Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1187




Triệu Hùng vốn định mang theo Hà Ngọc Kỳ đi ra ngoài gặp Thi Sinh.

Nhưng nghĩ lại, vừa lúc có thể đi bệnh viện thăm Triệu Hằng. Nên lái một chiếc Mercedes-Benz G ra khỏi khu nhà.

Bên ngoài khu nhà có tổng cộng ba chiếc xe, xếp thành một hàng bật đèn lớn.

Ánh sáng mãnh liệt đâm vào làm người ta không mở mắt ra được, sáng như ban ngày.

Hùng Huy Khang mang theo anh em Cửu Đường, mặc đồng phục an ninh, xếp thành một hàng đứng ở cửa.

Triệu Hùng không nói rõ, người đến là bạn hay địch. Cho nên, Hùng Huy Khang tuyệt đối sẽ không để đám người Thi Sinh tự tiện xông vào “Ngã Nguyệt Đàm!”

Sau khi dừng xe, Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ từ trên xe đi xuống.

Thấy Thi Sinh đứng ở cách đó không xa, trong miệng ngậm một điếu xì gà, trên khuôn mặt đẹp trai viết đầy tức giận.

Triệu Hùng hơi nhíu mày lại, chậm rãi đi về phía Thi Sinh.

“Cậu Thi, anh đây là làm gì, chẳng lẽ muốn tìm hiểu nhà dân à?” Triệu Hùng nhạo báng Thi Sinh.

Thi Sinh rút xì gà ở miệng ra, trong mũi hừ lạnh một tiếng, híp mắt nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh bớt ở chỗ này theo tôi giả bộ. Tôi hỏi anh, anh giấu Hải Yến ở đâu?”

“Lưu Hải Yến làm sao vậy?” Triệu Hùng nghe xong câu hỏi của Thi Sinh, anh hỏi ngược lại.

Thi Sinh thấy Triệu Hùng giả ngây giả dại, tức giận đến giận dữ hét lên: “Triệu Hùng, đừng nói tôi không cảnh cáo anh. Nếu anh dám có ý đồ với Hải Yến, tôi giết chết anh!”

Triệu Hùng cười lạnh một tiếng nói: “Cậu Thi, đây là tố chất của cậu? Loại cậu chủ nhà giàu như cậu, không nghĩ tới giống lưu manh phố phường vậy, mở mồm ra là đầy thô tục. Đừng nói tôi không biết Lưu Hải Yến ở nơi nào, coi như là biết, cũng không sẽ nói cho cậu biết!”

“Anh!...”

Thi Sinh trợn tròn mắt, nhưng không nghĩ trở mặt tại chỗ với Triệu Hùng. Lấy thủ đoạn của anh ta, anh ta có biện pháp đối phó Triệu Hùng.

“Tốt! Đã như vậy, chúng tôi đi là được.” Thi Sinh xoay người muốn chạy.

“Chờ một chút!” Triệu Hùng lên tiếng gọi Thi Sinh.

Thi Sinh xoay người, cầm xì gà trong tay hít vài hơi, trực tiếp ném xuống đất. Nhìn Triệu Hùng hỏi: “Họ Triệu, anh còn có chuyện gì?”

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Thi Sinh nói: “Chúng ta có thể đạt thành một khoản giao dịch. Cậu nói cho tôi biết, ai là thủ phạm phía sau màn hại Triệu Hằng, tôi tới giúp cậu tìm Lưu Hải Yến.”

“Được lắm! Anh còn nói không phải là anh giấu Hải Yến à.” Thi Sinh tức nổ phổi mà nói, hoàn toàn mất phong độ thân sĩ.

Triệu Hùng thấy Thi Sinh có vẻ tức giận, cảm thấy buồn cười. Vẻ mặt không đổi nói: “Tôi chỉ nói giúp cậu tìm Lưu Hải Yến, lại không có nói là tôi giấu cô ta đi.”

“Hải Yến ở Hải Phòng không quen ai, không phải là anh giấu cô ta đi, còn có ai có thể giấu cô ta đi?” Thi Sinh hùng hồn nói.

“Cậu Thi, loại chuyện người mất tích này. Tôi nghĩ tốt nhất cậu đi chỗ cảnh sát lập án điều tra. Mất tích ngoài 24 tiếng hoàn toàn có thể lập án. Cho nên, không cần ở chỗ này lãng phí thời gian của tôi.”

“Thật không phải anh giấu Hải Yến đi?” Thi Sinh nhìn chằm chằm Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng nhún vai nói: “Tôi có vợ cùng con, cậu không cho là tôi còn có thể kim ốc tàng kiều chứ?”

Thi Sinh thấy Triệu Hùng không giống như là nói dối “Hừ!” một tiếng, nói: “Tốt nhất không phải là anh, nếu không tôi cho anh chịu không nổi!” Nói xong, xoay người chuẩn bị rời khỏi.

“Này, cậu còn không có nói cho tôi biết, ai là thủ phạm hại phía sau màn Triệu Hằng?”

“Không thể trả lời!”

Xa xa, Thi Sinh truyền đến bốn chữ “Không thể trả lời!” này.

Sau khi Thi Sinh lên xe rời đi, Triệu Hùng cũng không tiến lên ngăn cản.

Trong lòng anh đang tìm cách nên làm thế nào có thể từ trong miệng Thi Sinh hỏi ra thủ phạm phía sau màn hại Triệu Hằng.

Nếu quả thật là “Tà Y” gây nên, Triệu Hằng cùng “Tà Y” không thù không oán, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng nếu như không phải là “Tà Y” gây nên, cái này rõ ràng cho thấy một cao thủ dùng độc. Nếu như lại xuất hiện một cao thủ dùng độc, thật làm Triệu Hùng nhức đầu.

Sau khi đám người Thi Sinh lái xe rời đi, Triệu Hùng từ trong túi áo lấy thuốc lá ra, đốt một điếu hút. Anh để đám người Hùng Huy Khang về cương vị công việc của mình.

Hà Ngọc Kỳ đi tới bên cạnh Triệu Hùng nói: “Này! Vừa rồi sao anh không đánh tên nhóc lòe loẹt kia?”

“Cô nói Thi Sinh?” Triệu Hùng hỏi.

“Đúng vậy!” Hà Ngọc Kỳ tức giận bất bình nói: “Tuy rằng tôi không thích người đàn bà Lưu Hải Yến này, nhưng càng không thích Thi Sinh này. Vì sao anh không đánh anh ta một trận, xả chút giận cho tôi.”

“Tôi đánh cậu ta? Cô biết cậu là ai à?” Triệu Hùng hỏi.

“Thi Sinh! Còn có thể là ai?”

“Cậu ta là người nhà họ Thi ở Hà Nội. Bối cảnh gia thế hiển hách, tôi muốn động thủ đánh cậu ta, có khi sẽ bị rắc rối to đấy.”

“Không phải anh nói ở Hải Phòng, anh rất lợi hại à! Sao một Thi Sinh đến từ Hà Nội, anh đã sợ thành như vậy.” Hà Ngọc Kỳ cố ý khích Triệu Hùng.

Triệu Hùng làm sao có thể nghe không hiểu, Hà Ngọc Kỳ đang nhân cơ hội châm chọc mình. Nhưng anh làm việc luôn luôn không nắm chắc không đánh.

Có thể không đắc tội nhà họ Thi, nhất định phải tách ra; nếu như thật phải cùng nhà họ Thi mặt đối mặt, anh cũng tuyệt đối sẽ không kinh sợ.

Chỉ là không rõ, người đàn bà Lưu Hải Yến này, làm sao sẽ vô duyên vô cớ mà mất tích.

Triệu Hùng nói với Hà Ngọc Kỳ: “Cô đừng theo dính vào, tôi làm việc tự có chừng mực.” Nói xong, lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Lưu Hải Yến.

Gọi lúc lâu vẫn là thông báo “Thuê bao hiện đang tắt máy!”

Triệu Hùng nhíu mày một cái, gọi cho Lý Diệu Linh.

Sau khi điện thoại được chuyển, bên trong truyền đến giọng nói của Lý Diệu Linh.

“Anh rể, có chuyện gì sao?”

“Diệu Linh, em biết điện thoại của Lâm Thanh Thảo giúp việc cho Lưu Hải Yến không?”

“Không biết! Em chỉ có điện thoại của chị Hải Yến. Đúng rồi, không phải là anh cũng có điện thoại của cô ta à?” Lý Diệu Linh hỏi ngược lại.

“Ừm, không sao!” Triệu Hùng thấy Lý Diệu Linh không biết điện thoại của Lâm Thanh Thảo thì trực tiếp cúp điện thoại.

Ngược lại thì sau khi Lý Diệu Linh nhận được điện thoại của Triệu Hùng, nhíu đôi mi thanh tú. Trong lòng đang suy nghĩ, Triệu Hùng hỏi mình điện thoại của Lâm Thanh Thảo làm cái gì?

Hà Ngọc Kỳ hỏi Triệu Hùng: “Này! Vậy bây giờ chúng ta đi chỗ nào?”

“Đi bệnh viện!”

Hà Ngọc Kỳ “Ờm!” một tiếng, theo Triệu Hùng lên xe.

Triệu Hùng lái xe trực tiếp đi tới “Bệnh viện Bình Thái”.

Sau khi đến bệnh viện chỉ thấy trong hành lang đầy vệ sĩ nhà họ Triệu.

Triệu Khang ngồi ở cửa thấy Triệu Hùng tới, anh ta từ trên ghế dài đứng lên, xanh mặt hỏi Triệu Hùng: “Sao anh lại tới đây?”

“Tôi đến thăm Hằng!” Triệu Hùng nói.

Triệu Khang lạnh giọng nói với Triệu Hùng: “Bây giờ anh đã không phải là người nhà họ Triệu, Hằng sống hay chết không có quan hệ gì với anh.”

“Không có quan hệ gì với tôi?” Triệu Hùng cười lạnh nói: “Nếu quả thật không có quan hệ gì với tôi, tôi không ra tay cứu Hằng, anh ta đã sớm chết rồi. Triệu Khang, cậu bớt ở chỗ này lấy lông gà làm lệnh tiễn đi. Tốt nhất cậu mau tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu.”

Triệu Khang biết Triệu Hùng cực kỳ có thể đánh, chỉ sợ cho dù toàn bộ vệ sĩ nhà họ Triệu này cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của Triệu Hùng.

Hai chân Triệu Khang giống như không nghe sai sử, rõ ràng muốn cứng rắn đến cùng với Triệu Hùng, nhưng cuối cùng vẫn mau tránh ra.