nhiên, tôi nhíu mày, gắt giọng: “Rốt cuộc là thẩm mỹ của em có vấn đề, hay là chị thực sự xinh đẹp đến mức đó?”

“Chị suy nghĩ hẹp hòi quá, em không chỉ thích gương mặt xinh đẹp của chị thôi đâu.” Nụ cười của cậu ấy càng thêm xán lạn.

“Vậy thì cũng làm ơn em tem tém một chút, chị đi thay quần áo.”

Trên đường đến công ty, Thẩm Liễm và tôi thương lượng chuyện từ chức. Tôi nói với cậu ấy rằng tôi dự định tháng này phát tiền lương xong sẽ từ chức, cậu ấy còn chưa được chuyển chính thức, muốn rời đi lúc nào cũng được.

Thẩm Liễm vui vẻ đồng ý.

Di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, từ một số điện thoại lạ. Đọc tin nhắn xong, trái tim tôi quặn đau từng đợt, lặng lẽ xóa tin nhắn, tôi lại rặn ra nụ cười, tiếp tục trò chuyện với Thẩm Liễm.

Vừa đến công ty, một người đàn ông mặc tây trang giày da khoảng chừng hơn năm mươi tuổi chặn trước mặt tôi và Thẩm Liễm. Mái tóc của ông ta được chải ngược ra sau một cách chỉnh chu, bóng loáng lóe sáng, đeo mắt kính gọng kim loại vàng, đôi mắt sau thấu kính sắc bén như chim ưng.

Tôi đã từng gặp người này trong ngày họp cuối năm của công ty, tên ông ta là Thẩm Thừa Phong, ba của Thẩm Liễm, cổ đông của công ty, đồng thời cũng là người mới gửi tin nhắn cho tôi, đe dọa tôi nếu không chia tay với Thẩm Liễm thì sẽ phong sát tôi trong ngành.

“Thẩm Liễm, Hà Kỳ bảo con có bạn gái, không giới thiệu một chút à?” Giọng nói của ông ta cũng giống hệt diện mạo, tràn đầy cảm giác áp bách.

Tôi âm thầm nuốt nước miếng.

Thẩm Thừa Phong liếc nhìn tôi: “Là cô hả?”

Tôi im lặng cúi gằm mặt xuống. Thẩm Liễm che chở trước mặt tôi, không hề sợ hãi đối diện với Thẩm Thừa Phong: “Là chị ấy.”

“Con đi xin lỗi Nguyễn An An, dỗ dành cô ấy bỏ qua chuyện này.” Thẩm Thừa Phong nói với Thẩm Liễm cứ như ra lệnh.

“Tôi không đi. Cô ta có quan hệ gì với tôi đâu?” Thẩm Liễm kéo tay tôi muốn vòng qua ông ta.

Ánh mắt Thẩm Thừa Phong trở nên lạnh lẽo, vươn tay đè lại bờ vai Thẩm Liễm: “Con sẽ cưới cô ấy, đương nhiên phải dỗ cô ấy vui vẻ.”

Thẩm Liễm không vui hất tay Thẩm Thừa Phong, Thẩm Thừa Phong cũng không giận, đi một bước đến trước mặt tôi.

“Cô thiếu tiền lắm đúng không?”

Một câu hết sức đơn giản, lại khiến trái tim tôi run lên, tay chân không nhịn được lạnh lẽo. Ông ta đang đe dọa tôi, giống như tin nhắn vừa rồi.

“Tôi với Thẩm Liễm chỉ là đồng nghiệp mà thôi.” Tôi siết chặt nắm đấm sau lưng, nặn ra nụ cười tối nghĩa: “Ngài đừng nghĩ nhiều.”

Thẩm Liễm khựng lại, con ngươi màu hổ phách tràn ngập khó tin.

Tôi quay đầu không nhìn cậu ấy, lễ phép nói lời từ biệt với Thẩm Thừa Phong rồi vội vàng bỏ chạy.

Chênh lệch thân phận, chênh lệch tuổi tác, dù tôi không phục cỡ nào thì cũng chỉ còn lại sự bất lực.

Nếu trong tương lai, Thẩm Liễm làm hòa với cha, nhận rõ hiện thực, cuối cùng quyết định cưới Nguyễn An An – người có thể giúp đỡ cả gia đình lẫn sự nghiệp của cậu ấy thì tôi phải làm thế nào?

Đây chỉ là trò chơi tình cảm giải trí của người trưởng thành, tôi không nên do dự. Nhưng không biết tại sao trong ngực như có một con dao cùn đang cứa thịt tôi, đau đến mức tôi muốn khóc.

Ngồi vào ghế làm việc, Hà Kỳ liền bưng café đứng trước tường thủy tinh trong suốt văn phòng, nhìn tôi với vẻ mặt nắm chắc phần thắng, dường như đang cười nhạo tôi không biết tự lượng sức mình.

Ha ha, lúc này chỉ có anh ta cười nhạo tôi. Nếu tôi làm trò ngốc nghếch thì người cười nhạo tôi sẽ càng nhiều.

Tôi tự an ủi bản thân như vậy.

9.

Di động đột nhiên vang lên, là bệnh viện gọi tới.

Y tá nói với tôi rằng không thấy ba tôi, điện thoại cũng tắt máy.

Tôi cuống quýt thu dọn đồ đạc, chạy về phía bệnh viện.

Tìm kiếm khu vực quanh bệnh viện dưới ánh nắng chói chang hơn hai tiếng, bệnh viện gọi điện thoại tới cho tôi, nói với tôi rằng ba tôi đã về.

