Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1501




Niếp Cửu Long thấy Phong Vô Ngôn rất giỏi võ thuật, lại bắt đầu nịnh bợ ông ta. Trên mặt ông là nụ cười tươi rói, nói: “Ông Phong đúng là quý nhân hay quên, chúng ta là bạn tốt thật mà! Đúng vậy, bạn bè.”

Niếp Cửu Long cố gắng nhắc đến hai chữ “Bạn bè”, không nói trong đó có quan hệ “Chủ mướn”. Điều này khiến ông ta trông như có quan hệ thân mật với Phong Vô Ngôn hơn một chút.

Phong Vô Ngôn không quan tâm những chi tiết nhỏ đó, ông ta có phần mất kiên nhẫn, nói: “Tôi tìm ông có việc cần bàn!”

Niếp Cửu Long cảm thấy hôm nay lời nói cử chỉ của Phong Vô Ngôn hơi kỳ lạ, nhưng ông cũng không suy nghĩ nhiều, kêu người xung quanh lui xuống, dùng dấu tay ra hiệu “Mời!” với Phong Vô Ngôn, nói: “Ông Phong, vậy chúng ta vào phòng nói đi!”

Phong Vô Ngôn nói câu “Ừm!” rồi bảo: “Ông dẫn đường đi!”

Niếp Cửu Long đưa Phong Vô Ngôn vào nhà trong.

Khí thế của Phong Vô Ngôn như anh cả, ngồi ngay ngắn trên ghế.

Niếp Cửu Long luôn xem Phong Vô Ngôn là khách quý, nhưng từ khi xảy ra hai chuyện lần trước, khiến Niếp Cửu Long có phần bất mãn với Phong Vô Ngôn. Hôm nay thấy Phong Vô Ngôn phát huy sức mạnh, Niếp Cửu Long lại xem Phong Vô Ngôn là “Người thần”.

Niếp Cửu Long pha một bình trà xong, nói với Phong Vô Ngôn: “Ông Phong, mời ông uống trà!”

Phong Vô Ngôn khẽ gật đầu, nâng ly trà lên uống một ngụm. Ông ta hỏi Niếp Cửu Long: “Ông Nhiếp, nghe nói ông có khúc mắc với Triệu Hùng của tập đoàn Hùng Quang?”

“Hừ! Tên Triệu Hùng này đúng là không ra gì, ỷ mình có chút thế lực rồi cướp mất con dâu tương lai của tôi. Tôi đương nhiên không đội trời chung với cậu ta.”

“Cậu ta là con trai Triệu Khải Thời đúng không?”

“Đúng, cậu ta là con trai Triệu Khải Thời của tập đoàn Khải Thời!”

“Vậy ông có biết Triệu Khải Thời ở đâu không?” Phong Vô Ngôn hỏi.

“Tôi biết, ông ta ở Ngũ Tộc Thôn! Chẳng qua tôi cũng không gặp được ông ta, tôi chỉ nghe nói thôi. Có thể là Triệu Khải Thời lui xuống vị trí hàng hai, làm rùa đen rút đầu, giao quyền to cho con trai ông ta.” Niếp Cửu Long nói.

Phong Vô Ngôn khẽ gật đầu, nói: “Có cơ hội tôi sẽ đi gặp tên Triệu Hùng này.”

Niếp Cửu Long nghe Phong Vô Ngôn bảo muốn đi gặp Triệu Hùng, được như ý nguyện. Ông ta khó hiểu hỏi: “Ông Phong, hai lần trước tôi nhờ ông đối phó Triệu Hùng, tại sao ông lại chạy mất?”

“Chạy mất? Ông nhờ tôi đối phó Triệu Hùng à?” Phong Vô Ngôn ra vẻ nghi ngờ.

“Đúng vậy! Lần thứ nhất ông nói đi nhà vệ sinh, lén lút chạy trốn; lần thứ hai, ngay cả ông trốn đi lúc nào tôi cũng không biết.”

Phong Vô Ngôn nghe xong mới biết anh của mình Phong Vô Ôn lại giả mạo mình. Thì ra anh trai Phong Vô Ôn làm thuê cho nhà họ Niếp, làm việc dưới tay Niếp Cửu Long.

