Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1593




Sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại cho Kim Trung xong, Kim Trung lập tức sắp xếp người ở cửa ra máy bay, tàu điện ngầm, đường cao tốc ở Thanh Hóa. 

Đường Môn ở tỉnh Huyền Lam là một thế gia bí ẩn.

Nhà họ Kim và Đường Môn có một mối quan hệ vô cùng lạ lùng, vậy nên Đường Thất, Đường Ngũ và Đường Tam mới ở bên cạnh Kim Trung.

Lần này thủ lĩnh của Đường Môn, đại ca Đường đích thân dẫn anh em tới Thanh Hóa để giúp đỡ anh em của Kim Trung. 

Hai năm một lần Đường Môn sẽ tới một thành tỉnh khác nhau để công khai thu nhận đồ đệ.

Những môn phái võ lâm hiện giờ không giống như trước đây, cho dù thu nhận đồ đệ thì cũng cần tiền. Mà thứ nhà họ Kim không thiếu nhất chính là tiền bạc. Có thể nói nhà họ Kim chính là người tài trợ tiền bạc lớn nhất cho Đường Môn.

Đường Môn và nhà họ Kim có mối quan hệ khăng khít với nhau

Kim Trung nói với đại ca của Đường Môn: “Đại ca, tôi có một người bạn vô cùng tốt. Kẻ thù của cậu ấy đanh chạy trốn tới Thanh Hóa. Hơn nữa người này có võ công con cường, ít nhất thì cũng phải cao thủ thiên bang hoặc hai cao thủ trong top 20 của Địa bang mới có thể đối phó được với anh ta. Tôi sẽ cho người canh chừng ở lối ra sân bay, đường sắt và đường cao tốc để theo dõi người xe qua lại. Nhưng về chuyện cao thủ thì tôi phải nhờ anh giúp một tay.”

“Yên tâm đi giám đốc Kim. Tôi sẽ toàn lực phối hợp.”

Đại ca Đường Môn và Kim Trung bàn bạc chuyện sắp xếp người, chẳng bao lâu sau thiên la địa võng đã được giăng khắp mạng lưới giao thông ở Thanh Hóa.

Trên đường tới Thanh Hóa, Lục Tiểu Xuyên liên lạc với Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch, nói chuyện anh ta đã bị thương nặng, muốn bọn họ nghĩ cách để giúp anh ta rời khỏi thành phố Thanh Hóa, trở lại Nha Trang.

Hai người Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch là người ngoan cố. Bình thường mối quan hệ của hai người với Lục Tiểu Xuyên cũng không phải là quá tốt đẹp nhưng vì cùng là thế lực của nhà họ Lưu ở Nha Trang, nể tình đồng hương nên Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch mới ra tay để giúp đỡ Lục Tiểu Xuyên.

Nhưng với thân thủ của Lục Tiểu Xuyên thì người có thể làm anh ta cũng chỉ có vài người.

Lúc nghe nói Triệu Hùng đang cho người truy sát Lục Tiểu Xuyên, Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch vô cùng bất ngờ.

Cho dù là Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch nhưng hai người bọn họ cũng không địch nổi công phi của Lục Tiểu Xuyên nên hai người lập tức cho người tới giúp Lục Tiểu Xuyên.

Để cho hai ông già Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch giết người, ăn chơi hưởng lạc thì còn được, chứ để bọn họ bày mưu tính kế thì thật không ổn.

Đến khi Trác Kỳ nhận được điện thoại của Lục Tiểu Xuyên biết tin anh ta vẫn còn sống thì vô cùng vui mừng.

Trác Kỳ lập tức gọi điện thoại liên lạc với Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch, bảo cho hai ông già này biết phải làm như thế nào. Trác Kỳ bảo hai ông già này liên hệ với Dương Hưng của Hoàng Long, dặn dò nhất định phải cứu được Lục Tiểu Xuyên về. 

Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch lập tức gọi điện thoại cho Dương Hưng, kể rõ mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, Dương Hưng dặn Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch tới Thánh đàn đợi anh ta.

Thánh đàn!

Hai người Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch lo lắng đứng bên trong, mãi gần 20 phút sau, Dương Hưng mới đủng đỉnh bước vào Thánh đàn.

Nhìn thấy Dương Hưng, Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch vội vàng đến trước mặt anh ta.

“Dương Hưng, anh Kỳ gọi điện thoại cho cậu chưa? Lục Tiểu Xuyên hiện giờ đang bị người của Triệu Hùng truy sát, đang đi về hướng Thanh Hóa. Chúng tôi không đối phó lại được với tên Triệu Hùng này, Hoàng Long của các anh phải giúp chúng tôi mới được.” Sát thủ Bạch nói.

Dương Hưng thể hiện rõ sự kiêu ngạo, anh ta nhìn Cặp đôi sát thủ Hắc Bạch rồi hỏi: “Vì sao một mình Lục Tiểu Xuyên lại chạy tới Hải Phòng?”

“Tình hình cụ thể thế nào chúng tôi cũng không biết được. Dương Hưng, nhà họ Triệu chính là kẻ thù sống còn của chúng tôi. Hoàng Long các cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn chứ?”

