Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 479: “Đúng vậy!”




Khi Triệu Hùng và Kim Trung bước đến cửa thì họ nghe thấy tiếng gọi của Dương Lam từ phía sau truyền đến.

“Anh Triệu Hùng! Kim Trung! Chờ tôi với.”

Triệu Hùng và Kim Trung không hẹn nhau mà dừng chân lại cùng một lúc!

Dương Lam thở hổn hển chạy tới, vẻ mặt ẩn chứa sự uất ức, than thở với Triệu Hùng và Kim Trung: “Hai người có việc gì vậy, sao không đưa tôi theo?”

Kim Trung cười nói với Dương Lam: “Dương Lam, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa, Triệu Hùng cũng không muốn kéo Tập đoàn Hoài An xuống nước.”

“Chuyện này làm sao có thể gọi là kéo xuống nước cho được chứ? Cứ cho là bố tôi đã biết rồi thì ông ấy cũng sẽ giúp anh Triệu Hùng.”

Triệu Hùng thấy Dương Lam vì chạy đến mà lồ ng ngực nhấp nhô một cách kịch liệt, không nhịn được mà liếc nhìn vùng đó nhiều hơn. Nói với cô ta: “Dương Lam, tôi sắp đến tỉnh thành để phát triển rồi! Vậy nên, tôi không muốn để lộ mối quan hệ của chúng ta quá sớm. Cô đã hiểu chưa?”

“Ồ, tôi hiểu rồi!” Dương Lam chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào. Những lời nói của Triệu Hùng hiển nhiên không coi nhà họ Dương là người ngoài.

Triệu Hùng thoáng nhìn thấy Dương Hưng đang từ xa đi đến, ấn tượng đầu tiên của anh đối với Dương Hưng không được tốt lắm, liền nói với Dương Lam: “Dương Hưng đến rồi, chúng tôi đi trước đây! Nếu những ngày này có thời gian thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

“Được rồi, tôi sẽ đợi điện thoại của anh!”

Nhìn ngắm bóng lưng của Kim Trung và Triệu Hùng, đôi mắt xinh đẹp của Dương Lam khẽ gợn sóng.

Dương Hưng đi đến bên cạnh Dương Lam, nói với cô ta: “Dương Lam, anh xin lỗi em vì chuyện vừa nãy, đáng lẽ ra anh không nên nói với em những lời như vậy. Tuy nhiên, ý định ban đầu của anh cũng là vì lợi ích của Tập đoàn Hoài An mà thôi.”

Dương Lam liếc nhìn Dương Hưng nói: “Dương Hưng, anh suy nghĩ cho tập đoàn Hoài An là chuyện của anh, nhưng anh đừng can thiệp vào chuyện tự do cá nhân của em!” Nói xong, cô ta liền bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Sau khi Triệu Hùng và Kim Trung rời khỏi khách sạn, một người đàn ông đeo biển “Lái xe thuê tốc độ cao” đến gần Triệu Hùng và Kim Trung và hỏi: “Thưa anh, anh có cần lái xe thuê không?”

Ngay khi giọng nói cất lên, người đàn ông trung niên đã bị Đường Thất túm lấy cổ áo sau rồi xé toạc ra.

“Chúng tôi không cần lái xe thuê!” Đường Thất lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, Triệu Hùng ơ một tiếng: “Ơ! Có phải là chú Kiên không?”

Người lái xe thuê nghe vậy thì trợn mắt ngoác mồm nhìn kỹ Triệu Hùng, sau khi xong thì trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

“Cậu... cậu là Cậu chủ Triệu Hùng sao?”

“Là tôi đây, chú Kiên!”

Triệu Hùng bước đến rồi ôm Ngô Tuấn Kiên.

Người tên Ngô Tuấn Kiên này là một trong những nhân viên lái xe của nhà họ Triệu khi nhà họ Triệu còn ở trong nước.

Sau khi nhà họ Triệu chuyển ra nước ngoài, ông ấy cũng giống như Lý Hữu Chiến, vì gia đình của mình mà ở lại trong nước.

Ngô Tuấn Kiên cũng không ngờ rằng mình lại gặp được Triệu Hùng, con trai của nhà họ Triệu.

Ông ấy nhìn Triệu Hùng từ trên xuống dưới một lượt, trên mặt mang theo ý cười, vui vẻ cười nói: “Thằng nhóc này, bây giờ đã lớn như vậy rồi sao!”

Triệu Hùng thấy mặt của Ngô Tuấn Kiên đầy nếp nhăn, rõ ràng là cuộc sống của ông ấy không được như ý, đã chịu quá nhiều cực khổ.

Triệu Hùng cau mày nói: “Chú Kiên, bây giờ chú đang làm lái xe thuê sao?”

“Đúng vậy!” Ngô Tuấn Kiên thở dài rồi nói: “Chú chỉ biết lái xe, cũng không có bất kỳ nghề nào khác, vì vậy chú chỉ có thể làm công việc lái xe thuê này thôi. Cậu chủ Triệu Hùng, cậu có muốn đến nhà ngồi một chút không? Vừa lúc có thể kể cho chú nghe chuyện của mọi người sau khi ra nước ngoài.”

“Được chứ!”

Triệu Hùng nói với Kim Trung: “Kim Trung, cậu để lại cho tôi một chiếc xe đi. Tôi đến nhà chú Kiên một chuyến.”

“Có cần tôi đi cùng cậu không?” Kim Trung hỏi.

“Không cần! Cậu đã đi cùng tôi một ngày rồi. Chắc có rất nhiều việc đang chờ cậu giải quyết. Tôi biết cách tự trở về khách sạn.”

“Vậy tôi cử thêm hai người cho cậu nhé!” Kim Trung lo lắng cho sự an toàn cá nhân của Triệu Hùng ở tỉnh thành nên nói với anh.

Lần này Triệu Hùng không từ chối nữa, anh biết rằng Kim Trung không an tâm khi để mình ở đây một mình.

Trên đường về, Ngô Tuấn Kiên vừa điều khiển xe vừa trò chuyện với Triệu Hùng một cách vui vẻ.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại tại một khu dân cư cũ kỹ được tên là Đông Linh.

Khu dân cư cũ kỹ này gần giống với căn nhà mà Triệu Hùng đã từng thuê trước đây, ngôi nhà ít nhất cũng đã hơn 30 năm, hơi lạc lõng với những tòa nhà cao tầng hai bên đường.

Hai vệ sĩ do Kim Trung phái tới không lên lầu, Triệu Hùng kêu bọn họ ngồi ở trong xe ở dưới lầu đợi, anh đi theo Ngô Tuấn Kiên lên lầu!

Sau khi Ngô Tuấn Kiên vào nhà rồi bật đèn lên, Triệu Hùng cẩn thận xem xét mọi thứ trong nhà.

Ngôi nhà vô cùng đơn sơ, trong nhà có một số đồ đạc kiểu cũ, quần áo treo trên giá treo là quần áo nam, không thấy quần áo nữ.

Sau khi Ngô Tuấn Kiên gọi Triệu Hùng vào nhà rồi ngồi xuống, ông ấy lấy ra hai quả chuối trong giỏ trái cây sau đó đưa cho Triệu Hùng ăn.

Triệu Hùng không từ chối, cầm lấy một trái rồi ăn.

Vừa ăn chuối, anh vừa hỏi Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, cháu nhớ lúc đó chú rời nhà họ Triệu vì muốn về nhà chăm sóc cho vợ con. Sao bây giờ cháu không nhìn thấy bác gái đâu cả vậy?”

Triệu Hùng cố tình hỏi điều này, bởi vì không thấy quần áo phụ nữ nào được treo trên mắc áo trong phòng cả.

“Đã ly hôn rồi!”

Khi Ngô Tuấn Kiên nói câu “Đã ly hôn rồi!”, khuôn mặt ông ấy lộ rõ ​​sự cô đơn.

Ông ấy lấy một bao thuốc trong túi ra, lấy một điếu Vinataba hai mươi nghìn một bao ra, đưa cho Triệu Hùng, hỏi: “Cậu chủ Triệu Hùng, cậu có biết hút thuốc không?”

Triệu Hùng vội vàng nhét nửa quả chuối còn lại vào trong miệng, cầm lấy điếu thuốc từ tay Ngô Tuấn Kiên. Anh cười nói: “Cháu biết hút thuốc từ năm hai mươi tuổi rồi cơ!”

Triệu Hùng bắt đầu hút thuốc vì mẹ anh - Tần Uyển bị bệnh mà qua đời!

Trong khoảng thời gian đó, anh đã sử dụng thuốc lá và rượu để tự mê hoặc mình, đó cũng là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời của anh.

Sau khi nhấp hút một hơi, Ngô Tuấn Kiên ho vài tiếng, nói: “Hút ít lại một chút vẫn tốt hơn, cậu xem đấy, tôi đã mắc phải bệnh ho rồi.”

Triệu Hùng lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra rồi châm cho Ngô Tuấn Kiên sau đó mới châm lửa cho chính mình. Anh cười nói: “Chú Kiên, người hút thuốc luôn khuyên người khác như vậy. Trên hộp thuốc có ghi rằng hút thuốc có hại cho sức khỏe, đàn ông rõ ràng biết hút thuốc là có hại, nhưng họ vẫn hút thuốc chính là vì muốn giải tỏa căng thẳng!”

“Đúng vậy!” Ngô Tuấn Kiên gật đầu.

Vừa hút thuốc, Triệu Hùng vừa hỏi Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, cháu nhớ lúc chú rời khỏi nhà họ Triệu, bố cháu đã đưa cho chú một khoản tiền, sao bây giờ chú lại cực khổ như vậy chứ?”

Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Ngô Tuấn Kiên khẽ run lên, cười nhạt nói: “Lúc đó, sở dĩ chú không theo nhà họ Triệu ra nước ngoài không phải là vì về nhà chăm vợ con sao.”

“Đúng vậy! Cháu có nghe nói về việc này.”

“Trong lúc không có chú, người phụ nữ đó đã quan hệ với một người đàn ông khác. Cuối cùng, bà ta đã bỏ trốn cùng với gã đàn ông đó lấy đi tất cả tiền bạc của chú!”

Khi Triệu Hùng nhìn Ngô Tuấn Kiên đã gần năm mươi tuổi, tóc đã bạc phơ, trong lòng không khỏi thương cảm. Không ngờ hoàn cảnh của chú lại thê thảm như vậy!

Ngô Tuấn Kiên khẽ nói: “Chú đã tự mình nuôi nấng con trai khôn lớn, cho nó học đại học. Chú cũng không lấy vợ nữa, thậm chí căn nhà này cũng là nhà thuê đấy! Cậu chủ Triệu Hùng, đã khiến cậu phải cười chê rồi.”

Nhìn thấy khóe mắt Ngô Tuấn Kiên có chút ẩm ướt, Triệu Hùng vươn tay vỗ vỗ bờ vai của ông ấy, an ủi Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên! Chú đừng nản lòng. Con người ta sợ nhất là thỏa hiệp với sinh mệnh. Miễn là chú vui vẻ thì cuộc sống sẽ luôn tốt đẹp hơn! “

Đúng lúc này, từ cửa nhà vang lên một tiếng “cạch!”, Một giọng nói vang lên: “Bố, sao hôm nay bố về sớm vậy? Ơ! Có khách đến nhà sao!”