Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1221




Bệnh viện Bình Thái!

Trong phòng, Triệu Khải Nghĩa, Triệu Khải Nhân, và Triệu Khải Lễ, cũng như Triệu Khang và Triệu Cao, đang mong chờ giây phút Triệu Hằng tháo khăn bịt mắt ra.

Rèm trong phòng được đóng kín để tránh ánh Mặt trời quá mức chói mắt.

Khoảnh khắc Triệu Hằng tháo khăn bịt mắt ra, khuôn mặt của mọi người trong gia đình họ Triệu đều đập vào trong mắt.

Triệu Khải Lễ thân làm bố, quan tâm hỏi con trai mình là Triệu Hằng: "Hằng, con như thế nào rồi? Có thể thấy được không?"

Triệu Hằng “Ừ!” một tiếng, nói: “Thấy được! Con thấy được rồi!”

Mặt Triệu Hằng đầy biểu tình kích động.

Mọi người trong nhà họ Triệu nghe vậy không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Nhân liếc mắt nhìn nhau, nếu Triệu Hằng vì chuyện này mà chết, hoặc mù mắt không thấy được gì, thì như vậy, Triệu Khải Nghĩa và Triệu Khải Nhân thực sự không thể giải thích cho người em trai thứ năm Triệu Khải Lễ của họ được.

Triệu Hằng nhìn những người trong phòng, thấy ngoài nhà họ Triệu ra thì chỉ có hai người giống như bác sĩ.

Tống Duy Miên nói với Triệu Khải Lễ: "Xin chúc mừng, ông Lễ! Cậu nhà trước mắt đã đủ điều kiện có thể xuất viện rồi."

“Viện trưởng Tống, khoảng thời gian này đã thêm phiền toái cho các người rồi.” Triệu Khải Lễ nói với phong thái lịch lãm.

"Ông Lễ khách khí quá! Cứu chữa người bị thương là chức trách của bệnh viện chúng tôi." Tống Duy Miên cười một tiếng.

Triệu Hằng nhìn Tông Duy Miên, thấy Hạ Hồng Ngọc không có ở đây, bèn lên tiếng dò hỏi: "Ông là viện trưởng?"

Tống Duy Miên nghe xong hơi ngẩn người ra, sau đó gật đầu nói: "Đúng vậy! Tôi tên là Tống Duy Miên. Cậu Triệu Hằng, cậu có chuyện gì sao?"

“Y tá tên Hạ Hồng Ngọc chăm sóc tôi đâu?” Triệu Hằng hỏi.

"Hôm nay Hồng Ngọc được nghỉ! Không có ở bệnh viện." Tống Duy Miên đáp.

Sau khi mọi người trong nhà họ Triệu thấy Triệu Hằng hồi phục, lại ngay lập tức hỏi một cô y tá tên "Hạ Hồng Ngọc", không khỏi khiến người người nhíu mày.

"Không có ở đây?"

Mặt Triệu Hằng đầy biểu tình buồn bực.

Đêm qua, cậu ta cũng nói với Hạ Hồng Ngọc rằng người cậu ta muốn gặp nhất khi thức dậy là Hạ Hồng Ngọc. Đột nhiên biết được Hạ Hồng Ngọc không đi làm, trên mặt Triệu Hằng lộ vẻ thất vọng.

Triệu Khải Lễ cau mày một cái nhưng không hỏi thẳng con trai mình về người tên “Hạ Hồng Ngọc” đó ở trước mặt mọi người, mà chỉ nói với con trai Triệu Hằng rằng: “Hằng, con có thể tự đi được không? Nếu con có thể, đồ đạc cũng đã thu dọn xong, có thể xuất viện được rồi!"

“Con có thể tự mình đi được!” Triệu Hằng đáp.

Sau khi thay quần áo bệnh viện, mặc đồ của mình vào, Triệu Hằng đi giữa đám người nhà họ Triệu vây xung quanh, đi ra khỏi bệnh viện.

Trước cổng bệnh viện, có sáu chiếc xe SUV màu đen đang đậu.

Hạ Hồng Ngọc trốn trong góc của một tòa nhà phía xa, len lén nhìn theo Triệu Hằng. Mãi cho đến khi Triệu Hằng lên xe và đoàn xe của nhà họ Triệu chạy khỏi bệnh viện, Hạ Hồng Ngọc mới đi từ trong góc tường ra.

Khóe mắt của Hạ Hồng Ngọc lóe lên những giọt nước mắt trong suốt, tự lẩm bẩm: "Chúng ta vốn là người của hai thế giới. Tôi không xứng với anh. Anh xứng có được một cô gái tốt hơn!" Nói xong, nước mắt rơm rớm, chạy ra khỏi bệnh viện.

Một nơi trong thành phố được gọi là "Khu dân cư Minh Đức".

Khu dân cư Minh Đức là một khu dân cư cũ kĩ trong đường vành đai thứ ba của Hải Phòng.

Gia đình họ Hạ nằm trong "Khu dân cư Minh Đức".

Sau khi Triệu Hùng đậu xe, từ trong cốp xe lấy ra hai hộp quà lớn. Một hộp là trái cây, và hộp kia là đồ dinh dưỡng.

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến viện dưỡng lão thăm Đào Yên Hoa xong, họ đã lái xe thẳng đến nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ sống ở tầng năm. Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến, Triệu Hùng nhẹ nhàng gõ cửa nhà họ Hạ.

...

Cốc cốc cốc!

Cửa nhà truyền đến tiếng gõ.

Triệu Hùng tai mắt rất nhanh nhạy, có thể nghe thấy trong phòng có động tĩnh, cho nên không tiếp tục gõ cửa nữa.

