Bởi Vì Yêu

Chương 16: Hạnh phúc kết thúc




Tại thời điểm tuyết rơi nhiều như thế này, cùng người mình yêu nhất ở cùng một nơi, nhìn bông tuyết giữa trời không mênh mông bát ngát mà rơi xuống từng bông từng bông một, là một chuyện hạnh phúc và lãng mạn nhất. 

Cô biết hắn đang nấu cơm. Cô ở cùng hắn ở đây đã một ngày đều là hắn nấu. Cô có đọi khi học nấu cơm chờ hắn trờ về. Hắn luôn sủng ái thổi mạnh vào cái mũi cô “Có anh ở đây thì em sợ cái gì. Nếu em cả đời không nấu thì anh cũng sẽ nấu cho em ăn cả đời.”

Khi đó tuổi còn rất trẻ, cho rằng rất nhanh sẽ hết cả đời. Mà lúc này mới biết được cả đời là dài như thế, một người không biết giây tiếp theo mình sẽ phát sinh ra chuyện gì, nơi nào còn có thể cam đoan được cả đời. Khi tuổi đời cũng dần dần gia tăng thì thấy được thời điểm nói ra lời ngon tiếng ngọt hoặc lời thề đều sẽ không hơn được nửa từ cả đời này. Bởi vì đều là nói suông mà thôi.

Khi đó tình cảm nồng đậm, cô thường xuyên ôm thắt lưng hắn từ phía sau, một mặt làm nũng “Không có anh, em thế nào mà sống sót được chứ.” Nhưng là sau khi hắn rời đi, cô không có cuộc sống bình thường như trước nữa. Cũng không có chết đối mà cũng không có thiếu cánh tay thiếu chân dì, còn sống thật dễ chịu. Cô hơi hơi chua xót bật cười.

Từ bếp lò bốc lên hơi nóng, mùi hương mê người trần ngập toàn bộ phòng ở. Cô lui tới gần bếp lò, cô đưa tay vào hơ cho ấm tay, suy nghĩ một cách thất thần. Bếp bên trong có chứa củi gỗ còn hừng hực cháy, ánh lửa tỏa ra bốn phía, ngẫu nhiên phát ra tiếng vang “ba ba”.

Hắn đem một cái bát đưa tới trước mặt cô, thanh âm nhu hòa nói “Em uống trước một chút canh đi.” Bát canh nồng động một tầng vàng óng ánh của váng dầu, hắn bỏ lên đó một chút hành nên điểm xanh, giữa màù sắc của cảnh vật xung quanh cũng đã mê người đến cực điểm. Canh được nấu từ thịt mặn cùng nấm hương, hòa hợp giữa hương vị mặn của Thịt cùng hương vị khô mát của nấm hương, vừa ngửi khiến cho người ta đã thèm ăn rồi.

Khoảng thời gian trước, hắn thường xuyên nấu canh cho cô uống. Nhưng là cô vì diễn trờ, mười lần thì chín lần đều uống vào rồi đem nhổ ra. Nhưng là hắn mỗi lần vẫn là nấu cho cô, rồi thồi cho nguội, một ngụm rồi một ngụm đút cho côc ăn… Thì ra từng đã được quan tâm đến thế, sau này lại không có, thế nhưng sẽ làm con người ta cảm giác mất mát phiền muộn như thế.

Trong mắt cũng như trong mũi cô đều là nóng bừng, vì che dấu mà đưa tay tiếp nhận, khinh thường uống một ngụm. A, thực ngon, uống rất là ngon. Cô liên tục uống liền mấy ngụm, ngẩng đầu chỉ thấy hắn cầm thìa đứng bên cạnh bếp lửa vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô. Khóe miệng có chút hơi nhếch lên, mơ hồ có một loại cảm giác mông lung xót xa thỏa mãn.

Trên bàn bày ra hai món ăn một canh, đều là những món ăn bình thường ở nơi đây, rau xào xanh mượn, cá hấp mặn, còn có một bát canh thịt mặn của gà với nấm. Không biết là do tay nghề của hắn rất tốt hay do cô mới ở ngoài một tuần, cô ăn vẻn vẹn được một chén cơm lớn lại uống đến hai bát canh lớn, cuối cùng mới thỏa mãn buông bát đũa.

Tại thời điểm tuyết rơi nhiều như thế này, cùng người mình yêu nhất ở cùng một nơi, nhìn bông tuyết giữa trời không mênh mông bát ngát mà rơi xuống từng bông từng bông một, là một chuyện hạnh phúc và lãng mạn nhất. 

Nhưng lại trong cảnh tượng này, hắn cùng với cô lại có cảm giác bi ai cùng thương cảm. Thời điểm còn chìm đắm trong tình yêu, cô từng đã nép vào trong lòng hắn, nghịch ngón tay, nói rằng về sau muốn cùng đi xem mặt trời mọc, xem biển, xem tuyết rơi, xem cảnh đẹp mà thế gian này sở hữu. Do nhớ tới được một năm kia, có một diễn đàn trên một trang web bình luận về 100 địa phương trên thế giới có thể đi nghỉ ngơi được, cô liền đem 100 địa phương đó đánh dấu vào.

Ôm lấy cổ hắn, chỉ vào 100 địa phương được đánh dấu kia, rồi yêu kiều nói “Về sau chúng ta đều phải đi. Đi từng nơi từng nơi một, có được không?” Hắn lấy qua nghiên cứu cả buổi mới ói ra được một từ “Được.”. Giống như từ “được” kia có sức nặng ngàn cân vậy.

Hiện tại lại nhớ tới, giống như chuyện mới chỉ phát sinh ngày hôm qua, xót xa lại muốn rơi lệ. Thấn chí cũng cực kỳ rõ ràng minh bạch, đó là cả đời này cũng vĩnh viễn không thể đi được.

Trên thực tế cô ngoại trừ phương diện đi công tác ở nước ngoài thì cũng đang tính xin nghỉ phép đi du lịch, cũng sẽ đi đến 100 địa phương kia. Bởi vì địa phương nào, cô cùng hắn đều nói tốt lắm, về sau sẽ cùng đi. Nhưng hắn ban đầu nói rằng sẽ cùng nhau đi, giữa đường lại rời đi nên cô không có cách nào để đi tới những nơi đó, cô không thể đi. Cô không thể đi đến nơi mà từng nghĩ sẽ có hắn đi cùng,, tâm tình xấu đi lại phá hư không khí.

Nhưng mấy ngày hôm trước cô đã đi, đi đến một nơi mà hai người từng nói sẽ cùng nhau đi… cô đích thực đã thường xuyên nghĩ tới hắn… Nhớ tới bộ dạng hắn thống khổ gào to… Yêu bao nhiêu đi chăng nữa cũng chính là con dao hai lưỡi, cô thương tổn hắn đồng thời cũng thương tổn chính bản thân mình.

Cô rất muốn hỏi hắn một câu, hắn năm đó như thế nào lại đối với cô như vậy, tâm của hắn không có một chút thống khổ hay khổ sở gì sao?

Nhưng là cô không thể hỏi ra miệng. Nếu đã không trở về được thì cái đáp án kia cũng đã không còn quan trọng như vậy nữa. Nếu như hắn có trả lời, cô cũng không còn cần nữa, cô không muốn làm bản thân mình thêm thống khổ nữa.

Hắn thu thập bát đũa, lau cái bàn. Cô ôm lấy cái bình ấm áp, tựa vào cửa, nhìn những bông tuyết đang bay lượn giữa bầu trời xuống, im hơi lặng tiếng… Tựa như tình yêu vậy, đến thời điểm cũng là như thế, im hơi lặng tiếng… Nếu năm đó hai người không nghĩ sẽ gặp nhau thì có phải so với hiện tại đã hạnh phúc rồi hay không? Mỗi người đều có người yêu của riêng mình, thiên trường địa cửu sống qua ngày… nhưng là ai có thể biết được cuộc sống ngày sau có phải hạnh phúc hay không? Không có chân chính trải qua thì ai có thể biết. Bởi vì dù sao hắn cùng cô chung quy vẫn là gặp nhau.

