Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1218




Hiếm thấy có thể gặp lại bạn cũ ở Hải Phòng, Triệu Hùng vô cùng vui mừng trong ngày hôm nay.

Trên bàn, hết thảy có sáu người là Triệu Hùng, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An, Tô Hữu Hiệu và Hà Ngọc Kỳ. Ngoại trừ Triệu Hùng và Trương Tử An đã kết hôn, những người khác còn chưa dựng vợ gả chồng.

Nhưng mà Kim Trung và Tô Hữu Hiệu đã có hôn ước trên người, chỉ có Mã Bá Lộc là xác thật là người chồng quốc dân.

Cái vòng tròn này hẳn là vòng tròn thế hệ trẻ tuổi, mạnh nhất về làm ăn kinh doanh.

Triệu Hùng thực sự không nghĩ tới Mã Bá Lộc sẽ đến Hải Phòng.

Mã Kiện Lâm không chỉ là nhà giàu nhất Nha Trang, mà càng là nhà giàu nhất Hải Nam. Nếu như có thể nhận được sự trợ giúp của nhà họ Mã, như vậy thì khi anh đánh cờ với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, anh không khác gì như hổ thêm cánh.

Tập đoàn Khải Thời mời tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hằng Viễn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm và tập đoàn Tĩnh Viễn tới trợ giúp.

Tập đoàn Hằng Viễn đã bị Triệu Hùng thiết kế diệt trừ.

Trước mắt, chỉ còn lại tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm và tập đoàn Tĩnh Viễn

Trương Tử An đã biểu thị công khai ủng hộ Triệu Hùng để đối phó nhà họ Thi ở Hà Nội, chuyện này để cho Triệu Hùng giảm bớt áp lực. Với thực lực của nhà họ Mã, bọn họ có thể ngang hàng với tập đoàn Thiên Sơn, tập đoàn Hải Bác, tập đoàn Lệ Phàm và tập đoàn Tĩnh Viễn.

Nếu để cho Triệu Hùng đối phí với tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu, anh là người ký tên đầu tiên trong văn kiện của thương hội Hải Phòng ở tỉnh Lam Hỏa, thương hội Vinh ở tỉnh Hải Hoa và thương hội Thanh Hóa, anh tuyệt đối có thể chiến một trận cùng tập đoàn Khải Thời nhà họ Triệu.

Triệu Hùng cảm thấy vô cùng tốt, nâng ly hoan nghênh mọi người: "Hoan nghênh Kim Trung, anh Mã, anh Trương và anh Tô tới Hải Phòng. Tôi mời mọi người một ly."

Đám người cùng nhau nâng ly, phát ra một trận âm thanh chạm ly, ăn uống linh đình.

Triệu Hùng rót đầy rượu cho mọi người, tới lượt Hà Ngọc Kỳ, anh cũng rót một ly cho cô ấy, điều này để cho Hà Ngọc Kỳ vô cùng vui mừng.

Ít nhất, Triệu Hùng không có xem cô ấy là người ngoài, cũng không có đối xử với cô ấy như là một trợ lý.

Triệu Hùng kêu gọi đám người dùng bữa, đồng thời chủ động giới thiệu mấy món ăn đặc sắc trong khách sạn.

Lần này, đám người Kim Trung có thể tới Hải Phòng, anh vô cùng vui mừng.

Trương Tử An chủ động mở miệng trước, nói: "Triệu Hùng, tôi cũng không gạt anh. Lần này, tôi tới Hải Phòng giúp anh, cũng là có giấu ích lợi riêng. Ở Hà Nội, nhà họ Trương và nhà họ Thi luôn đối nghịch với nhau. Những năm gần đây, nhà họ Thi cướp đoạt sinh ý của nhà họ Trương chúng tôi. Hai nhà Trương Thi sớm muộn gì cũng sẽ vạch mặt. Ngày đó tôi nói chuyện điện thoại với Kim Trung, nghe nói Thi Sinh đang ở Hải Phòng, hắn ta có khả năng sẽ mượn tên tuổi của nhà họ Thi để chèn ép anh, tôi mới đồng ý tới Hải Phòng để giúp anh."

Triệu Hùng cười cười, nói: "Mặc kệ các người có mục đích gì, lúc Triệu Hùng tôi cần có sự trợ giúp, các người chịu đứng ra trợ giúp tôi bên này thì tôi đã vô cùng cảm kích rồi. Hải Phòng cũng không phải là thành phố du lịch gì, nhưng rạp phim, mỹ thực, phòng tình cũng không tệ lắm. Mấy ngày kế tiếp, tôi sẽ để cho Ngọc Kỳ dẫn các người đi chơi cho thật tốt. Ngọc Kỳ, việc này giao cho cô hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Đương nhiên không có vấn đề, cứ đặt ở trên người của tôi là được." Hà Ngọc Kỳ vội vàng đồng ý.

Ngoại trừ Triệu Hùng ngẫu nhiên mang cô ấy đi ra ngoài, Hà Ngọc Kỳ cũng chỉ nhàn rỗi cả ngày ở nhà, đều nhàm chán đến muốn đóng màng nhện rồi. Nghe nói để cô ấy dẫn bốn cậu ấm Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu cùng đi dạo chơi ở khắp Hải Phòng, cô ấy cảm thấy chuyện này phải vui vẻ hơn nhiều so với việc ở nhà cả ngày.

Hà Ngọc Kỳ vô cùng vui mừng, cô ấy cũng đồng ý biểu hiện trước mặt bốn cậu ấm này, cô nâng ly lên rồi cười khanh khách nói: "Tới nào các anh. Ngọc Kỳ tôi mời các anh một ly."

