Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1219




Hà Ngọc Kỳ vừa đưa ra cái tên liên minh ngũ kiệt này, Trương Tử An vỗ bắp đùi kêu lên: "Tốt lắm."

Mặc dù Trương Tử An là người đã kết hôn, nhưng mà anh ta vô cùng yêu thích con bé Hà Ngọc Kỳ này. Không phải là yêu thích loại nam nữ kia, mà là một loại thưởng thức.

"Đề nghị này của Ngọc Kỳ rất tốt, thế thì kêu liên minh ngũ kiệt đi."

Triệu Hùng, Kim Trung, Mã Bá Lộc cũng cảm thấy đề nghị này của Hà Ngọc Kỳ không tệ.

Tên cũng không tục khí, lại không mất bá khí!

Mã Bá Lộc nâng ly nói: "Mặc dù chúng ta không thể uống máu ăn thề như kết nghĩa trong cổ đại, nhưng mà tất cả tình nghĩa đều nằm ở trong ly rượu. Mọi người cùng cạn ly nào."

Đám người nâng ly cụng vào nhau, phát ra âm thanh "đinh đinh keng keng" liên tục.

Hà Ngọc Kỳ ở bên cạnh nhìn xem, trên mặt toát ra thần sắc hâm mộ.

Trong lòng vô cùng cảm khái: "Có lẽ cái này chính là tình nghĩa giữa cánh đàn ông."

Uống xong ly rượu, Trương Tử An nói: "Nếu mọi người đã tạo thành liên minh ngũ kiệt. Chúng ta cũng nên có cái cảnh cáo trước, nếu có người phản bội liên minh của chúng ta, thì họ cũng chính là kẻ thù của chúng ta. Mọi người có đồng ý không?"

Mọi người nhao nhao gật đầu!

Hà Ngọc Kỳ lúc này mới nâng ly lên: "Nào, tôi kính liên minh ngũ kiệt một ly. Hy vọng các anh không quên Ngọc Kỳ tôi. Chờ tôi đi du lịch tới thành phố các anh, các anh nhất định phải chăm sóc tôi đó."

Trương Tử An, Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu cười phá lên, nhao nhao thề thốt, nói không có vấn đề!

Lần tụ hội này, mặc dù Hà Ngọc Kỳ và Trương Tử An uống không ít rượu, nhưng mà cũng không có nhiều lắm. Nhưng mà Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu cũng nhìn ra tửu lượng của Hà Ngọc Kỳ thật sự là vô cùng tốt.

Sau khi đưa Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đến khách sạn, Văn Báo tự lái xe đưa Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ trở về.

Văn Báo chỉ sợ người trong khách sạn không chăm sóc Triệu Hùng chu đáo, cho nên ông ta tự chạy đến khách sạn Thanh Hùng để đón tiếp.

Trên đường đi xe, Triệu Hùng đột nhiên nói với Văn Báo: "Văn Báo, đi vòng tới bệnh viện Bình Thái đi."

Bây giờ đã gần mười hai giờ đêm, Văn Báo không biết Triệu Hùng muốn đi bệnh viện để làm gì, nhưng mà ông ta cũng không hỏi. Ông ta gật đầu một cái rồi lái xe về hướng bệnh viện Bình Thái.

Sau khi Triệu Hằng sử dụng giải dược của Lưu Hải Yến, sức khỏe của cậu ta đã trở nên tốt hơn, các chỉ số sinh học trên cơ thể cũng chuyển thành bình thường.

Trong phòng bệnh, một người y tá đang nói chuyện phiếm cùng Triệu Hằng.

Trong khoảng thời gian tối tăm nhất của Triệu Hằng, Hạ Hồng Ngọc một mực trò chuyện với cậu ta.

Cho tới bây giờ thì Triệu Hằng chưa bao giờ động lòng với bất cứ cô gái nào, mặc dù trên mắt còn đang bị che, không thể quan sát, nhưng mà trong lòng của cậu ta lại có cảm giác khác thường với cô y tá Hạ Hồng Ngọc này.