Phong Vô Ôn giả mạo Phong Vô Ngôn ông đã không phải lần một lần hai. Hai người giống nhau như đúc, Phong Vô Ôn luôn thích giả mạo Phong Vô Ngôn đi ra ngoài giả danh lừa bịp, liên luỵ thanh danh của Phong Vô Ngôn.

Vài năm trước đây, Phong Vô Ngôn vẫn luôn bế quan. Phong Vô Ôn thừa dịp khoảng thời gian này Phong Vô Ngôn vắng mặt, nhiều lần đi giả danh lừa bịp người khác.

Phong Vô Ngôn tức giận trong lòng, lại không thể nào nói rõ việc này với Niếp Cửu Long! Ông ta bèn hùa theo đáp: “Ồ! Người có ba điều gấp mà, lúc đó bụng tôi rất đau. Chẳng qua lần này ông yên tâm, tôi nhất định phải làm cho nhà họ Triệu trả giá đắt.”

“Ông Phong, ông định xuống tay với nhà họ Triệu?” Niếp Cửu Long hỏi.

Mắt Phong Vô Ngôn lộ ra sát khí, nói: “Tôi sẽ khiến nhà họ Triệu đoạn tử tuyệt tôn!”

Niếp Cửu Long nghe vậy vui vẻ vô cùng.

Phong Vô Ngôn là cao thủ hạng ba Thiên bảng, mặc dù tên Triệu Hùng kia giỏi võ thật, nhưng chỉ cần Phong Vô Ngôn phát huy được trình độ bình thường, một tên nhóc miệng còn hôi sữa sao có thể là đối thủ của Phong Vô Ngôn.

“Ông Nhiếp, ông có thể lấy được bản vẽ bên trong Ngũ Tộc Thôn không?”

“Bản vẽ bên trong?” Niếp Cửu Long nghĩ một lát, nói: “Chắc là có thể! Ông Phong cho tôi chút thời gian, tôi lấy được rồi sẽ đưa cho ông.”

“Phải bao lâu mới được?”

“Trễ nhất không quá ba ngày!”

“Vậy tôi chờ ông ba ngày, tôi còn có việc phải đi trước! Ông chuẩn bị cho tốt rồi sai người đưa bản đồ giấy đến nhà họ Dương.”

“Ông Phong, sao ông lại ở nhà họ Dương?”

“Nơi đó an tĩnh, tôi không muốn bị người khác quấy rầy.”

Niếp Cửu Long khẽ gật đầu, nói: “Tôi hiểu! Tôi hiểu! Vậy ông hãy đợi tin tức tốt từ tôi đi.”

Trong thời gian hai ngày, Niếp Cửu Long bỏ ra ba tỷ rưỡi, lấy được bản vẽ cấu tạo bên trong Ngũ Tộc Thôn từ tay một kỹ sư xây dựng Ngũ Tộc Thôn.

Theo Niếp Cửu Long, không có chuyện nào không thể giải quyết bằng tiền.

Ban đầu, kỹ sư kia còn không muốn tiết lộ bản vẽ. Về sau, Niếp Cửu Long tăng giá mãi từ bảy trăm triệu lên tới ba tỷ rưỡi, ông ta mới mua được bản vẽ Ngũ Tộc Thôn tới tay.

Sau khi có được bản vẽ Ngũ Tộc Thôn, Niếp Cửu Long sai người trước tiên đưa bản đồ giấy đến tay Phong Vô Ngôn.

Phong Vô Ngôn nhận được bản vẽ Ngũ Tộc Thôn, cẩn thận xem xét.

Bản vẽ Ngũ Tộc Thôn này ẩn chứa thuật Ngũ Hành! Người nhận xây Ngũ Tộc Thôn là một bậc thầy về cơ quan.

Trên thực tế, đúng là như vậy.

Trước khi xây Ngũ Tộc Thôn, Triệu Hùng cố ý xin thầy Khổng ở tỉnh Thanh Hoá chỉ bảo.

