Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2472




Chương 2472

Tề Khinh Mục hồi phục lại nụ cười không nói gì, nhưng trong lòng lại có một âm thanh nhàn nhạt vang lên: “Bởi vì anh cản đường người đàn ông của tôi.”

“Đưa quốc sĩ Diệp vào, đợi Đường Nhược Tuyết có liên quan đến, sẽ mời người Hầu Môn xét xử.”

“Trước khi sự việc kết thúc, không ai được rời khỏi đây, nếu không sẽ gi ết chết không luận tội.”

Tề Khinh Mục duyên dáng quay người rời đi, sát ý ở khóe miệng càng ngày càng nồng, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, từ kẽ hở có thể nhìn thấy cảnh tàn sát khốc liệt.

Mười mấy đàn em đồng thanh hô lên: “Rõ.”

Diệp Phi (Phàm) cũng không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu.

Anh phát hiện, bóng đêm của cây cối ngoài xa kia dường như càng đậm hơn, dường như đang ẩn hiện một con mèo.

Hàn Tứ Chỉ cho người dẫn Diệp Phi (Phàm) vào một đại sảnh, nơi này có cấu trúc giống với cấu trúc của tòa án.

Hai bên là ghế ngồi, phía trước là bệ cao, ở giữa có một lối đi rộng rãi.

Diệp Phi (Phàm) tùy ý ngồi xuống một cái ghế dài, dửng dưng quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Người nào không biết còn nghĩ rằng anh đến đây để tham quan.

Hàn Tứ Chỉ không nói chuyện với Diệp Phi (Phàm), nhưng cũng không còng anh lại, còn mang cho anh một tách trà nóng, luôn kính trọng với thân phận của anh.

“Vù vù.”

Khi Diệp Phi (Phàm) vừa uống xong hai tách trà, thì bên ngoài vang lên tiếng động của trực thăng.

Sau đó là tiếng bước chân ồn ào truyền đến, rất nhanh, cửa lớn mở ra, một đám nam nữ khí chất lãnh đạm bước vào.

Diệp Phi (Phàm) quay đầu lại nhìn, vừa nhìn đã thấy Vệ Hồng Hồ và Ông Lệ đang đi vào.

Tất cả đều bơ phờ, mũi tím mặt sưng, rõ ràng là đã chịu tổn thất lớn.

Sau đó, cơ thể Diệp Phi (Phàm) khẽ động, nhìn chằm chằm vào vài người trong nhóm người hét lên: “Nhược Tuyết, Đường Thất?”

Diệp Phi (Phàm) không thể khống chế được đứng dậy: “Sao hai người lại đến đây?”

Khi anh bị Hàn Tứ Chỉ đưa đến đây, đã gửi tin nhắn cho Diệp Trấn Đông, bảo ông bảo vệ Đường Nhược Tuyết cho tốt, miễn phải chịu những âm mưu của đám người Diệp Cấm Thành.

Anh cũng tin rằng Diệp Trấn Đông có thể đối phó được với đám người Diệp Đường, nhưng không ngờ Đường Nhược Tuyết vẫn bị đưa đến đây.

“Diệp Phi (Phàm).”

Đường Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Phi (Phàm), ánh mắt sáng lên lao đến hỏi: “Anh không sao chứ?”

Cô muốn ôm một cái, nhưng trong lòng hổ thẹn nên dừng lại.

Diệp Phi (Phàm) lắc đầu: “Anh không sao, sao hai người lại đến đây? Chú Đông sao rồi? Có phải xảy ra chuyện gì không?”

“Diệp Trấn Đông không sao, ngược lại là bọn tao có chuyện.”

Ông Lệ hung dữ nhìn Diệp Phi (Phàm) cười lạnh: “Làm bị thương hơn mười mấy người bọn tao, chém đứt hai tay của cậu Vệ, còn chém đứt một ngón tay của tao.”

“Lần này trên người còn có nhiệm vụ, bọn tao không tính toán với ông ta, qua mấy ngày sau, tao nhất định sẽ đến tìm ông ta tính toán.”

Vệ Hồng Hồ cũng cười gằn: “Tao sẽ giẫm đạp Kim Chi Lâm, còn có người con gái hạ độc kia, tao cũng sẽ tự tay bóp c hết nó.”

Anh ta không hề che dấu oán hận của mình, hết lần này đến lần khác chịu thiệt trong tay Diệp Phi (Phàm) là Kim Chi Lâm, đến cả việc đưa Đường Nhược Tuyết đến đây cũng là do cô tự nguyện, nếu không hoàn toàn không có cách nào đưa đi được.