Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1546




Tô Linh Nguyệt lạnh giọng nói: “Được! Anh Kỳ, để tôi xem anh định làm như thế nào để xử lý chuyện này.” Nói xong, cô ta liền đi sang bên cạnh vài bước.

Trác Kỳ quay đầu nói với Lục Tiểu Xuyên và Trần Hoàng Vương: “Tổng giám đốc Xuyên, Trần Hoàng Vương, hai người vào cùng với tôi. Còn những người khác chờ ở tầng 1.”

Trác Kỳ mang theo Lục Tiểu Xuyên và Trần Hoàng Vương vào trong phòng của Lưu Hải Yến.

Trong phòng ngủ không có một bóng người, trong phòng tắm vang lên thanh âm của Lưu Hải Yến đang ngâm nga một bài hát nào đó. Hiển nhiên, có thể thấy được tâm trạng của Lưu Hải Yến khá tốt.

Tô Linh Nguyệt đi theo đám người Trác Kỳ vào phòng.

Cô ta cố ý nói với Lưu Hải Yến đang tắm rửa ở trong phòng tắm nói: “Cô hai! Anh Kỳ nói người xông vào nhà họ Lưu chính là thuộc hạ của Triệu Hùng cho nên muốn tới lục soát phòng của cô. Tôi làm thế nào cũng không ngăn nổi anh ta.”

Lưu Hải Yến tức giận nói: “To gan! Trác Kỳ, anh dám không để Lưu Hải Yến tôi vào mắt phải không. Phòng của tôi là nơi mà anh nói muốn lục soát là lục soát được hay sao.”

“Cô hai, đây là chuyện liên quan tới sự an toàn của nhà họ Lưu, cho nên tôi mới bất đắc dĩ phải điều tra phòng của cô hai. Hy vọng cô hai sẽ phối hợp một chút, rồi tôi sẽ báo chuyện này cho chủ nhà sau.”

“Tôi đang tắm mà anh cũng muốn điều tra sao? Nói cho anh biết, tôi còn đang không mặc quần áo đâu đấy. Chẳng lẽ anh lại dám xông vào phòng tắm của tôi ư? Trác Kỳ, nếu như anh dám làm như thế, để xem tôi xử lý anh như thế nào!”

“Vì sao đã khuya mà cô hai vẫn tắm rửa? Hành vi của cô rất khiến cho người khác nghi ngờ.”

“Ai quy định rằng nửa đêm không được tắm rửa?” Lưu Hải Yến nổi giận với Trác Kỳ, cô ta quát to: “Trác Kỳ, anh lập tức dẫn người cút ngay cho tôi. Coi như tôi sẽ không so đo chuyện này nữa. Còn nếu như anh vẫn dám xông vào, hủy đi danh tiết của tôi thì Lưu Hải Yến tôi thề nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Cô hai, chỉ sợ cô có tật giật mình đúng không! Cho dù có phải chịu sự trừng phạt thì tôi phải lục soát qua thì mới cam lòng.” Nói xong, anh ta liền mở cửa phòng tắm ra rồi đi vào.

“A!…”

Lưu Hải Yến thấy Trác Kỳ dám xông vào thì hét ầm lên.

“Trác Kỳ, đồ khốn kiếp! Mau cút ra ngoài cho tôi.” Lưu Hải Yến với khăn tắm, che trước ngực.

Chỉ thấy sương mù lượn lờ trong phòng tắm.

Bởi vì da thịt của Lưu Hải Yến trắng nõn nà nên ngọn đèn chiếu tới trắng sáng tới chói mắt.

Mặc dù Trác Kỳ đã gặp qua không ít phụ nữ có nhan sắc, thế nhưng anh ta vẫn không nhịn nổi mà nuốt nước miếng. Thế nên khi nghe thấy tiếng thét chói tai của Lưu Hải Yến thì anh ta mới hồi thần.

“Sư tỷ, mau khiến cho tên Trác Kỳ này cút đi!” Lưu Hải Yến kéo rèm phòng tắm lên, che đi cơ thể xinh đẹp của cô ta.

