Chân Lộ

Chương 167: Vụ Hương Lan (Kết)




- Các ngươi lui ra đi, để ta một mình chăm sóc nàng được rồi.

Không biết tựa lúc nào, tiểu Vô Thường mắt lé đã từ bên ngoài cửa đi vào rồi bất ngờ nói với ba người.

-Hừ, nơi này không phải nơi để một tiểu tử còn ráo máo đầu như ngươi liên tiếng.

Tâm Mai lão bà lập tức quát lớn với Vô Thường. Hành động này của lão bà xuất phát là từ một nửa tức giận với Vô Thường hồi chiều tối, một nửa là tức giận hắn đúng như trong lời nói. Một tình huống đang khẩn cấp, một tiểu tử thì làm được gì?

Vô Thường lập tức nhìn bà lạnh lẽo nói.

-Không giúp được cái quái thì biến đi, đừng ở đây lên mặt tỏ vẻ, không biết nhục sao?

Vô Thường vốn không phải người tốt lành nên cũng không cần phải nghiêm chỉnh, lịch sự.

-Ngươi… ngươi…

Tâm Mai lão bà thập phần tức giận chỉ tay vào Vô Thường, sức mạnh Tông cảnh cũng đang bạo phát trong người nhưng được bà kiềm chế không cho xuất ra bởi lẽ bà đĩ nhiên vẫn rất kiêng kị thế lực sao lưng Vô Thường.

-Được, tiểu hữu đã nói vậy, chúng ta tất phải đi ra rồi.

Khác với Tâm Mai nóng giận hiện rõ, Thanh Bạch lão giả nén giận trong lòng, lão bề ngoài có vẻ như thuận theo ý hắn nhưng trong lòng lại xỉ vả căm tức “ừ, thì ngươi muốn gì thì làm, ta muốn chống mắt lên nhìn một tiểu tử chim chưa đủ lông như người làm được cái gì”.

-Tâm Mai đồng hữu, chúng ta đi.

-Hừ!

Có chút hiểu ý tứ của Thanh Bạch qua âm giọng trầm nặng của lão, Tâm Mai lão bà để lại một câu hừ lạnh liền cùng Thạch Bạch lão giả bước ra ngoài khuất bóng trong khi Vụ Diễm Hương đã không còn đủ bình tĩnh để duy trì mối quan hệ ba phía, nàng lúc này chỉ ngồi trên giường nắm chặc tay con gái đang quằng quại cơ thể mà khóc.

Lúc này, Vô Thường nhìn nàng nói.

-Xin mời mẹ vợ bước ra ngoài giúp cho.

-Không, ta không đi, ta không thể bỏ con gái của ta được. Lan nhi của mẹ.

Vụ Diễm Hương kiên quyết lắc đầu khóc.

-Ừm, vậy mai nhận xác của nàng đem đi chôn đi. Tạm biệt.

Đối với những tình huống thế này, Vô Thường tự hiểu nếu bản thân càng nhỏ nhẹ, ân cần năn nỉ thì đến mùa quýt* Vụ Diễm Hương mới chịu rời đi, do vậy hắn đành phải dùng biện pháp mạnh, cho dù đó là lời lẽ không tốt đẹp và có thể gây ấn tượng xấu trong lòng người khác. Nhưng mà xét cho cùng thì hắn éo cần quan tâm đên người khác nhìn hắn như thế nào, miễn những người hắn yêu thương hiểu hắn là được.

*Mất nhiều thời gian.

-Không được… ta sẽ đi, ta sẽ đi, cầu mong ngươi cứu Lan nhi.

Vô Thường vừa bước ra khỏi cửa, Vụ Diễm Hương sắc mặt liền trắng bệch hơn cầu xin hắn, cả cơ thể cũng chủ động chạy ra ngoài chặn đường hắn.

-Vậy thì mẹ vợ nên về nghỉ ngơi đi, ngay mai nàng sẽ hoàn toàn khỏe mạnh.

Nói rồi, Vô Thường nhanh đóng cửa phòng, để lại Vụ Diễm Hương bên ngoài không thể và không muốn rời đi dù chỉ một bước.

Là tu luyện giả ở cấp bậc Tông cảnh, Vụ Diễm Hương có thể thức sáng đêm liên tục trong một, hai tháng liên tiếp mà đầu óc vẫn không hề mệt mỏi, do vậy nàng không muốn rời xa con gái nàng đêm nay, nàng muốn bên cạnh nó những lúc nó đau đớn tội nghiệp thế này, dẫu cho chỉ là đứng bên ngoài phòng và lắng nghe từng âm thanh xót lòng của nó từ bên trong vọng vào tai nàng.

