Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 496: Cậu chủ, có người muốn giết cậu




Khi Triệu Hùng nghe thấy tiếng gọi của Dương Lam, anh không thể không dừng lại.

Dương Hưng không ngờ Dương Lam sẽ đuổi tới, trong lòng rất tức giận! Không cần nghĩ cũng biết, hẳn là thư ký Kim Liên đã báo cho Dương Lam tin Triệu Hùng đến.

Triệu Hùng quay người đi về phía Dương Lam, cười nói: “Dương Lam, không phải đang nói chuyện với một khách hàng quan trọng sao?”

“Không có mà!” Dương Lam vẻ mặt thất thần.

Triệu Hùng liếc nhìn Dương Hưng cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Là chính miệng Dương Hưng nói cô đang tiếp một khách hàng quan trọng, nói chuyện mất ít nhất một buổi chiều mới xong. Anh ta còn nói buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm, lịch trình hôm nay đều kín mít hết cả rồi!”

Nói đến đây, Triệu Hùng đã biết Dương Hưng cố ý ngăn cản không cho anh gặp mặt Dương Lam!

Trải qua việc này, Triệu Hùng càng chắc chắn Dương Hưng có ác cảm với mình vì chuyện của Dương Lam.

Dương Lam nghe vậy liền quay đầu trừng mắt nhìn Dương Hưng hỏi: “Dương Hưng, tại sao anh lại nói dối anh Triệu Hùng?”

Dương Hưng bước, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Triệu Hùng, chuyện này là tôi không đúng. Nhưng mà, Dương Lam những ngày quá đã không nghỉ ngơi rồi, tôi chỉ muốn cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Tôi thật sự xin lỗi.”

Dương Hưng hành động không khiêm tốn cũng không hống hách, khéo léo che đậy lỗi của mình.

Cho dù Dương Hưng có giải thích như vậy, Dương Lam cũng không cảm kích, lạnh lùng nói với anh ta:

“Dương Hưng, có mệt hay không là chuyện riêng của em. Anh Triệu Hùng ở đây, sao anh lại ngăn cản, không cho anh ấy đến gặp em?”

“Được rồi, Dương Lam! Dương Hưng anh cũng là vì muốn tốt cho em mà thôi.”

Triệu Hùng kịp thời lên tiếng nói với Dương Lam.

Để khẳng định suy đoán trong lòng, Triệu Hùng đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Dương Lam, sau đó nói:

“Đừng chỉ tập trung vào công việc, ngày thường cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, em xem em đã có quầng thâm mắt rồi đây này.”

Triệu Hùng khóe mắt nhìn Dương Hưng, liền thấy Dương Hưng sắc mặt tái nhợt vì tức giận, nắm tay không tự chủ mà nắm chặt một chút.

Có được kết quả như ý muốn, Triệu Hùng kịp thời rút tay về.

Dương Lam không ngờ rằng Triệu Hùng lại làm ra một hành động không rõ ràng và thân mật với cô ta như vậy!

Đây thực chất là hành động theo thói quen giữa hai người khi họ chơi cùng nhau từ bé. Nhưng khi lớn lên, chưa từng có người đàn ông nào thực hiện những hành vi ái muội như vậy với cô ta.

Khuôn mặt xinh xắn của Dương Lam trở nên nóng bừng, cô ta ngượng ngùng nói với Triệu Hùng:

“Anh Triệu Hùng, anh đến gặp em chắc có chuyện quan trọng đúng chứ?”

Triệu Hùng gật gật đầu!

“Vào văn phòng của em nói chuyện được không?”

“Được ạ.”

Triệu Hùng đi theo Dương Lam vào thang máy. Lúc đi ngang qua Dương Hưng còn cố ý nói với anh ta:

“Dương Hưng, tôi muốn uống một tách cà phê Starbucks ở dưới lầu. Anh có thể nhờ người mua cho tôi một cốc được không.”

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi người mang lên cho anh.”

Sau khi Dương Lam và Triệu Hùng rời đi, Dương Hưng hoàn toàn tức giận!

Dương Hưng là con nuôi của Dương Hoài An, ước mơ lớn nhất của anh ta là cưới Dương Lam làm vợ. Cho nên, anh ta không quan tâm Tập đoàn Hoài An do chính mình quản lý hay do Dương Lam quản lý.