Trác Kỳ nhìn lướt qua trong phòng tắm. Ngoại trừ bồn tắm lớn của Lưu Hải Yến thì căn bản không có chỗ nào trốn được nữa. Thế nhưng Trần Văn Sơn cùng với người khác đột nhập vào nhà họ Lưu, còn có cả Lưu Hải Yến nữa, làm sao ba người có thể trốn trong cùng một bồn tắm lớn chứ?

Để xóa dấu vết nghi ngờ cuối cùng, Trác Kỳ sải bước qua rèm tắm, thò tay vào bồn tắm sủi bọt.

Tô Linh Nguyệt nhìn thấy cảnh này trong phòng tắm thì tim của cô ta như vọt tới tận cổ họng.

“Cái đồ súc sinh này, mau cút ra ngoài cho tôi!”

Lưu Hải Yến thấy Trác Kỳ không chịu nghe lời mà vẫn xông vào phòng tắm, bàn tay trắng nõn vươn ra đánh Trác Kỳ.

Trác Kỳ thấy trong bồn tắm không có ai thì một chưởng của Lưu Hải Yến đánh thẳng vào mặt của anh ta, thế nhưng anh ta cũng kịp thời né tránh.

Anh ta đứng ở ngoài rèm tắm, chắp tay xin lỗi Lưu Hải Yến: “Rất xin lỗi cô hai, là do tôi đã quá liều lĩnh!”

Tô Linh Nguyệt giơ tay đánh Trác Kỳ, Trác Kỳ dùng tay cản, tức giận nói với Tô Linh Nguyệt: “Tôi biết võ công của cô rất lợi hại thế nhưng Trác Kỳ tôi không hề sợ cô đâu. Hơn nữa, tôi là người có tiếng nói nhất trong nhà họ Lưu, còn chưa tới lượt cô đánh tôi đâu. Chuyện của cô hai thì đương nhiên tôi tự có cách xử lý.” Nói xong, anh ta liền xoay người rời khỏi phòng tắm, nói với Lục Tiểu Xuyên và Trần Hoàng Vương ở ngoài phòng tắm: “Chúng ta đi thôi!”

Tô Linh Nguyệt thấy Trác Kỳ không lục soát ra Trần Văn Sơn và Tiết Ân thì thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi đám người Trác Kỳ rời đi thì Tô Linh Nguyệt khóa chặt các cửa một lần nữa, sau đó mới lên tầng.

Lúc này, Lưu Hải Yến mới từ trong bồn tắm đi ra.

Cô ta hỏi Tô Linh Nguyệt: “Sư tỷ, đám người Trác Kỳ kia đi rồi sao?”

“Đã đi rồi! Lúc nãy thật sự khiến chị sợ muốn chết. Chị còn tưởng hai người Trần Văn Sơn trốn ở trong bồn tắm nữa chứ. Đúng rồi, em giấu bọn họ ở đâu rồi?” Tô Linh Nguyệt nói.

Lưu Hải Yến cầm lấy áo khoác lên người, nói với Tô Linh Nguyệt: “Sư tỷ, chị đi theo em!”

Cô ta đi đến vị trí đầu giường trong phòng ngủ, nhẹ nhàng nhấn tắt đèn đầu giường, chiếc giường từ từ di chuyển.

Lưu Hải Yến vươn tay ra, ở đầu giường lộ ra một nút khởi động, sau đó cô ta nhẹ nhàng ấn một cái. Có cơ quan bí mật ở trong bức tường, Trần Văn Sơn và Tiết Ân từ bên trong đi ra.

Ngoại trừ Trần Văn Sơn và Tiết Ân từ bên trong ra ngoài thì bên trong còn một tủ sắt lớn và một tủ chứa đồ.

Chỉ thấy trong tủ đựng đồ có một xấp tiền mặt dày, còn có một ít trang sức vàng bạc vô cùng quý giá.

Bên trong phòng của Lưu Hải Yến có một cơ quan bí mật, ngoại trừ bố của Lưu Hải Yến biết được thì cũng chỉ có hai chị em Lưu Hải Yến và Lưu Văn Nhân biết được, ngay cả Tô Linh Nguyệt cũng không biết trong phòng của Lưu Hải Yến có loại cơ quan này.

Tuy rằng Trần Văn Sơn trốn ở bên trong “cơ quan bí mật” này thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng. Trong tay của anh ta nắm sẵn lấy một quả cầu thủy tinh, chuẩn bị sẵn sàng tấn công đám người Trác Kỳ bất cứ lúc nào.

Anh ta lo lắng rằng Tiết Ân sẽ phát ra âm thanh, nên anh ta điểm tất cả huyệt đạo trên người của Tiết Ân lại.

Trần Văn Sơn cũng không ngờ rằng người sở hữu căn phòng tráng lệ này lại là Lưu Hải Yến. Lại càng không ngờ Lưu Hải Yến sẽ ra tay cứu bọn họ. Trần Văn Sơn ở bên trong nghe rất rõ cuộc đối thoại ở bên ngoài, Lưu Hải Yến vì cứu bọn họ mà hy sinh thân mình.

“Cô Yến, cô Nguyệt, cám ơn hai người!” Trần Văn Sơn nói.

Tô Linh Nguyệt cũng chẳng cảm thấy cảm động trước lời nói của Trần Văn Sơn.

Nếu không phải vì mặt mũi của Lưu Hải Yến thì cô ta cũng chẳng thèm ra tay cứu Trần Văn Sơn làm gì. Trước đây, lúc hai còn đối chọi với nhau, cô ta cũng nếm không ít khổ dưới đao của Trần Văn Sơn.

Lưu Hải Yến nhìn Trần Văn Sơn hỏi: “Trần Văn Sơn, hai người đến nhà họ Lưu là vì muốn cứu cô Kim Châu phải không?”

Đã tới tận lúc này rồi, cho dù Trần Văn Sơn có muốn không thừa nhận thì cũng không thể.

Trần Văn Sơn gật đầu thản nhiên thừa nhận: “Phải, chúng tôi tới đây là vì cứu cô Kim Châu.”

“Chỉ hai người thôi ư?” Lưu Hải Yến tiếp tục hỏi.

Cô ta cứ nghĩ Triệu Hùng cũng tới đây nên mới hỏi vậy.

“Đúng, chỉ có hai người chúng tôi thôi!”

Lưu Hải Yến lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói với Trần Văn Sơn: “Triệu Hùng đúng là rộng lượng thật đấy! Lại chỉ dám phái hai người tới nhà họ Lưu cứu người. Như vậy không phải là đang hại hai người sao?”

Tuy rằng Lưu Hải Yến đã cứu Trần Văn Sơn, thế nhưng trong lòng cô ta vẫn hướng về nhà họ Lưu. Lời này có ý muốn châm ngòi ly gián!

Trần Văn Sơn nói: “Chuyện này không thể trách cậu chủ của chúng tôi được. Là do chính tôi chủ động xin đi đánh giặc. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Trần Văn Sơn tôi nợ hai người một mạng, nếu như một ngày nào đó gặp lại thì cho dù là địch hay bạn thì nhất định Trần Văn Sơn tôi sẽ tha cho hai người một mạng.”

Tô Linh Nguyệt cười lạnh nói: “Không hổ là Thần Đao Nhỏ đứng thứ 9 trên Thiên bảng. Khẩu khí của anh cũng vẫn dọa người như cũ nhỉ! Anh cứ đánh thắng được tôi đã rồi nói sau.”

Trần Văn Sơn thấy Tô Linh Nguyệt giễu cợt thì cũng chẳng để ý vì cô ta chính là ân nhân cứu mạng.

Anh ta cũng phản bác lại Tô Linh nguyệt, nói với Lưu Hải Yến: “Chúng tôi phải đi đây! Chúng tôi không thể ở lại đây liên lụy tới hai người thêm nữa. Phần ân tình này, Trần Văn Sơn tôi khắc ghi ở trong lòng là được rồi!”