Thầy Khổng chỉ bảo cho Triệu Hùng vài điều, không có gì thích hợp bằng áp dụng những thứ đó trong việc xây dựng Ngũ Tộc Thôn.

Chẳng qua Ngũ Tộc Thôn còn chưa xây xong, chưa thể phát huy sức mạnh của cơ quan này.

Phong Vô Ngôn không hiểu mấy thứ đó, chỉ có thể nhìn ra Ngũ Tộc Thôn ẩn giấu thuật Ngũ Hành, không khỏi nhíu chặt mày.

Nhà họ Triệu của tập đoàn Khải Thời là một gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy. Phần lớn các gia tộc giàu có như thế đều mời cao thủ bảo vệ.

Phong Vô Ngôn nghe nói tên nhóc Triệu Hùng quen biết rất nhiều bạn thân ngoài giang hồ. Cho nên ông ta mới muốn lấy bản vẽ Ngũ Tộc Thôn từ Niếp Cửu Long.

Sau khi xem sơ qua bản vẽ, Phong Vô Ngôn gọi mấy tên đệ tử đến bên mình.

“Đêm nay chúng ta phải ra tay với nhà họ Triệu! Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi sớm, hai giờ sáng tập trung bắt đầu hành động!” Phong Vô Ngôn ra lệnh cho các đệ tử.

“Vâng thưa sư phụ!”

Đệ tử lĩnh mệnh xong, khom người lui xuống.

Phong Vô Ngôn ngồi khoanh chân, trong ánh mắt dày đặc sát khí. Ông ta lẩm bẩm: “Triệu Khải Thời, nếu không phải tôi bế quan, tôi đã lấy cái mạng chó của ông từ lâu rồi! Bây giờ ông trốn đến Hải Phòng, đừng tưởng rằng ông có thể thoát khỏi lòng bàn tay tôi, tôi muốn nhà họ Triệu các ông nợ máu trả bằng máu.”

Ban đêm!

Khí trời trở nên âm u, dự báo thời tiết nói trời vừa sáng sẽ có mưa.

Đến khi trời vừa sáng, quả nhiên có mưa nhỏ rơi tí tách.

Thời tiết tháng năm là thời tiết mưa xuân quý như mỡ. Không chỉ có lợi cho sự phát triển của cây nông nghiệp, càng có thể giúp khí trời trở nên ấm áp.

Phong Vô Ngôn đang khoanh chân ngồi thiền, đệ tử ở ngoài cửa bẩm báo: “Sư phụ, đã đến giờ rồi!”

Phong Vô Ngôn lập tức mở mắt ra, đứng dậy đi xuống giường. Ông ta nói với đệ tử đứng ngoài cửa: “Kêu mọi người chuẩn bị kỹ càng, tôi thay quần áo xong sẽ ra!”

Thay một bộ đồ đi đêm xong, Phong Vô Ngôn cầm một thanh đao đặc biệt, đi ra khỏi phòng.

Ông ta cắm đao ở sau lưng, thấy đệ tử của mình ăn mặc chỉnh tề chờ sai khiến, ông ta vung tay lên, ra lệnh: “Xuất phát!”

Một đoàn người chia ra ngồi hai chiếc xe, chạy về phía Ngũ Tộc Thôn.

Lúc đến Ngũ Tộc Thôn, cũng chỉ tầm hai giờ hai mươi phút sáng.

Sẹo đao Ngô Tranh phụ trách bảo vệ Ngũ Tộc Thôn, chưa từng thả lỏng tuần tra Ngũ Tộc Thôn.

Giữ thói quen cảnh giác trong thời gian dài, đây cũng là lý do tại sao Ngô Tranh luôn được Cửu gia tin tưởng vô cùng.

Ngô Tranh vừa mới dò xét bảo vệ của Ngũ Tộc Thôn xong, toàn bộ nhân viên bảo vệ đều là anh em Cửu Đường. Những người này không chỉ được huấn luyện nghiêm chỉnh, mà còn cực kỳ nghe lời Ngô Tranh.

Ngô Tranh quay về phòng quan sát, nói với thuộc hạ: “Tôi đi chợp mắt một lát, các cậu đều giữ tỉnh táo chút!”