Một lúc sau, một ông già khoảng sáu mươi bảy, sáu mươi tám tuổi ra mở cửa nhà.

Nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đứng ở cửa rất lạ mặt, bố của Hạ Hồng Ngọc là Hạ Văn Quân hỏi Triệu Hùng: "Cậu tìm ai vậy?"

Nở nụ cười trên môi, Triệu Hùng hỏi Hạ Văn Quân, "Xin lỗi, đây có phải là nhà của Hạ Hồng Ngọc không?"

"Đúng! Tôi là Hạ Văn Quân, bố của Hồng Ngọc. Hai người là bạn của Hồng Ngọc à? Con bé không có ở nhà, nó đã ra ngoài rồi!"

"Chúng cháu là bạn của Hồng Ngọc! Hồng Ngọc đi đâu rồi ạ?" Lý Thanh Tịnh tiếp lời, giọng ôn nhu hỏi.

Lý Thanh Tịnh lo lắng rằng giọng điệu của Triệu Hùng quá cứng ngắc, có thể dọa bố mẹ của Hạ Hồng Ngọc. Dẫu sao, giọng ôn nhu nhẹ nhàng của phụ nữ vẫn dễ khiến cho đối phương chấp nhận được hơn.

"Tôi cũng không biết, nó chỉ nói có chuyện đi ra ngoài! Không thì mọi người vào nhà ngồi chờ một lát, con bé nói rất nhanh sẽ về." Hạ Văn Quân nói.

“Bác trai, đây là quà chúng cháu tặng chú. Chút thành ý mong bác không chê!” Triệu Hùng đưa món quà trong tay mình cho Hạ Văn Quân.

Hạ Văn Quân vội vàng nhận lấy, đối với Triệu Hùng cười cười: "Tới thì tới thôi còn quà cáo gì nữa?"

“Không tốn bao nhiêu đâu ạ!” Triệu Hùng cười.

Triệu Hùng ban đầu muốn mua mấy món quà đắt tiền, nhưng Lý Thanh Tịnh sau đó đề nghị họ chỉ mua mấy món quà bình thường là được. Tránh cho người ta thấy quà mắc tiền mà ngại nhận. Lúc ấy anh mới nghe theo đề nghị của Lý Thanh Tịnh mua mấy món quà bình dân thông thường.

Lúc này, mẹ của Hạ Hồng Ngọc cũng bước ra ngoài.

Mẹ cô ta tóc đã bạc trắng nhưng nhìn qua là biết vốn là ngưới tri thức.

Qua trò chuyện, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh biết rằng bố của Hạ Hồng Ngọc là một giáo sư và mẹ của cô làm việc tại một đài phát thanh địa phương, cũng coi là một gia đình trí thức.

Cả hai đã về hưu, chẳng qua là trước đây không lâu mới chịu tang con, vẫn chưa nguôi nỗi đau mất con.

Sau khi trò chuyện một lúc, Hạ Văn Quân hỏi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: "Cậu với Hồng Ngọc là bạn như thế nào? Tại sao tôi chưa nghe Hồng Ngọc nhắc đến?"

"À! Chúng cháu làm quen với Hồng Ngọc ở bệnh viện Bình Thái. Chồng cháu có một người em trai đang nằm viện Bình Thái. Trong thời gian nằm viện, cậu ấy đã được Hồng Ngọc chăm sóc. Thường xuyên qua lại nên chúng cháu cũng quen biết với Hồng Ngọc.”

Trước khi đến, Lý Thanh Tịnh đã suy nghĩ ổn thỏa lời nói của mình. Cô cũng biết bố mẹ của Hạ Hồng Ngọc nhất định sẽ hỏi vấn đề này.

Hạ Hồng Ngọc là một y tá, quen biết người khác ở bệnh viện cũng là việc rất bình thường

Sau khi hai vợ chồng Hạ Văn Quân nghe Lý Thanh Tịnh giải thích xong thì cũng không nghi ngờ gì nữa.

Lý Thanh Tịnh khẽ hé môi đỏ mọng khẽ mỉm cười, hỏi bố mẹ của Hạ Hồng Ngọc: "Bác trai, bác gái, cháu có lỗ mãng hỏi một câu, Hồng Ngọc có bạn trai chưa ạ?"

“Không có!” Mẹ của Hạ Hồng Ngọc trả lời: "Hồng Ngọc nhà chúng tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng mà những người đàn ông theo đuổi nó, bác chẳng vừa mắt ai hết, nên không đồng ý cho chúng lui tới. Thật ra thì, bác và bố của của con bé trong lòng cũng sốt ruột, cũng muốn Hồng Ngọc sớm ngày kết hôn, cho nhà chúng tôi được chút vui vẻ. Hai bác cũng không lừa cháu làm gì, cách đây không lâu, hai bác mới mất con trai. Con trai bác rất ưu tú, chẳng qua là nó…”

Nói đến đây, mẹ của Hạ Hồng Ngọc bỗng nghẹn ngào, cũng không nói được nữa, nước mắt rơi lã chã.

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đã biết được toàn bộ câu chuyện lại giả vờ như không biết, khuyên nhủ bố mẹ của Hạ Hồng Ngọc một hồi.

Ngay khi tâm trạng của bà ta tốt lên, thì nghe thấy tiếng mở cửa nhà.

Hạ Hồng Ngọc ủ rũ mở cửa bước vào.

Bố cô ta nói: "Hồng Ngọc, bạn của con tới này!"

Hạ Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn một cái thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh thực sự đang ở trong nhà mình. Cô ta cả kinh trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc hô lên: "Anh Triệu! Tổng Giám đốc Lý, sao các người lại tới đây?"