“Làm sao có thể như vậy được? Cho dù thế nào thì hai nhà chúng ta cũng có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, cho dù hai nhà có hai chủ khác nhau nhưng mục đích vẫn là giống nhau. Nhưng công phu của tên Triệu Hùng kia tăng lên nhanh chóng, đến tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta. Nếu đích thân anh ta tới Thanh Hóa thì trừ cao thủ Thần bảng ra, không ai có thể khống chế được anh ta.”

“Nếu ba người chúng ta cùng liên thủ thì sao?” Sát thủ Hắc hỏi.

Dương Hưng cau mày nói: “Tỷ lệ thắng cũng không lớn lắm, hơn nữa đàn em của anh ta còn có Trần Văn Sơn, Nông Tuyền, đều là những cao thủ đứng hàng đầu thiên bang.”

“Vậy rốt cuộc cậu có ý gì?” Sát thủ Bạch lo lắng hỏi.

Dương Hưng nói: “Vẫn phải dựa vào Tây Giao các ông là chính, Hoàng Long chúng tôi chỉ có thể âm thầm giúp đỡ. Nếu chém giết nhau công khai như vậy, nhất định sẽ khiến cảnh sát để ý. Bao giờ Lục Tiểu Xuyên tới!” 

“Khoảng một tiếng đồng hồ nữa!”

Dương Hưng suy nghĩ rồi nói: “Như vậy đi! Tôi sẽ dùng thế lực phía Hoàng Long của chúng tôi trước để đưa anh ta vào trong thành phố đã. Cho dù Triệu Hùng có bản lĩnh lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng gặp khó khăn khi đi tìm một người trong một thành phố có 18 triệu người. Huống hồ đây là địa bàn của Hoàng Long chúng tôi, chúng tôi không cho phép anh ta ngông cuồng.”

“Được! Vậy cứ làm theo cách của cậu.” Sát thủ Hắc nói.

Triệu Hùng dẫn theo Nông Tuyền và Trọng Ảnh, Trần Văn Sơn dẫn theo Đồng Phú và bốn anh em nhà họ Mã, để Tàn Kiếm và Tần Què ở lại Hải Phòng. Ngoài ra còn có người của Cửu Đường, ba anh em Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo và ông cụ Khổng trấn giữ Ngũ Tộc thôn. Chỉ cần không người có cao thủ Bảng Thần tới thì Hải Phòng không cần lo lắng về vấn đề an toàn.

Đến lối vào đường cao tốc Thanh Hóa, tên lái xe nhìn thấy có người đang kiểm soát nên lập tức nói với Lục Tiểu Xuyên: “Giám đốc Xuyên, có người kiểm tra.”

Lục Tiểu Xuyên nghe vậy, khuôn mặt nhanh chóng biến sắc.

Bây giờ anh ta đang bị thương nặng, nếu như người của Triệu Hùng đuổi theo thì nhất định chỉ còn một con đường chết.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra rồi gọi cho Sát thủ Hắc.

“Ông Hắc, các ông chuẩn bị kiểu gì vậy? Tại sao Thanh Hóa bỗng kiểm soát nghiêm ngặt vậy?” Lục Tiểu Xuyên phàn nàn.

Sát thủ Hắc giải thích với Lục Tiểu Xuyên: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện này, là tên Kim Trung kia bố trí người ở các nút giao thông quan trọng trong thành phố Thanh Hóa.”

“Cái gì? Vậy tôi đến Thanh Hóa không phải là tự dẫn xác vào thiên la địa võng sao?” Lục Tiểu Xuyên kinh ngạc.

Sát thủ Hắc nói: “Nếu cậu không vào Thanh Hóa, nhỡ đâu bị người của Triệu Hùng truy sát thì chỉ có một con đường chết. Yên tâm đi! Hoàng Long đã đồng ý giúp đỡ, cậu báo biển số xe cho tôi biết, Hoàng Long sẽ cho người nghĩ cách để cậu đi được vào đây.”

Với mối quan hệ của Hoàng Long và Tây Giao, Hoàng Long cho người tới giúp đỡ cũng là chuyện rất hợp lý.

Lục Tiểu Xuyên vẫn nghi ngờ, anh ta nói với sát thủ Hắc: “Ông Hắc bên của Hoàng Long có đáng tin không?”

“Có lẽ là đáng tin, anh Kỳ đã đích thân nói với Dương Hưng.”

“Vậy được. Bây giờ tôi sẽ vào từ lối phía đông của đường cao tốc, biển số xe là 456**”

“Cậu đợi một chút, bây giờ tôi sẽ báo với Dương Hưng.”

Một lát sau, tiếng của sát thủ Hắc vang lên. Ông ta nói với Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, xe của cậu vào trong đi! Bên của Dương Hưng đã sắp xếp xong rồi.”

“Được!” Lục Tiểu Xuyên trả lời một tiếng rồi ngắt điện thoại và đưa trả lại cho tên đàn em.

Lục Tiểu Xuyên sợ có biến nên dặn dò tên đàn em vài câu rồi xoay người trốn vào cốp sau của ô tô.

Trong cốp xe vừa hay lại có một cái thùng giấy lớn, Lục Tiểu Xuyên co người lại rồi đậy cái hộp đó lên người.

Chiếc xe vừa đi qua ETC thì đã bị người soát vé dừng lại.

Anh ta nghe thấy có người nói: “Dừng xe, xếp hàng kiểm tra…”