Sau khi hắn thu thập xong, liền bưng một chậu nước ấm lớn lại đây. Hắn lại di chuyển chiếc ghế dựa lại đây, ngồi xuống và nói với cô “Lại đây. Ngồi xuống đi.”

Cô theo lời hắn ngồi xuống, hắn liền đưa tay bắt được chân của cô. Cô lẳng lặng ngẩng đầu, lui chân, có mang theo sự khẩn trương mà nói “Anh làm gì thế?”

Hắn đã tháo giày cho cô, nghe cô nói vậy thì nhếch khóe miệng một chút, hơi lộ ra nét cười “Rửa chân thôi.” Cô ngẩn ngơ mới phản ứng lại được, vội nói “Tự em làm được rồi.”

Nhưng hắn lại giống như không có nghe thấy, lập tức tháo giày cho cô, tháo từng chiếc giày ở chân trái rồi sang chân phải, nhìn chằm chằm vào đôi tất đen trên chân của cô, thở dài rồi nhẹ nhàng nói ra “Trời lạnh như thế này, em lại ăn mặc ít như thế, chờ tới lúc già đi mà không bị bệnh viêm khớp hay bệnh phong thấp mới là lạ đó.”

Cô nghe không được rõ nên vội vàng hỏi lại một tiếng “Anh nói cái gì?”.  Hắn cũng không nói gì,  vốc từng vốc nước ấm nhỏ lên chân cô, rửa sạch lấy mu bàn chân của cô rồi nói “Có nóng không?” Cô nhẹ nhàng lắc đầu một chút. Hắn thế này mới cầm chân cô bỏ vào trong chậu nước ấm, độ ấm vừa vặn, cô thoải mái thở ra.

Hắn thật lâu sau mới nói “Mặc ít như vậy, thật dễ dàng bị viêm khớp hoặc phong thấp. Sau này già đi cần phải chịu khổ vì bị đau.” Cô chợt ngẩn ra. Già đi, thời điểm già đi, cô liền nghĩ tới ngày mai hay ngày kia cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nào lại có thể nghĩ đến xa như vậy chứ?

Hắn đưa tay giúp cô xao bóp rất cẩn thận, một ngón chân rồi lại một ngón chân, ngay cả kẽ chân cũng đều làm cẩn thận. Đầu ngón tay mang theo nước ấm, mềm nhẹ thong thả, trân trọng, giống như là một điều trân quý hiếm có vậy.

Nước chậm rãi lạnh đi, hắn lại dùng tay lấy nước ấm đổ vào.. lại lạnh đi rồi hắn lại lấy nước nóng đổ vào… Cứ lặp lại như thế… cũng không biết qua bao lâu, hán lấy chiếc khăn đưa đến sát chân của cô, lại giúp cô tinh tế lau khô. Việc cô có thể làm duy nhất chính là ôm chính bình giữ ấm gắt gao, trong mắt lại chua xót vô cùng.

Cô nằm nghiêng ở trên giường của hắn trước kia, hắn ngủ ở giường cũ của chị gái, hai giường trong lúc đó chỉ cách nhau một tấm vải nho nhỏ. Đệm chăn vốn có chút ẩm ướt mốc meo, hắn ngay tại chiếc bình giữ ấm lúc nãy đã lấy đầy nước ấm, đem đệm chăn trong ngoài ủ ấm một lần. Lúc này đệm chăn trở nên xốp ấm áp, cô cử động liên tục cũng không thể ngủ được một chút. Có lẽ bởi vì hơi thở mãnh liệt của hắn quanh quẩn ở bên, không biết là đến từ đệm chăn hay đến từ trong căn phòng này của hắn.

Trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có nơi hai cánh cửa sổ nhỏ kia có một chút ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào. Cô không ngủ được, mở to hai mắt vẫn không nhúc nhích nhìn đám bụi bám trên vách tường.