Tôi thở hồng hộc chạy về phòng bệnh, lớp trang điểm trên mặt nhem nhuốc, áo sơ mi màu trắng bị mồ hôi ướt nhẹp, dính lên người, giày cao gót cũng đã bị gãy gót trong lúc chạy.

Ngày sinh nhật này đúng là muôn màu muôn vẻ, cứ như thể sự xúi quẩy tích trữ một năm đều bùng nổ vào ngày hôm nay.

Cha tôi ôm một chiếc túi giấy màu đen, khúm núm ngồi bên giường bệnh, cứ như một đứa trẻ phạm lỗi.

Ông già ở giường bên cạnh chớp đôi mắt đục ngầu xem trò hay.

“Ba chạy đi đâu?” Tôi kìm nén cơn giận ngồi bên chân cha, ôn tồn hỏi.

Ông ấy nở nụ cười tối nghĩa, vươn bàn tay sưng húp xoa đầu tôi: “Ba đi mua váy công chúa cho con.”

“Váy công chúa gì?” Nghe thấy lý do này, cảm xúc bị mất khống chế, tôi giật cái túi trong lòng ông ấy ném xuống sàn nhà: “Mua váy công chúa làm gì? Ba ở yên trong bệnh viện, tại sao lại cứ ra ngoài mua váy công chúa? Ba có biết ba sẽ bị thiếu oxy bất cứ lúc nào hay không? Nếu ba chết ở bên ngoài thì sao?”

Nói xong, tôi áy náy đến mức không dám nhìn cha. Tại sao con người lại cứ trút hết cảm xúc lên đầu người thân yêu nhất của mình?

Nửa người bên phải của cha đã sưng húp, đó là do chức năng của tim phổi bị mất kiểm soát, chân không thể mang giày một cách bình thường, chỉ có thể mang sơ sơ.

Ông ấy khom lưng, run rẩy nhặt túi giấy, nhìn tôi lấy lòng: “Con… sinh nhật của con, ba muốn tặng con…”

Câu nói kế tiếp, ông ấy nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể không ngừng dùng tay lau mắt.

Tôi chợt nhớ lại trước kia mỗi lần sinh nhật, cha đều sẽ tặng tôi một chiếc váy công chúa, mãi cho đến mười tám tuổi.

Tôi khóc rống chảy nước mắt. Tôi chưa bao giờ là công chúa, trên đời này ngoài ông ấy, cũng sẽ không ai cho rằng tôi là công chúa.

Bác sĩ gọi tôi vào văn phòng, nói với tôi rằng tình trạng của cha tôi không ổn cho lắm, vẫn nên nhanh chóng làm phẫu thuật thì tốt hơn.

Tôi tính toán, cộng thêm tiền thưởng vua KPI tháng này, tiền phẫu thuật thế là đủ rồi.

Trở về công ty, Thẩm Liễm đã không ở đây, tôi lấy hợp đồng hôm qua đi ký với Thẩm Liễm đưa cho Hà Kỳ.

Anh ta tùy ý lật xem một lát, nở nụ cười: “Giang Tiểu Nghi, cô yêu đương với Thẩm Liễm là vì tiền đúng không?”

“Đúng vậy, quản lý Hà.” Tôi trả lời có lệ.

Anh ta cong ngón tay gõ lên mặt bàn, cười với vẻ đắc ý: “Không lâu sau tôi cũng sẽ có nhiều tiền.”

“Bây giờ anh đã có nhiều tiền rồi, quản lý Hà.” Tôi nói.

“Giang Tiểu Nghi, ý tôi là tôi.” Anh ta chỉ vào chính mình: “Không lâu sau tôi sẽ có rất nhiều tiền.”

Nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh ta, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

“Ra ngoài đi.” Anh ta đột nhiên khôi phục bình tĩnh, tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói.

Buổi chiều, tâm trạng Hà Kỳ vui vẻ, mời thành viên của cả phòng uống trà chiều.

Mọi người cười cười nói nói trong phòng trà nước, chỉ có một mình tôi ngồi ngẩn người trên bàn làm việc.

Đột nhiên một chiếc bánh ngọt nhỏ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu lên, là Thẩm Liễm. Cậu ấy nhíu mày, mím môi, tủi thân nói: “Chúc mừng sinh nhật, Giang Tiểu Nghi.”

Cậu ấy rất ít khi gọi tên đầy đủ của tôi, một là chị, hai là cưng, hoặc là những xưng hô ngọt ngấy khác.

“Sao em lại biết sinh nhật của chị?” Tôi cố kìm nén hốc mắt chua chát, hỏi.

“Ba chị nói.” Cậu ấy đặt bánh ngọt lên bàn, tức giận kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi: “Hôm nay em thấy chị ở bệnh viện. Ba chị bị bệnh bao lâu nay, sao chị không nói với em một tiếng? Tại sao không cho em giúp chị mà lại vất vả một mình như thế?”

“Em đến bệnh viện làm gì? Bị bệnh à?” Tôi vội vàng vươn tay sờ trán cậu ấy.

Sắc mặt cậu ấy dịu đi vì động tác này: “Không phải em, là Thẩm Thừa Phong, ông ta bị bệnh, em đưa ông ta đến bệnh viện.”

“Vậy sao em không ở lại bệnh viện với ba em?”

“Ông ta có người nhà của ông ta bầu bạn rồi, mà em cũng phải bầu bạn với người nhà của mình.” Cậu ấy châm ngọn nến trên bánh ngọt: “Chị mau ước đi.”

Có thứ gì đó phát ra tiếng vỡ vụn khe khẽ ở nơi tôi không nhìn thấy, ánh sáng xuyên thấu qua kẽ hở chiếu vào.

- Còn nữa -