Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1525




Ngân Châu là cô gái xuất thân từ trong núi ở Vân Hương, về mặt tư tưởng dù sao cũng còn rất đơn thuần.

Cô ấy có chút mềm lòng, hỏi Trác Kỳ: “Anh nói đều là thật sao? Sao khi tu luyện Âm Dương Chung với tôi, cơ thể anh thật sự sẽ có loại phản ứng này sao?”

Trác Kỳ giơ tay phải lên, hướng lên trời thề nói: “Tôi thề! Nếu như tôi lừa em thì sẽ bi thiên lôi đánh xuống, để cho tôi chết không yên lành.”

Ngân Châu từ trên giường đi xuống, đi đến bên người Trác Kỳ, ôn nhu nói: “Anh Kỳ, là em đã liên lụy đến anh! Em cũng không ngờ tới, anh tu luyện Âm Dương Chung với em, hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy.

Trác Kỳ cầm đôi bàn tay mềm mại của Ngân Châu, thở dài, nói: “Ngân Châu, em chịu hiểu cho nỗi khổ của tôi là được rồi! Khoảng thời gian được ở bên em chính là những ngày tháng vui vẻ nhất của Trác Kỳ tôi. Tôi cũng không muốn có quan hệ với những người phụ nữ khác, nhưng cơ thể của tôi...”

“Đừng nói nữa, em hiểu mà!” Ngân Châu nhón chân lên, chủ động hôn lên môi Trác Kỳ.

Trác Kỳ duỗi tay ra ôm cái eo thon thả của Ngân Châu, sau đó nhấc cô ta lên, chậm rãi đi về phía giường.

Nhà họ Mã, Nha Trang!

Sau khi Kim Châu cùng Tiết Ân ở lại nhà họ Mã, hai người được nhà họ Mã tôn lên làm quý khách. Tại nhà họ Mã ăn ngon, ở tốt, tất cả đều trôi qua hết sức suôn sẻ.

Nhưng mỗi ngày khuôn mặt của Kim Châu đều mang theo vẻ buồn rười rượi.

Cô đến Nha Trang cũng không phải là để hưởng thụ những ngày thanh nhàn, mà là đến tìm kiếm em gái Ngân Châu. Đợi ở nhà họ Mã liên tục hai ngày, cũng không có tin tức của em gái Ngân Châu, việc này khiến cho lòng Kim Châu nóng như lửa đốt.

Kim Châu suy nghĩ thật lâu, dự định đêm tối thăm dò nhà họ Lưu.

Sau khi hạ quyết tâm, cô nói với Tiết Ân, để anh ta đi theo cô dạo phố.

Tiết Ân đi theo Kim Châu đến Nha Trang, chủ yếu là làm vệ sĩ bảo vệ sự an toàn của Kim Châu.

Một người đàn ông như anh ta, cảm thấy phiền toái nhất chính là phải cùng phụ nữ đi dạo phố. Nhưng anh ta lại lo lắng Kim Châu đi ra ngoài một mình sẽ  xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Cô Kim Châu, anh Hùng đã nói nhà họ Lưu có rất nhiều tai mắt ở Nha Trang, lỡ như bị người ta phát hiện thân phận của tôi với cô, vậy thì chỉ sợ sẽ có phiền phức.” Vẻ mặt Tiết Ân biểu lộ sự khó xử.

Giộng Kim Châu lanh lùng nói: “Chúng ta chỉ là đi dạo phố, lại không phải đi chém chém giết giết.”

“Vậy được rồi!” Tiết Ân miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Hai cha con Mã Bá Lộc bởi vì phải bận rộn chuyện buôn bán, hai người đều không ở nhà. Cho nên, Kim Châu có thể ra vào tự do ở nhà họ Mã, cũng không có ai ngăn cấm. Đồng thời, Mã Bá Lộc đã ra lệnh, nếu như hai người ra ngoài cần dùng xe, lúc nào cũng có thể nói với quản gia.

Tiết Ân để quản gia chuẩn bị một chiếc xe, tự mình lái xe, mang theo Kim Châu đi đến một trung tâm thương mại.

Hai người xuất hành đều mang theo kính râm cùng mũ. Không phải người quen với bọn họ, chắc chắn là sẽ nhận không ra.

Sau khi vào trung tâm thương mại, Kim Châu đi thẳng đến một quầy bán nữ trang.

Tiết Ân thấy Kim Châu thực sự là đến để mua sắm, cũng thật sự an lòng.

“Mệt một chút thì cứ mệt một chút đi! Chỉ cần Kim Châu không gây chuyện thị phi thì tốt rồi.” Tiết Ân ở trong lòng tự an ủi mình.

Kim Châu đi dạo liên tục mấy cửa hàng, mua hai bộ quần áo màu đen, còn hỏi Tiết Ân có đẹp không?

Tiết Ân hùa theo nói “rất xinh đẹp!”

Tiết Ân trong lòng thầm nghĩ: “Bình thường cũng không thấy Kim Châu mặc quần áo màu đen, không nghĩ tới cô gái này tốt cái này lại thích như vậy!”

Buổi trưa, hai người đến khu vực ẩm thực của trung tâm thương mại, ăn một quà vặt nổi tiếng ở Nha Trang.

Một ngày đi dạo xuống kết thúc, Kim Châu cùng Tiết Ân tâm tình cũng không tệ, dù sao cũng tốt hơn so với lúc ngày nào cũng ở nhà họ Mã.

Đến ban đêm, Tiết Ân đã sớm ngủ rồi.

Kim Châu cùng Tiết Ân trú ở hai gian phòng đối diện nhau, thấy đèn trong phòng của Tiết Ân đã tắt, cô nhanh chóng mặc lên bộ quần áo màu đen vừa mua, chuẩn bị đêm tối sẽ đến thăm dò nhà họ Lưu, cô cũng tắt đèn.

Hai ngày Kim Châu  ở nhà họ Mã này, đã biết được  một quy tắc. Chỉ cần hai bố con Mã Thời Sinh và Mã Bá Lộc sau tám giờ mà vẫn chưa về, vậy thì chắc chắn là sau nữa đêm mới về. Vì vậy có thể thấy, hai bố con nhà họ Mã phải đi xã giao rất nhiều.

Sau khi tắt đèn được khoản mười mấy phút, Kim Châu lặng lẽ chạy ra khỏi gian phòng.

Khi đi tới cửa, vệ sĩ nhận ra Kim Châu, tiến lên chào hỏi nói: “Cô Kim Châu, đã trễ như vậy, cô còn muốn đi đâu?”

Kim Châu “À!” Một tiếng giải thích nói: “Một người bạn gọi điện thoại cho tôi, gọi tôi ra quán cà phê ngồi một chút. Cậu Mã còn chưa có trở lại sao?”

“Vẫn chưa!”

“Vậy thì không cần nói cho anh ấy biết. Tôi đi gặp bạn một chút liền trở lại!” Kim Châu nói với vệ sĩ canh cửa.

Bảo tiêu nhẹ gật đầu, nói với Kim Châu: “Cô Kim Châu, có cần dùng xe không?”

“Không cần!” Kim Châu nói: “Tôi  bắt xe taxi là được!”

“Vậy để tôi giúp cô gọi một chiếc xe taxi!” Vệ sĩ nói.

Lần này Kim Châu không có phản đối.

Sau khi vệ sĩ gọi xe, đợi xe taxi ngừng lại hẳn, còn thay Kim Châu mở cửa xe ra.

Kim Châu nhẹ nhàng gật đầu với vệ sĩ, nói: “Cảm ơn!” Sau đó ngồi xe taxi rời đi.

“Cô gái, đi đến chỗ nào?” Tài xế xe taxi vừa lái xe, vừa hỏi Kim Châu.

“Đi Phong Đường!”

Kim Châu đã sớm nghe ngóng hết mọi chuyện về nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Tài xế xe taxi nói “Được!” rồi chở Kim Châu đi về phía nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Sau khi đến Phong Đường, cách nhà họ Lưu một khoảng xa, Kim Châu liền đưa tiền  rồi xuống xe.

Lúc này, mới sắp đến mười một giờ tối.

Nhà họ Lưu Vãn Trình phòng nghiêm ngặt, bên trong vẫn thấy đèn đuốc sáng trưng, Kim Châu không dám mạo hiểm mà manh động.

Khi cô còn ở “Thung lũng Dược Vương”, cô thường vì hái thuốc mà sinh sống ở nơi hoang dã. Đối với Kim Châu mà nói, ở bên ngoài chờ đợi chẳng làm khó cô được chút nào cả.

Kim Châu đang chờ cơ hội, một cơ hội để lẻn vào nhà họ Lưu.

Gần nửa đêm mười hai giờ, Mã Bá Lộc bố là Mã Thời Sinh đi xe chuyên dụng về tới nhà họ Mã.

Mã Bá Lộc bởi vì xã giao mà uống không ít rượu, sau khi lái xe dừng xe xong, anh chính chuẩn trở về phòng nghỉ ngơi thì vệ sĩ canh cửa đã đi lên báo cáo với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã, cô Kim Châu nói là đi gặp một người bạn, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa thấy về.”

Mã Bá Lộc nghe xong, trong nháy mắt chếnh choáng thanh tỉnh không ít.

“Anh nói cái gì? Cô Kim Châu ra ngoài?”

“Vâng!”

“Cô ấy đi cùng với ai? Là đi cùng Tiết Ân sao?” Mã Bá Lộc lại hỏi vệ sĩ.

“Không phải! Ngài Tiết Ân đã nhỉ ngơi từ sớm, cô Kim Châu chỉ đi một mình.”

Mã Bá Lộc nghe xong liền sợ hãi, lại hỏi vệ sĩ: “Cô ấy rời đi lúc nào?”

“Khoản mười giờ mười lăm phút!”

“Nhanh! Nhanh đi gọi Tiết Ân ra đây, nói tôi có việc gấp tìm anh ta.” Mã Bá Lộc gấp gáp ra lệnh nói.

Vệ sĩ vâng một tiếng, vội vàng quay người rời đi.

Mã Bá Lộc nói với lái xe: “Hoàng Hổ lát nữa lái xe đến nhà họ Lưu ở Nha Trang một chuyến. Bây giờ cậu cứ chờ ở đây, đừng đi đâu hết.”

“Vâng, cậu chủ!” Người lái xe kiêm vệ sĩ gọi là Hoàng Hổ đáp.

Khoảng ba phút sau, vệ sĩ dẫn theo Tiết Ân vội vàng đi tới.

Tiết Ân còn không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Mã Bá Lộc sau, hỏi: “Cậu Mã, muộn như vậy rồi còn gọi tôi đến đây, có chuyện gì sao?”

“Tiết Ân, không hay rồi! Cô Kim Châu hơn mười giờ đêm còn ra ngoài, cho tới bây giờ vẫn chưa về. Tôi lo lắng cô ấy có khả năng đã đi đến nhà họ Lưu Nha Trang rồi!” Mã Bá Lộc gấp giọng nói.

“Cái gì?” Tiết Ân bị kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Thật sự là sợ cái gì, thì cái đó đến mà.

Tiết Ân vẫn luôn lo lắng Kim Châu sẽ tự tiện đi nhà họ Lưu Nha Trang để tìm em gái Ngân Châu, không nghĩ tới sự lo lắng này lại trở thành sự thật!