Hắn ước chừng biết cô không ngủ được, thanh âm nhàn nhạt vang lên “Anh trước kia khi còn ngồi học trên cái bàn kia, có đôi khi không có điện liền phải dùng nến để thay thế. Kỳ thực chị của anh học so với anh còn tốt hơn rất nhiều, chị ấy hàng năm đều đứng hạng nhất. Nhưng là điều kiện không cho phép, chị ấy miễn cưỡng học xong cấp hai thì nghỉ học. Thời điểm đó chị ấy đi miền nam làm công, chị ấy dặn dò anh nhất định phải học cho tốt, nói rằng anh nhất định phải vào được đại học. Cái đèn bàn mà em thấy trước đây cũng không có, chính là năm đó chị của anh dùng tiền làm công tháng đầu tiên mua cho anh…”

Ngữ điệu của hắn không có một tia gợn sóng, giống như thuật chuyện xưa của một người khác. “Ở trong cảm nhận của em, anh nhận học bổng đi đại học chẳng khác nào là em thi được. Trong lòng anh cũng giống vậy. Anh âm thầm nói với bản thân mình, mặc dù người ta chỉ là một người học đại học nhưng anh là hai người, anh cùng chị của anh. Sau anh lại tranh thủ đạt được học bổng của Stanford…” Hắn không có nói thêm gì nữa bởi vì trong kế tiếp sinh mệnh của hắn có cô tồn tại.

Giọng nói của hắn truyền tới… cô không hiểu sao lại dâng lên từng trận bi ai… cô cũng không thể trách hắn đúng không? Vậy cô có năng lực để trách ai đây? Ai cũng không thể trách, ai cũng không có sai, đơn giản là lập trường của mỗi người bất đồng mà thôi. 

Cô chỉ yên lặng như trước, nhìn vách tường chằng chịt những vết lõm trước mặt, tựa như mô hồ có thể nghe đến hương vị ê ẩm kia. Trong đầu chậm rãi hiện lên đồng hào bằng bạc nằm trong phòng ngủ của mình, những đóa hóa giấy tinh xảo được gián trên tường, sàn nhà sạch sẽ láng bóng, màu trắng của chiếc giường công chúa, màu trắng của tủ, màu trắng của ren màn từ trên cao cứ từng tầng từng tầng rơi xuống, trên bàn trang điểm có một bình hoa nhỏ hằng ngày cắm đầy hoa tươi trong hoa viên nhà mình, từng bụi nhỏ bao quanh, nợ rộ một cách rực rỡ.

Lâu gia các đời trước đều có con trai một, đến thế hệ cha cô thì mới có thêm cô là một đứa con gái như vậy. Cho nên toàn bộ gia tộc đều coi cô giống như bảo bối, giống như bà nội của cô luôn tốt nhất với cô vậy, thật sự là ngậm trong miệng thì tan mà cầm trong lòng bàn tay thì nát. Ngay cả cho dù cô có muốn sao trên trời cũng sẽ có biện pháp hái xuống cho cô.

Cùng với hoàn cảnh sinh trưởng của hắn từ nhỏ quả thật là khác xa một trời một vực. Cho nên khi đó cha mẹ cùng anh trai đều không đồng ý cho cô cùng hắn ở cùng nhau. Đổi lại cô nếu có một đứa con gái như vậy cũng sẽ rất khó đồng ý.

Không thể nghĩ được tại thời khắc như vậy, tại địa điểm như vậy, cô thế nhưng mới hiểu rõ được lương khổ dụng tâm của cha mẹ mình. Cô muốn cười nhưng trong mắt lại càng chua xót… Đáy lòng cô cũng vậy, đều là tràn đầy sự chua xót… Cô luôn luôn không có nói, hô hấp trầm thấp dồn dập. Hắn yên lặng xuống, thất thần nằm nghe. Trong buổi tối gió tuyết cuồng thổi như vậy, cô cách một tấm màn che nằm nghe hắn kể chuyện xưa, hắn chỉ cảm thấy trừ bỏ hạnh phúc vẫn là hạnh phúc. Nhưng là cứ như thế mà lo được lo mất, bởi vì hắn không xác định được giây tiếp theo hay một phút sau cô có nguyện ý nghe hắn nói tiếp hay không?