Nhóm người Kim Trung nhao nhao nâng ly rượu lên, đụng với ly rượu của Hà Ngọc Kỳ, chỉ thấy Hà Ngọc Kỳ uống một hơi cạn sạch.

Mã Bá Lộc nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ uống một hơi hết sạch ly rượu, lên tiếng khuyên nhủ: "Cô Hà, uống chậm một chút, đừng để say rượu."

Hà Ngọc Kỳ cầm một tờ giấy lau miệng, cười nói: "Không có việc gì, hiếm thấy hôm nay vui vẻ thế này!"

Triệu Hùng, Kim Trung còn có Trương Tử An nhìn nhau một mắt, khóe miệng phát ra nụ cười hiểu ý. Xem ra, Mã Bá Lộc cũng bị bề ngoài thanh thuần của Hà Ngọc Kỳ cho lừa gạt.

Trong năm người này, Triệu Hùng thích võ, Kim Trung thích kết bạn, Mã Bá Lộc giỏi buôn bán, Trương Tử An thích uống rượu ngon, Tô Hữu Hiệu thích chơi vui, bọn họ đều có tính cách khác nhau.

Tối hôm qua là lần đầu tiên trong hai năm qua mà Trương Tử An say rượu, nhưng mà anh ta uống vô cùng sảng khoái.

Trương Tử An nâng ly lên, cười nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, hôm nay chúng ta lại uống sảng khoái nào."

"Được!" Hà Ngọc Kỳ thì người nào đến cũng không sợ, cười tủm tỉm nói.

Tô Hữu Hiệu không biết tửu lượng của Hà Ngọc Kỳ, lại biết tửu lượng của Trương Tử An, Trương Tử An nổi danh trong vòng bọn họ là tửu quỷ. Anh ta nói với Trương Tử An: "Tử An, anh làm thế này không phải là đang ức hiếp Ngọc Kỳ sao? Người ta đang là thiếu nữ mới mười tám mười chín tuổi, làm sao có thể là đối thủ của anh được chứ?"

"Tô Hữu Hiệu, nếu không thì hai chúng ta cá cược với nhau. Nếu như anh có thể uống thắng Ngọc Kỳ, tôi cho anh 30 tỷ, nếu như anh thua, anh cho tôi 30 tỷ, như thế nào?"

Tô Hữu Hiệu thấy bộ dạng của hai người Triệu Hùng, Kim Trung vẫn còn rất bình tĩnh, đặc biệt là khóe môi của Trương Tử An đang nở nụ cười giảo hoạt, anh ta lắc đầu nói: "Không chơi."

Với sự thông minh của Tô Hữu Hiệu, anh ta làm sao có thể bị Trương Tử An lừa gạt được chứ.

Mấy người đang ở đây, người nào mà không phải là hồ ly tinh.

"Triệu Hùng, có phải Ngọc Kỳ uống rượu rất trâu bò hay không?" Tô Hữu Hiệu hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng trả lời cho có: "Cũng tạm được. Ít nhất thì mỗi người trong chúng ta, không có người nào có thể là đối thủ uống rượu với Ngọc Kỳ."

Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu đều tỏ ra kinh ngạc.

Hà Ngọc Kỳ nho nhỏ đắc ý nói: "Uống rượu với các anh vẫn không thoải mái lắm, vẫn là nên uống rượu với anh Trương mới thoải mái được. Tới đây anh Trương. Chúng ta tiếp tục uống rượu nào."

"Tới!"

Hai người cụng ly một cái, ngửa cổ uống một hơi hết sạch ly rượu.

Nhìn thấy Hà Ngọc Kỳ và Trương Tử An uống liên tiếp năm ly, uống rượu giống như uống nước lã vậy.

Bây giờ thì Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu mới biết, thì ra Hà Ngọc Kỳ còn có bản lĩnh bực này.

Thật sự là thế giới quá lớn, không thiếu cái lạ.

Một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, thế mà uống rượu kinh khủng như thế.

Sau vài ly rượu vào bụng, tất cả mọi người như mở ra máy hát.

Trò chuyện một chút, Tô Hữu Hiệu đề nghị: "Hiếm thấy năm người chúng ta hợp ý như thế, không bằng tạo thành một cái liên minh đi."

"Cái liên minh gì?" Kim Trung hỏi.

Tô Hữu Hiệu nói: "Thương nghiệp liên minh. Tương lai chúng ta đều phải chấp chưởng sản nghiệp trong nhà, tại cái thời đại cạnh tranh kinh tế như thế này, không thay đổi sẽ phải đào thải, không nơi nương tựa lại càng dễ bị đối thủ cường đại nuốt sống. Nếu như chúng ta tạo thành thương nghiệp liên minh, tương lai có người nào cần giúp đỡ thì có thể đạt đến mọi người trợ giúp. Ít nhất sẽ đứng ở thế bất bại."

Đám người nghe xong hai mắt tỏa sáng.

Tại thời đại thương nghiệp cạnh tranh như thế này, một liên minh cường đại thật sự là quá quan trọng.

Trương Tử An gật đầu nói: "Ý kiến của Tô Hữu Hiệu không tệ, tôi đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!" Kim Trung tỏ thái độ.

Triệu Hùng và Mã Bá Lộc cũng gật đầu biểu thị đồng ý.

Tô Hữu Hiệu thấy tất cả mọi người đều đồng ý lời đề nghị, anh ta cao hứng nói: "Thương nghiệp liên minh của chúng ta phải có cái tên. Các người suy nghĩ xem nên gọi là gì mới tốt. Nhất định phải trâu bò một chút."

Vừa dứt lời thì Hà Ngọc Kỳ nói: "Sinh ra chính là nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng. Năm người các anh đều là nam tử hán đại trượng phu, rồng trong loài người. Tôi nghĩ nên đặt tên là liên minh ngũ kiệt."