Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1241




Sáu giờ sáng, như thường lệ, Triệu Hùng tới Quan Cảnh Đài luyện công.

Khi trở về, anh nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng luyện võ. Anh tới đó xem thì thấy con gái mình là Dao Châu đang cùng Văn Hải tập luyện bên cọc gỗ.

Hai đứa nhỏ luyện tập hăng say, vì vậy Triệu Hùng cũng không làm phiền chúng.

Khi đi vào bếp, anh thấy cô bảo mẫu nhỏ Chu Dĩnh đang nấu bữa sáng.

“Chu Dĩnh, bọn trẻ hiện tại tập võ và học đều rất vất vẻ. Ngoài bữa sáng như bình thường, nhất định phải chuẩn bị thêm sữa.”

“Đừng lo, anh Triệu. Tôi đã liên lạc trước với một xưởng sản xuất sữa tươi rồi, đúng giờ họ sẽ giao sữa tới đây.” Chu Dĩnh trả lời Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu hài lòng rồi lại hỏi Chu Dĩnh: “Chu Dĩnh, cô đã nộp đơn đăng ký học từ xa chưa?”

“Tôi nộp rồi, hai năm sẽ xong, được nhận bằng đại học chuyên khoa. Chị Thanh Tịnh nói, nếu có bằng đọc học, có thể sắp xếp công việc cho tôi, cũng có thể tiếp tục đi học.”

“Tốt lắm, vậy hãy học chăm chỉ. À, vậy còn thầy giáo online thế nào?”

“Rất tốt, có cái gì không hiểu, ông ấy đều rất kiên nhẫn giải thích cho tôi.” Chu Dĩnh nhìn Triệu Hùng một cách đầy cảm kích và nói tiếp: “Triệu Hùng, cảm ơn anh và chị Thanh Tịnh rất nhiều. Nếu không có sự giúp đỡ của hai người, e rằng cả đời này tôi cũng không thể tiếp tục đi học được nữa.”

“Đây đều là dựa vào nỗ lực của cô. Tiếp tục cố gắng, tương lai rất có triển vọng.”

Triệu Hùng giơ nắm tay lên với cô rồi nói: “Cố lên!”. Chu Dĩnh lập tức mỉm cười, cũng giơ cao nắm tay tự nhắc mình cố gắng.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Chu Dĩnh vui vẻ cười tươi, tiếp tục công việc.

Một câu “tương lai rất có triển vọng” thực sự khiến cô cảm thấy tương lai của mình tràn đầy ánh sáng.

Sau bữa sáng, Đặng Gia Hân đưa Lý Thanh Tịnh đến công ty.

Triệu Hùng tự mình đưa Văn Hải tới trường rồi đưa Dao Châu tới nhà trẻ.

Xe dừng ở nhà trẻ, ngay lập tức có người gọi tên anh.

“Triệu Hùng!”

Lưu Vũ Tiến nắm tay một bé gái chạc tuổi Dao Châu đi tới.

Triệu Hùng quay đầu lại nhìn thấy Lưu Vũ Tiến, anh lập tức cau mày, lo lắng nhìn quanh bốn phía sợ có mai phục.

Sau khi xác nhận rằng không có nguy hiểm xung quanh, ánh mắt Triệu Hùng dừng ở cô bé đang nắm tay Lưu Vũ Tiến, luôn cảm thấy cô bé có khuôn mặt rất quen thuộc.

“Anh làm gì ở đây?” Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào Lưu Vũ Tiến và hỏi một cách lạnh lùng.

Lưu Vũ Tiến cười và nói: “Tất nhiên tôi tới gặp anh. Tôi biết anh thường đưa con gái đến trường vào giờ này.”

Lưu Vũ Tiến nhìn vào Dao Châu và nói: “Con gái anh rất xinh đẹp, thừa hưởng những nét tuyệt vời của anh và Lý Thanh Tịnh.”

“Lưu Vũ Tiến, đừng ở đây nói những điều không liên quan. Nói cho tôi biết anh tới đây làm gì? Anh không sợ tôi sẽ giết anh sao?”

“Giết tôi?” Lưu Vũ Tiến bật ra một tiếng cười. Anh ta nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh quên rồi sao, mạng sống của cả nhà họ Triệu đều nằm trong tay tôi. Nếu anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ khiến tất cả người nhà họ Triệu sống không yên ổn.”

“Chẳng lẽ anh đã quên tôi không còn là người nhà họ Triệu nữa sao?”

“Tôi không tin anh không quan tâm đến sống chết của ông bố Triệu Khải Thời của anh.”

Tại thời điểm này, cô bé được Lưu Vũ Tiến dắt tới liền nắm chặt tay Lưu Vũ Tiến và hỏi một cách ngây thơ: “Cậu ơi, đây là anh trai của cháu sao?”

Lưu Vũ Tiến khẽ cười, gật đầu và nói: “Triệu Niệm, đây là anh cùng bố khác mẹ với cháu, tên là Triệu Hùng.”

Nghe mấy câu này, Triệu Hùng nhất thời chấn động trong lòng, một lần nữa hướng chú ý vào cô bé đi cạnh Lưu Vũ Tiến.

Cô bé có khuôn mặt tròn trịa, chiếc mũi thực sự có vài nét giống Triệu Khải Thời.

“Em là Triệu Niệm?” Vẻ mặt Triệu Hùng có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào cô bé và hỏi.

Triệu Niệm gật đầu và hỏi Triệu Hùng: “Anh có phải là anh Triệu Hùng của em không?”