Cô kỳ thực cũng không có ngủ, thần chí rõ ràng có thể nói ra cho tới bây giờ hắn đè thấp bao nhiều lần ho khan rồi. Có lẽ vì liên quan đến người hắn, trong phòng chri có một chiếc giường có nệm chăn mà hắn toàn bộ đều đưa cho cô. Bản thân chỉ được nằm một tấm thảm rách nhiều nơi, thời tiết ở đây dưới 0 độ, không bị đông cứng lạnh, mà cũng không bị cảm mạo mới lạ.

Cô cuộn thân mình, chần chờ một lúc lâu, rút cuộc thì đã mở miệng “Anh… lại đây đi.” Thanh âm khàn khàn âm trầ, nghe ra ở trong đó căn bản không giống như tiếng của cô vọng lại.

Hắn vẫn không có ngủ, khi nghe được lời của cô cơ hồ nghĩ rằng đang nằm trong mộng mà nghe lầm. Hắn nuốt nước bọt cho nhuận cổ họng mình rồi mới nói “Tiểu Kiều, em nói cái gì?”

Cô hơi hơi giật mình, nhắm mặt lại, “uh” một tiếng tỏ vẻ những lời vừa rồi hắn nghe được chính là cô nói.

Trong ổ chăn ấm áp tất cả đều là hương vị của cô, hương thẩn như ẩn như hiện, ùn ùn kéo đến mà đánh úp lại trên người hắn. Hắn cứng ngắc chống thân mình dán tại mép giường, cố gắng cách xa cô ra không nên đụng chạm đến cô.

Mà cô cũng cố gắng lui vào bên trong góc tường kia sao cho xa nhất, cũng không biết là nói cái gì, là do trong chăn có bình giữ ấm hay là mùi hương thơm ngát trên người cô.. hắn chỉ cảm thấy nóng… hắn bỗng thấp giọng mở miệng “Tiểu Kiều, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, mà anh cũng không thể làm Liễu Hạ Huệ được.” 

Những năm gần đây, hắn chỉ có một người phụ nữ là cô mà thôi. Thiệu Minh Trung luôn cảm thấy khó hiểu. Hắn nói dục vọng cùng thuốc phiện giống nhau, một khi đã đụng chạm qua, hưởng qua tư vị trong đó thì sẽ có một loại khả năng không từ bỏ được. Nhưng là Thiệu Minh Trung không biết chỉ cần một người đàn ông nguyện ý, câm tình tình nguyện đồng ý thì hắn có thể làm được.

Mà lúc này cô ở bên người hắn, thân thể ôn nhuyễn như thế. Hắn như thế nào có thể kháng cự được dụ hoặc này.

Cô không nói gì, trong phòng thật yên tĩnh, gió lạnh vẫn thổi bên ngoài hai cánh cửa sổ nhỏ kia, phát ra thanh ầm rào rào.

Hắn tới gần một chút, hô hấp cũng trở nên dồn dập mà thổi tới trên cổ cô, cô cảm thấy rất ngứa lại cảm thấy nóng, lại giống như ngứa và nóng cũng không có biện pháp đi ra, chính là cảm thấy khó chịu.

Tay hắn dọc theo cổ áo của cô một chút tiến xuống phía dưới, theo gáy tiến đến trước ngực, từng chút từng chút kéo xuống dưới… Đầu ngón tay hắn rõ ràng là lạnh lẽo như bằng nhưng cô lại cảm thấy nóng. Đầu ngón tay của hắn đi tới chỗ nào giống như đều có một dòng khí nóng từ nơi đó đi ra… nóng quá, nóng quá…

Cô tỉnh lại đã là giữa trưa, ngoài phòng ánh mặt trời tuy rằng là mùa đồng nhưng lại rất ấm áp, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ nhu hòa chiếu vào. Hắn đã đi mất nhưng trong chăn vẫn ấm áp như xưa. Đại khái có lẽ là do chiếc bình nóng kia, xem ra có người đã đổi nước rồi.

Thoải mái ấm áp như vậy, cảm thấy mĩ mãn như vậy, cô không muốn tỉnh lại dứt khoát muốn nhắm mắt lại.

(Liễu Hạ Huệ: Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN - 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với phụ nữ, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.)