Bên trong phòng, Vô Thường sau khi đóng cửa thì tức thì đến bên giường của Vụ Hương Lan.

-Tiểu Họa Họa… là ngươi… sao?

Vụ Hương Lan trong cơn mê nóng lạnh, nàng mắt mờ nhìn Vô Thường dưới ánh nến lung linh liền cố gắng cười ngọt với hắn.

Vô Thường thấy vậy chợt có chút đau nhói trong lòng, hắn vội cầm tay nàng nói.

-Đều là lỗi của ta, đáng lẽ ta không nên cho nàng nhiều Thiên Địa Ngữ như vậy.

Thiên Địa Ngữ của Vô Thường đúng là có chức năng nâng cao thiên phú, nhưng mà nếu số lượng quá nhiều sẽ khiến cơ thể nàng có chút bất ổn dẫn đến cơ thể tự sinh ra nóng – lạnh, hai loại sức mạnh đối lập tập trung khiến nàng đau đớn trong người.

Vô Thường ban đầu không biết điều này, nhưng bây giờ thấy Thiên Địa Ngữ chạy loạn khắp người của nàng, hắn rất nhanh đã đoán ra được.

-Tiểu Họa Họa, Thiên Địa Ngữ là gì?

-Tiểu Họa Họa, người ta nóng quá, lạnh quá, ta cũng cảm thấy đau lắm, ngươi giúp ta với.

Vụ Hương Lan bắt đầu quằng quại càng lúc càng mạnh hơn, cơn đau trong người nàng cũng nhanh chóng to lớn đến một trình độ không khác gì bị người kẹt ngón tay, ngón chân.

Biết được điều này thông qua sự liên kết Thiên Địa Ngữ giữa hắn và cơ thể nàng, hắn vội ôm lấy nàng nhẹ lời nói, âm thanh vừa như an ủi lại vừa như khích lệ tinh thần nàng, để nàng có thể vững tâm vượt qua cơn đau này.

-Tiểu Lan, nàng còn nhớ ta đã từng nói, những chất đặc dính của ta trong người nàng sẽ giúp nàng tăng lên thiên phú không? Lúc này những chất đó đúng là đang hoàn tan vào cơ thể nàng, giúp nàng tăng lên thiên phú nên mới sinh ra cơn đau đớn. Nàng hãy cố chịu đựng, đến sáng sẽ hết nhanh thôi.

-Tiểu Họa Họa, ngươi nói thật sao?

Hai tay mềm cũng vòng ôm lấy thân thể Vô Thường đáp trả, Vụ Hương Lan kề đầu vào vai nhỏ hắn run rẩy người hỏi.

-Tất cả ta nói đều là thật. Đúng rồi, tiểu Lan, muội có chịu được đau đớn hơn nữa không?

-Chỉ cần ngươi bên ta, ta đều sẽ chịu đựng được hết.

Vụ Hương Lan mặc dù không hiểu Vô Thường muốn ám chỉ điều gì, thậm chí nàng còn không dám tin thiên phú bản thân đang tăng lên như lời hắn nói. Nhưng mà chỉ cần có hắn ở đây thì nàng đã thỏa mãn, dù là cái chết có lẽ đang chờ nàng phía ở trước.*

*Trúng độc của Vô Thường, nữ nhân đều chỉ có thể… VHL đã trúng độc quá nặng, chỉ thua kém mỗi PTN.

Nàng bỗng ôm chặt thân thể cường tráng nhỏ bé của hắn, nàng mong ước nói.

-Ôm ta đi, tiểu Họa Họa ôm chặt ta hơn đi, ta sợ lắm.

-Tiểu Lan, nàng đừng sợ, đã có ta ở đây thì không ai có thể cướp đi sinh mệnh của nàng.

Vòng tay siếc chặt cơ thể mỏng manh, thon mềm chỉ to hơn hắn một chút, Vô Thường lại nói.

-Nếu nàng đã chịu được, vậy thì ta sẵn tiện cơ hội lần này cũng sẽ thanh tẩy cơ thể cho nàng. Quá trình này chắc chắn sẽ đau đớn hơn nỗi đau đớn hiện tại nàng gánh chịu gấp trăm lần, nàng liệu có chịu đựng được không?

-Được, ta sẽ chịu được, ngươi cứ làm đi tiểu Họa Họa.

Trả lời nhanh trong cơn đau đớn, Vụ Hương Lan vừa dứt lời thì bất ngờ hôn lên môi Vô Thường, Vô Thường cũng nhanh đáp trả, cả hai liền quấn nhau lại thành một chỗ trong đoạn thời gian khá dài.