Dao Châu cũng lắc lắc cánh tay Triệu Hùng và hỏi: “Bố, sao chị này lại gọi bố là anh trai thế?”

Lưu Vũ Tiến cố tình cười khẩy: “Dao Châu, đây là cô nhỏ của cháu, cháu mau gọi là cô nhỏ đi.”

“Cô nhỏ?” Dao Châu hỏi Triệu Hùng: “Bố ơi, chị ấy thực sự là cô nhỏ của con sao?”

Trước khi Triệu Hùng lên tiếng, Triệu Niệm đã nói: “Tớ không muốn làm cô nhỏ đâu. Bạn là Dao Châu, đúng không? Tớ có nghe mẹ nhắc đến tên bạn. Chúng ta là bạn bè không được sao?”

“Không được!” Triệu Hùng từ chối thẳng thừng.

Bởi vì Triệu Hùng tức giận, chân khí trong người không tự chủ được mà thoát ra ngoài.

Triệu Niệm chỉ là một đứa trẻ bình thường, không giống như Dao Châu đã học qua võ công cơ bản, liền bị làm cho hoảng sợ mà bật khóc.

“Cậu ơi, anh Triệu Hùng dữ quá!” Triệu Niệm vừa khóc vừa lau nước mắt.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Lưu Vũ Tiến hỏi: “Anh là em trai của Lưu Văn Nhân phải không?”

Lưu Vũ Tiến cười nhạo và nói: “Anh cũng thật ngu ngốc, đến giờ mới biết sao.”

“Vậy Lưu Hải Yến là ai?” Triệu Hùng hỏi.

“Là em gái tôi. Anh còn muốn biết những gì, tôi có thể kể mọi thứ cho anh.”

Triệu Hùng nói một cách lạnh lùng: “Xem ra, anh tới đây là để thể hiện với tôi.”

“Cũng không hẳn. Tôi chỉ muốn nói rằng cuộc chiến giữa chúng ta chỉ mới bắt đầu. Tốt hơn anh đừng làm tôi thất vọng, nếu không tôi sẽ cảm thấy bản thân mình không có đối thủ.”

“Tôi hứa sẽ không làm anh thất vọng!” Triệu Hùng gay gắt trả lời.

“Ha ha ha.”

Lưu Vũ Tiến nhìn lên trời cười lớn, bế Triệu Niệm lên và nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, kịch hay chỉ mới mở màn, chúng ta cùng nhau chờ xem.”

Nhìn bóng lưng Lưu Vũ Tiến rời đi, Triệu Hùng vô thức nắm chặt bàn tay và bóp mạnh tới mức phát ra tiếng lạo xạo.

Dao Châu nắm tay Triệu Hùng và hỏi: “Bố, chị gái tên Triệu Niệm vừa rồi, có thật là cô nhỏ của con không?”

“Không phải.” Triệu Hùng nói với vẻ mặt không mấy vui vẻ.

Dao Châu chỉ “vâng” khẽ một tiếng, thấy Triệu Hùng đang khó chịu nên không dám hỏi lại lần nữa.

Triệu Hùng nắm tay con gái và đi vào nhà trẻ.

Lâm Thảo đã nhìn thấy hai người và chủ động tiến tới đón.

“Cô Thảo!” Dao Châu tách khỏi bàn tay Triệu Hùng chạy đến phía cô giáo.

Lâm Thảo ôm Dao Châu, nắm tay cô bé và đi đến Triệu Hùng rồi nói: “Anh Triệu.”

Triệu Hùng gật đầu và hỏi Lâm Thảo: “Cô giáo Thảo, Dao Châu có gây rắc rối gì cho cô không?”

“Không hề! Dao Châu là bé ngoan nhất lớp chúng tôi. Là cô giáo của Dao Châu, tôi cũng cảm thấy rất tự hào.”

“Vậy thì tốt quá! Nhân tiện, bệnh tình của mẹ cô thế nào rồi?”

“Khá hơn rồi, cảm ơn anh! Đúng rồi, tôi còn phải lấy tiền....”

Triệu Hùng cắt ngang lời Lâm Thảo và nói: “Tôi nói rồi, cái đó không cần vội vàng.”

“Nhưng tôi thấy cần.” Lâm Thảo lúng túng mỉm cười.

“Cô Thảo, chắc cô cũng nghe về thân phận của tôi rồi. Bây giờ tôi là hội trưởng thương hội Hải Phòng, hơn nữa tập đoàn Hùng Quang cũng thuộc quyền sở hữu của tôi. Số tiền kia với tôi mà nói, thực sự không đáng kể. Nhưng đối với cô lại là số tiền quan trọng. Vì vậy cô không cần phải trả tôi, coi như tôi đã làm được một việc tốt.”

“Như vậy sao được chứ. Lúc trước đã nói rồi, tiền là tôi mượn anh, nhất định phải trả lại.”

“Cô giáo Thảo, vì tôi coi cô là bạn nên mới cho cô mượn tiền. Tiền của tôi cũng không phải nhặt được dưới đất, đâu phải ai tôi cũng cho mượn đâu. Tôi chỉ mong cô có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình.” Triệu Hùng nói xong thì tạm biệt rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Triệu Hùng rời đi, Lâm Thảo không khỏi hồi tưởng lại. Lần đó tại khách sạn đối diện nhà trẻ, chính cô đã đứng trước mặt Triệu Hùng mà không có một mảnh vải che thân.

Lâm Thảo tự nhủ trong lòng: “Anh Triệu, tôi nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình. Tôi cũng chúc anh và chị Thanh Tịnh mãi mãi giữ được hạnh phúc của hai người.”