Chỉ là loại gia đình nhà giàu khó giống như nhà họ Triệu, lại không cho phép cưới một cô gái bình thường, không có thân phận địa vị.

Hạ Hồng Ngọc nói với Triệu Hằng: "Anh Triệu Hằng, ngày mai là anh có thể lấy xuống bịt mắt rồi, có thể trông thấy đồ vật rồi. Tôi thật sự cảm thấy vui mừng thay cho anh. Đúng rồi, người đầu tiên mà anh muốn gặp nhất là ai?"

"Là cô!" Triệu Hằng không chút do dự nói.

Hạ Hồng Ngọc nghe xong, sắc mặt lập tức đỏ ửng lên, nói: "Anh Triệu Hằng, anh đừng nói giỡn. Tôi chỉ là một y tá bình thường, chăm sóc anh là trách nhiệm của tôi. Người anh muốn gặp thì làm sao có thể là tôi được chứ? Anh nhất định đã sớm có người yêu thích rồi đúng không?"

"Tôi còn chưa có!" Triệu Hằng giảng giải.

Khuôn mặt của Hạ Hồng Ngọc càng đỏ hơn, tâm tình vô cùng phức tạp.

Cô ta có thiện cảm với Triệu Hằng là bởi vì anh trai cô là Hạ Phàm đã hiến giác mạc cho Triệu Hùng. Cô chăm sóc Triệu Hằng, giống như cũng nhìn thấy anh trai của cô vậy.

Nhưng mà sau khi ở chung một đoạn thời gian, Hạ Hồng Ngọc cũng đã ưa thích chàng trai Triệu Hằng trẻ tuổi đẹp trai này rồi.

Nhưng mà cô ta nghe nói Triệu Hằng là người nhà họ Triệu, bản thân cô ta chỉ là người phụ nữ bình thường. Chênh lệch thân phận giữa hai người bọn họ vô cùng lớn, chuyện này cũng để cho Hạ Hồng Ngọc e sợ mà lùi bước.

Hạ Hồng Ngọc nói: "Anh Triệu Hằng, người hiền lành lại phong lưu phóng khoáng giống như anh, nhất định sẽ tìm được người phụ nữ của đời mình. Thời gian đã muộn rồi, anh nghỉ ngơi trước đi."

Hạ Hồng Ngọc nắm lấy góc chăn, muốn đắp chăn phủ toàn cơ thể của Triệu Hằng.

Ngay khi tay của cô ta chuyên tới trước ngực Triệu Hằng, anh ta bắt lại tay ngọc của Hạ Hồng Ngọc.

"A..." Tay của Hạ Hồng Ngọc đột nhiên bị Triệu Hằng bắt được, cô ta không khỏi giật mình kêu lên.

"Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút, xem cô là cô gái như thế nào mà thôi."

Hạ Hồng Ngọc nghĩ thầm: "Anh đây không phải đang lừa người sao? Con mắt đều không nhìn thấy, còn nói muốn cảm nhận, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của tôi."

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Triệu Hùng mang theo Hà Ngọc Kỳ đi đến.

Thấy Triệu Hằng đang nắm lấy tay Hạ Hồng Ngọc, Triệu Hùng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Hạ Hồng Ngọc gặp Triệu Hùng tới, càng vô cùng xấu hổ. Vội vàng rút bàn tay ra khỏi bàn tay của Triệu Hằng, cung kính chào Triệu Hùng: "Anh Triệu, anh đã đến rồi."

Triệu Hùng gật đầu một cái. Anh đứng im ở cửa, tiến vào cũng không ổn, mà ra ngoài cũng không xong.

Trái lại thì Hạ Hồng Ngọc lại xấu hổ, không cách nào lại ở thêm trong phòng bệnh, cô ta đi đến bên cạnh Triệu Hùng rồi nói: "Anh Triệu, hai người trò chuyện đi. Tôi đi ra ngoài trước."

Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ vội vàng né tránh qua một bên, Hạ Hồng Ngọc cũng chạy trốn rời đi phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Triệu Hằng lên tiếng chào hỏi với Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh đã đến rồi sao?"

Triệu Hùng "ừ" một tiếng rồi đi tới trước giường bệnh, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, dò hỏi Triệu Hằng: "Triệu Hằng, cơ thể của em đã hồi phục như thế nào rồi?"

"Bác sĩ nói ngày mai là em có thể xuất viện rồi."

"Thế còn mắt của em thì sao?"

"Ngày mai cũng đã có thể tháo bịt mắt ra. Đến lúc đó thì có thể nhìn được." Triệu Hằng cười nói: "Anh Hùng, cảm ơn anh. Nếu không phải là anh mang đến giải dược, sợ rằng cái mạng này của em coi như xong."

"Là em có phúc lớn, mạng lớn, tạo hóa lớn. Số mệnh còn chưa tới đường cùng."

Vừa nhắc tới giải dược, trong đầu Triệu Hùng đột nhiên nổi lên hình ảnh Lưu Hải Yến.

Nếu không phải Lưu Hải Yến đưa giải dược cho anh, như vậy thì Triệu Hằng chắc chắn phải chết rồi. Nhưng mà quan hệ giữa anh và Lưu Hải Yến quá mức vi diệu, anh lại còn ra tay đánh cô ta.

Nghĩ như vậy, trong lòng của Triệu Hùng đột nhiên lòng sinh ra một tia áy náy.

"Triệu Hằng, có phải là em thích cô Hạ hay không?" Triệu Hùng hỏi Triệu Hằng.

Triệu Hằng không nghĩ tới Triệu Hùng sẽ hỏi vấn đề này, cậu ta nghĩ một lát rồi nói: "Em cũng không biết nữa. Trước đó thì em cũng không có động lòng với bất kỳ cô gái nào, nhưng mà em lại có một cảm giác đặc biệt với cô Hạ. Mỗi ngày nằm ở trên giường, em luôn muốn cô ấy đi vào đây để trò chuyện với em, dù chỉ nghe một chút âm thanh của cô ấy mà thôi."

"Triệu Hằng. Anh khuyên em vẫn nên từ bỏ ý nghĩ này đi. Coi như em có ưa thích cô Hạ đến đâu, chú năm cũng sẽ không đồng ý."

"Nhưng mà không phải anh cũng không nghe sự sắp xếp của dòng họ, rồi tìm một người phụ nữ mà anh thích sao?" Triệu Hằng hỏi ngược lại.

"Tình huống của anh không giống em."

"Nhưng mà em cũng không muốn nghe theo sự sắp xếp trong nhà."

Triệu Hùng biết tính khí của Triệu Hằng, Triệu Hằng đã thông minh từ nhỏ, một khi quyết định chuyện gì thì cậu ta còn cố chất hơn anh.

Nếu như Triệu Hằng thật sự yêu thích Hạ Hồng Ngọc, chuyện này thật sự sẽ càng trở nên rối loạn.

Thấy Triệu Hằng không nghe lọt tai lời khuyên, Triệu Hùng trò chuyện với Triệu Hằng vài câu rồi anh mang Hà Ngọc Kỳ rời đi. Anh cũng nói ngày mai Triệu Hằng xuất viện, hẳn sẽ có người nhà họ Triệu đến đón cậu ta, anh cũng sẽ không tới.

Sau khi lên xe, Triệu Hùng cũng không có lái xe rời đi, mà ngồi ngơ ngẩn trên ghế tài, nhóm lửa mồi một điếu thuốc.

"Anh sao vậy? Còn đang suy nghĩ chuyện Triệu Hằng và cô y tá kia sao?" Hà Ngọc Kỳ hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu một cái.

Hà Ngọc Kỳ nói tiếp: "Kỳ thực, tôi thật sự cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi."