Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1230




Lý Thanh Tịnh tỏ ra vô cùng kinh ngạc, cô hỏi Triệu Hùng: "Bố của anh thật sự sẽ tới sao?"

Triệu Hùng gật đầu một cái rồi nói: "Chú ba đã nói như vậy."

"Chú ba còn nói gì nữa không?"

"Ông ấy nói để anh đưa em tới nhà họ Triệu để ăn tối cùng với người nhà họ Triệu. Nhưng mà anh nói mấy ngày nay em rất bận rộn, để sau này rồi nói, anh cũng không có đồng ý đề nghị của ông ấy.

Nghe Triệu Hùng nói như vậy, Lý Thanh Tịnh suy ngẫm một lát.

Sau một lát, cô nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, dù sao thì người vợ xấu xí cuối cùng vẫn phải gặp bố mẹ chồng. Dù bố anh và Lưu Văn Nhân có như thế nào đi nữa thì vẫn phải nên gặp nhau một lần. Đừng quên, tình huống này có thể là do bố của anh sắp đặt."

Triệu Hùng đạp chân phanh, chiếc xe dừng lại một chút.

Sau khi thả chậm tốc độ, Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi! Nếu như em đã đồng ý gặp mặt với bọn họ, thì lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho chú ba."

Mặc dù Triệu Dao Châu không hiểu Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đang nói chuyện gì, nhưng cô bé biết rằng Triệu Khải Thời sắp đến đây. Cô bé chớp chớp mắt, hỏi với giọng nói trẻ con: "Mẹ ơi, ông nội có sắp tới đây à?"

"Đúng vậy, ông nội của con sắp đến rồi!"

"Tuyệt vời! Ông nội nói lần này tới đây sẽ mang theo quà cho con." Triệu Dao Châu vui vẻ nói.

Lý Thanh Tịnh mắng con gái: "Dao Châu, đừng đòi quà của ông nội."

"Là ông nội nói muốn mang quà cho con, không phải con muốn."

Lý Thanh Tịnh không nói gì.

Sau khi biết được Triệu Khải Thời sắp đến Hải Phòng, tâm tình Lý Thanh Tịnh càng trở nên nặng trĩu.

Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh đưa hai đứa bé vào phòng, rồi dặn dò một vài chuyện với cô bảo mẫu Chu Dĩnh. Khi đi ra, cô nhìn thấy Triệu Hùng đang gọi điện ở một địa điểm trong sân, vì vậy cô trực tiếp đi lên xe và ngồi ở hàng ghế sau.

Triệu Hùng nhìn thấy vợ của anh là Lý Thanh Tịnh lên xe, sau khi gọi điện thoại xong, anh lên xe và nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, anh vừa gọi điện thoại cho chú ba. Chú ba nói rằng ông ấy sẽ tìm một thời gian thích hợp trong cuối tuần này để tập hợp, sau đó sẽ gọi lại cho anh."

"Vâng! Vậy chúng ta vẫn nên chờ cuộc gọi của ông ấy." Lý Thanh Tịnh nói: "Mà này, anh không đi đón chị Hoa Di sao? Mau đi đi!"

Triệu Hùng nói "Ừ" một tiếng, sau đó khởi động chiếc xe rồi lái thẳng một mạch đến phòng khám bệnh của Hoa Di.

Sau khi Hoa Di lên xe, cô ấy cũng ngồi vào hàng ghế sau, ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Tịnh.

Nhìn thấy sắc mặt của Lý Thanh Tịnh đã tốt hơn rất nhiều, rồi nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của Lý Thanh Tịnh, Hoa Di cười nói: "Thanh Tịnh, em đang hồi phục rất tốt đó!"

"Chị Hoa Di, còn không phải là nhờ có thuốc dưỡng thai của chị có tác dụng tốt sao."

Hoa Di cười nhẹ, giải thích: "Thật ra thì chị có tăng thêm một chút thuốc an thần vào trong thuốc dưỡng thai. Có như vậy thì chất lượng giấc ngủ của em mới có thể đảm bảo."

"Hèn chi? Cứ vừa tới chín mười giờ tối là em lại cảm thấy rất buồn ngủ."

"Chỉ khi được nghỉ ngơi đầy đủ thì cơ thể mới nhanh chóng hồi phục. Em thấy đấy, tinh thần hiện tại của em đã tốt hơn trước đó rất nhiều."

Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: "Đúng là tốt hơn rất nhiều so với trước đó. Mấy ngày trước, khi em làm việc thì luôn cảm thấy tinh thần uể oải, bây giờ làm việc cả ngày mà cũng không thấy mệt như vậy nữa."

"Lần mang thai này của em cũng không thể so sánh với lần mang thai đầu tiên. Song bào thai hoặc là nhiều bào thai thì nguy hiểm khi sinh non phải lớn hơn rất nhiều so với một bào thai. Ngoài ra, ở phương diện hấp thụ dinh dưỡng và tiêu hao thể năng cũng lớn hơn rất nhiều. Lúc này em vẫn còn ở thời kỳ nguy hiểm cao về sinh non, thế nên tốt nhất thì em vẫn nên cẩn thận."

"Cảm ơn chị Hoa Di. Chị thật sự quá chuyên nghiệp. Có chị ở đây, em cảm thấy an tâm hơn rất nhiều." Lý Thanh Tịnh mỉm cười.

Lý Thanh Tịnh và Hoa Di nắm tay nhau, quan hệ giữa hai người bọn họ dường như tốt hơn cả chị em gái vậy, hai người bọn họ không ngừng trò chuyện cùng nhau.

Triệu Hùng tập trung vào việc lái xe, đi xe đến một quán lẩu có tên là Lẩu mẹ Trang.

Quán lẩu này là mới được mở ở Hải Phòng, do một người bạn của Hồ Dân mở.

Mặc dù quán lẩu mẹ Trang này không phải là quán lẩu lớn nhất Hải Phòng, nhưng khi vừa khai trương, làm ăn vô cùng bốc lửa, điều đó cũng đủ để chứng minh hương vị của lẩu thật sự là không tệ.

Hồ Dân cố ý nói bạn ông ta giữ lại một phòng riêng rộng rãi.

Khi Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh và Hoa Di vào phòng riêng, Hà Ngọc Kỳ, Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đã đợi sẵn ở đó.

Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu mới chỉ nghe đến tên của Hoa Di, nghe nói là đời sau của thần y Hoa Đà, bọn họ còn tưởng rằng Hoa Di là một người phụ nữ lớn tuổi. Không ngờ rằng cô ấy lại là một người phụ nữ mới ba mươi tuổi xuân.

Nếu như nói rằng Lý Thanh Tịnh là kiểu người mẹ một con với dáng dấp siêu sexy, thì Hoa Di chính là kiểu phụ nữ thành thục.

Triệu Hùng giới thiệu Hoa Di với Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu, và giới thiệu cả ba người bọn họ với Hoa Di.

Trương Tử An chủ động bắt tay với Hoa Di và nói: "Bác sĩ Hoa, đã sớm nghe thấy danh tiếng của cô như sấm ở bên tai, không nghĩ tới cô còn trẻ tuổi và xinh đẹp như vậy?"

"Anh Trương thật biết cách nói chuyện. Tôi cũng sắp được gọi là người U40 rồi, làm sao có thể so sánh với những chàng trai trẻ tuổi như các anh, tràn đầy tinh thần phấn chấn trên người được chứ. Trẻ tuổi chính là vốn liếng, tôi thật sự hâm mộ các anh."

Mã Bá Lộc và Tô Hữu Hiệu cũng lần lượt bắt tay Hoa Di. Cả đám bọn họ vừa vào chỗ ngồi thì cửa phòng riêng lại được mở ra.

Triệu Hùng nhíu mày, cho rằng có người không hiểu chuyện xông vào. Anh nhìn sang những người tiến vào, thì ra lại là em dâu của anh là Lý Diệu Linh và Nông Tuyền.

"Diệu Linh, sao em lại tới đây?"

Triệu Hùng cũng không có nói với em dâu Lý Diệu Linh là anh sẽ đi ăn ở đây vào tối nay.

Lý Diệu Linh còn chưa trả lời thì Hà Ngọc Kỳ ở bên cạnh đã đứng dậy cười nói: "Là tôi để cho Diệu Linh tới.!"

Hà Ngọc Kỳ giải thích: "Tôi đã nhận được sự đồng ý của anh Kim Trung, và mọi người từ trước. Không tin thì anh có thể hỏi bọn họ?"

Triệu Hùng nói: "Tôi lại không trách cô. Dù sao cũng đã tới rồi thì cùng nhau ăn cơm thôi." Triệu Hùng vẫy vẫy tay với Nông Tuyền, ra hiệu để cậu ấy ngồi vào bên cạnh anh.

Nông Tuyền nở nụ cười giản dị, vui vẻ ngồi vào bên cạnh Triệu Hùng.

Kim Trung nhìn Nông Tuyền, trêu chọc: "Nông Tuyền, nghe nói cuối năm cậu sẽ kết hôn?"

"Đúng vậy! Là cậu Hùng và chị Lý đã giới thiệu cho tôi. Một người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp!"

"Cô ta đẹp bao nhiêu?" Kim Trung cười hỏi.

"Còn xinh hơn mấy minh tinh lớn trên TV." Nông Tuyền gãi đầu nói: "chỉ là chị Lý vẫn đẹp hơn!"

Mọi người nghe xong đều bật cười. Trên mặt của Lý Thanh Tịnh thì lộ ra vẻ xấu hổ.

Cô biết Nông Tuyền là người có đầu óc đơn giản, nghĩ cái gì thì nói cái đó, cho nên cũng không có ý trách cậu ấy.

Lý Thanh Tịnh nhân cơ hội mời mọi người: "Nông Tuyền không có nhiều bạn. Chờ đến ngày cậu ấy kết hôn, hy vọng mọi người đến cổ động cho Nông Tuyền!"

"Chắc chắn, chắc chắn rồi!" Mọi người nhao nhao tỏ thái độ.

Mọi người đều biết quan hệ giữa Nông Tuyền và Triệu Hùng rất tốt. Cuối năm này, bọn họ hẳn là có thể sắp xếp ra chút ít thời gian, để có thể tụ họp mọi người chung một chỗ."

Đúng lúc này, một âm thanh ồn ào truyền đến từ bên ngoài phòng riêng.

Triệu Hùng và Nông Tuyền đều là người trên bảng Võ Thần, cho nên bọn họ có thể nghẽ rõ ràng động tĩnh ở bên ngoài.

"Cậu chủ, hình như có người đang gây chuyện ở chỗ này." Nông Tuyền nói với Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.

Chỉ là anh biết rằng quán lẩu này là một người bạn của Hồ Dân mở. Hơn nữa, trong số những giọng nói vọng ra từ bên ngoài, có một giọng nói nghe rất quen tai.

Triệu Hùng đứng dậy nói: "Các người gọi món trước đi, tôi đi ra ngoài nhìn một chút..."