Mười lăm phút sau. Vô Thường chủ động rời khỏi bờ môi mềm mại của Vụ Hương Lan, hắn nói nhỏ bên tai nàng.

-Nếu đau, nàng hãy cắn lấy vai của ta… ư!!!

Lời hắn vừa ra hết, Vụ Hương Lan đã lập tức cuối đầu cắn mạnh vào vai hắn đầy ngấu nghiến và dữ tợn, tựa như nàng muốn truyền hết cơn đau đớn ngày một mạnh bao trong cơ thể truyền qua cho Vô Thường.

Bị nàng cắn chảy máu ngay vai, da thịt gần như cũng đã muốn tách ra ngoài, Vô Thường chỉ khẽ nhíu mày một cái, sau đó hắn động ý niệm, Thiên Địa Ngữ từ cơ thể hắn nhanh chóng hóa thành những dòng chữ nghĩa khó hiểu chạy sang da thịt của Vụ Hương Lan, xâm nhập vào bên trong cơ thể nào để tẩy rửa ra tất cả mọi tạp chất nàng có, đẩy chúng ra hết bên ngoài.

Vô Thường và Vụ Hương Lan cứ thế quấn nhau vài tiếng đồ hồ để cùng nhau trải qua cơn đau đớn lẫn vị ngọt của mùi cơ thể và vị máu trong căn phòng. Còn Vụ Diễm Hương ở bên ngoài thì mím môi, cắn chặt răng, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi đến đứng ngồi không yên với sự tình của con gái.

Năm giờ sau, khi bầu trời đã sáng tỏ tiếng gà gáy quá một giờ.

Vô Thường nhẹ đặt thân thể trắng ngọc hoàn mỹ được bao bọc bởi vô số chất nhầy nhụa, nhớt nhát trên giường. Hắn mệt mỏi bước ra ngoài.

-Sao… sao rồi, con gái của ta sao rồi?

Vừa ra khỏi cửa, ngay lập tức đón chào hắn là Vụ Diễm Hương với vẻ mặt sốt sắn hỏi.

-Đã khỏe, ta nghĩ mẹ vợ nên tắm cho nàng.

Vô Thường vội vả trả lời rồi ngay lập tức rời đi.

Vụ Diễm Hương khi nghe tin mừng rỡ cũng không chú ý đến hắn hành động ra, nàng tức thì ùa vào phòng xem xét tình huống của con gái cưng duy nhất của nàng.

-Lan nhi, Lan nhi của mẹ.

Đến bên giường, nhìn thân thể trắng ngọc xích lõa (trần chuồng) của con gái đang bị một tầng lớp trắng đ-c cứ như là “chất dịch ấy ấy” bao phủ, Vụ Diễm Hương sắc mặt khó xem nhẹ lung lay con gái, muốn nàng từ cơn mê hồi tỉnh., đồng thời cũng thuận tiện kiểm tra thân thể con gái.

-Cơ thể Lan nhi vẫn rất bình thường, ừm… nó vẫn còn là xử nữ, xem ra tên tiểu tử kia không hề tranh thủ cơ hội làm chuyện đồi bại. Nhưng mà tại sao…

-Mẹ…

Đang lúc khó hiều cùng buồn bã vì sao con gái chưa tỉnh lại sau khi nàng đã lay nàng năm giây thì Vụ Diễm Hương chợt nghê đến âm thanh yếu mềm nho nhỏ của Vụ Hương Lan.

-Con gái của mẹ, con không sao chứ?

Vụ Diễm Hương nhìn con gái mỉm cưởi với bản thân, hơi thở của con gái tuy có chút yếu nhược nhưng vẫn đều đều, nàng liền rơi xuống vài giọt lệ thương ân cần hỏi thăm Vụ Hương Lan.

Vụ Hương Lan thều thào trả lời.

-Con không sao ạ, chỉ là con muốn nằm nghỉ một chút. Mà… tiểu Họa Họa, chàng ấy đâu rồi mẹ?

Chợt nhớ đến đêm hôm qua nàng đã cắn Vô Thường khắp cả đêm, cũng như việc hắn đã bỏ sức lớn để cải tạo tư chất cho nàng, Vụ Hương Lan có to lớn lo lắng hỏi mẫu thân.

-Tiểu Họa Họa? À… là cái tên tiểu tử Thiên Họa sao, con gái, ngươi và hắn làm sao lại thân thiết đến trình độ xưng “chàng” rồi?

Vụ Diễm Hương nghi hoặc vô cùng hỏi. Bản thân nàng nhớ rõ, hai người cho đến hôm nay chưa tiếp xúc đến hơn nửa ngày vậy mà đã xưng “chàng, nàng, thiếp”, thân mật tựa như đôi nam nữ đã yêu nhau thắm thiết hơn chục năm? Điều này quá khó tin, nàng đang còn nghi hoặc rằng con gái mình có hay không bị tên tiểu tử mắt lé bỏ bùa mê thuốc lúa.

-…

Vụ Hương Lan nghe mẹ hỏi vậy liền đỏ mặt không biết nói từ nào cho phải.

Vụ Diễm Hương thấy con gái phản ứng chỉ đành thở dài, nàng nói với con gái.

-“Tiểu Họa Họa” của con dường như có chút mệt mỏi nên đã quay về phòng lớn nghỉ ngơi.

-Ưm…

Gật đầu lo lắng, Vụ Hương Lan cố gắng gượng dậy thân hình để chuẩn bị di chuyển đến gặp Vô Thường nhằm chăm sóc hắn, bồi dưỡng hắn vì đã lao tâm khổ nhọc trợ giúp nàng. Thế nhưng nàng đã nhanh chóng bị Vụ Diễm Hương ngăn trở.

-Cơ thể con còn đang mệt mỏi, nghe mẹ, sớm nghỉ ngơi một giấc rồi sang hắn.

Là người mẹ từng trải, Vụ Diễm Hương hoàn toàn biết Vụ Hương Lan đang tính làm gì, lo lắng, quan tâm đến ai.

-Hiện tại hắn bây giờ cũng đã nghỉ ngơi nằm ngủ, con có qua đó cũng chỉ phá thời gian nghỉ ngơi của hắn. Khi nào hắn tỉnh con hẵng qua đi.

-Vâng ạ.

Nghe lời mẹ nói, Vụ Hương Lan gật đầu. Tiếp đó nàng thoáng nghĩ một chút liền cũng nói tin mừng với mẹ.

-Mẹ, thiên phú của con đã là 100 sợi xích rồi, thân thể của con cũng đã là Thiên thể*.

*Thiên thể của VHL chỉ là lọai thường, khác với Thiên thể của PTN ngày trước.

-Ừmm, mẹ biết rồi… HẢ?! Con, con vừa nó cái gì?

-…

Tiếp sau đó dĩ nhiên là một màn trợn mắt khó tin cùng kiểm nghiệm của Vụ Diễm Hương đối với từng ngóc ngách trong thân thể của Vụ Hương Lan để kiểm chứng toàn bộ những điều nàng vừa nghe được.

Về phần Vô Thường, hắn sau một đêm “mặn nồng” đầy mệt mỏi với Vụ Hương Lan, vừa về đến phòng đã gục ngay tại chỗ nằm ngủ. Bất quá thì nằm ngủ chỉ là cơ thể của hắn, còn ý thức của hắn thì tranh thủ thời gian tiến vào Tâm Đan thứ hai để suy diễn tiếp tục về sức mạnh của hắn.

Trước khi phát hiện thân thể Vụ Hương Lan có biến chứng, Vô Thường đã phát hiện vài thứ rất kinh khủng từ linh lực của hắn, bây giờ hắn có gặp Tông cảnh hay cảnh giới trên nữa, hắn cũng không cần thiết phải trốn tránh. Thích thì hắn nhích.

Sự thật mà nói đến, Thiên Địa của Hạ giới đã là một thứ gì đó cao cấp nhất tồn tại trong vũ trụ Hạ giới, do vậy sức mạnh Thiên Địa cũng đã nằm trên tất cả mọi cảnh giới mà sinh linh trú ngụ bên trong nó đạt được. Linh lực của Vô Thường nhờ có trộn lẫn một phần sức mạnh Thiên Địa thế nên linh lực của hắn cũng không phải dạng tầm thường như hắn trước nay vẫn chưa phát hiện ra. Giờ đã có thời gian phát hiện, Vô Thường càng thêm có sự tự tin bảo vệ được những nữ nhân của hắn và trả thù.

Dĩ nhiên trong đó phải trừ “em gái” Nhậm Tuyết Nguyệt Liên của hắn ra, lần này hắn và nàng đã may mắn được ông trời cắt đường, vậy thì hắn cũng cố gắng nhẫn nhịn không tìm kiếm nàng để chuyện ngày trước ở kiếp kia không lặp lại trước mặt hắn. Bản thân hắn hy vọng, thời gian hãy giúp hắn xóa nhòa những ký ức về nàng, và giúp nàng xóa đi những ký ức về hắn, biến hai người tựa như hai kẻ xa lạ chỉ vô tình đi ngang qua đời nhau.*

*Nguyên nhân tại sao hắn làm vậy thì hẳn mọi người đều biết rồi.