Sau khi Triệu Hùng xuất hiện, trong lòng anh ta có thể thấy được Dương Lam thích Triệu Hùng!

Dương Hưng theo bản năng mà nắm chặt bàn tay, ánh mắt anh ta lạnh lùng, thầm nghĩ:

“Triệu Hùng, đây là do anh bức ép tôi!”.

Sau đó, anh ta lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cho một người tên “Bọ Cạp”: “Bọ Cạp, hành động đi!”

Trong phòng làm việc của Dương Lam, Triệu Hùng ngồi trên ghế sô pha. Anh lấy một điếu thuốc ra và bắt đầu hút. Chỉ sau hai hơi thuốc, anh bắt đầu ho khan không ngớt!

Dương Lam nhìn thấy Triệu Hùng vừa mới bị thương nặng mà còn hút thuốc, cô ta khuyên nhủ:

“Anh Triệu Hùng, anh vừa bị nội thương, sao không hút bớt một chút?”

“Không sao, vấn đề nhỏ thôi!”

Sau khi uống một ngụm trà, Triệu Hùng nhìn Dương Lam hỏi: “Dương Lam, Dương Hưng hình như có ác cảm với anh?”

“Không thể nào!” Dương Lam ngạc nhiên nói: “Mặc dù Dương Hưng có hơi hống hách, nhưng anh ấy là con nuôi của bố em. Anh ấy vẫn luôn đối xử rất tốt với nhà họ Dương. Em chỉ không thích anh ấy hống hách thôi! Anh là người quen của nhà họ Dương, làm sao anh ấy có thể có thù với anh được chứ?”

Triệu Hùng sau khi nghe xong, đột nhiên nói: “Dương Hưng thích em sao?”

Đương nhiên Dương Lam có thể cảm giác được Dương Hưng thích mình, nhưng cô ta lại không thích Dương Hưng.

Cô ta sợ Triệu Hùng hiểu lầm, vội vàng thanh minh: “Không cần biết anh ấy có thích em hay không, nhưng dù sao em cũng không thích anh ấy!”

Sau khi Triệu Hùng biết được lập trường của Dương Lam, lập tức đổi chủ đề, anh hỏi cô ta:

“Dương Lam, lần trước anh đã nói với em về việc cùng phát triển đặc khu kinh tế mới của thành phố Thanh Hóa. Em nghĩ như thế nào về việc này?”

“Em đã nói với bố em về chuyện này! Ông ấy cũng đã đồng ý cùng nhau phát triển. Đặc khu kinh tế mới được quy hoạch cho thành phố không thể chỉ có một doanh nghiệp ăn được. Với nguồn lực của Thương hội thành phố Hải Phòng; Tập đoàn Kim Trung và Tập đoàn Hoài An, chỉ với sức mạnh của chúng ta mới có thể tận dụng nguồn tài nguyên khổng lồ này được.”

“Được rồi! Nếu em đồng ý, vậy anh sẽ để Hồ Dân của Tập đoàn Hùng Quang đến gặp em ký hợp đồng.”

Dương Lam gật đầu cười: “Anh Triệu Hùng, anh có tự tin trúng thầu không?”

“Tự tin, yên tâm! Cái bia này nhất định phải là của chúng ta.”

“Vâng, em hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”

“Hợp tác vui vẻ!”

Đúng lúc này, thư ký Kim Liên gõ cửa bước vào, cung kính nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, cà phê mà anh muốn đây ạ!”

“Đặt lên bàn là được, cám ơn!”

“Ngài cứ tự nhiên ạ!”

Cô thư ký tên Kim Liên đặt cà phê lên bàn rồi rời đi.

Triệu Hùng cầm cà phê trên bàn lên, không uống mà thuê phòng vệ sinh đổ hết cà phê vào bồn cầu.

Dương Lam lộ vẻ kinh ngạc, khó hiểu hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu Hùng, đây không phải là cà phê anh muốn sao? Sao anh không uống, đều đổ hết ra ngoài rồi.”

Sau khi Triệu Hùng ném cốc giấy cà phê vào thùng rác, anh mới nói: “Tôi sợ bị trúng độc!”

Sau đó, anh mở cửa văn phòng bước ra ngoài.

Dương Lam nghe những lời này liền giật mình đứng sững tại chỗ.

Cô ta đã nghe ra lời nói hàm chứa ý nghĩa của Triệu Hùng.

Xem ra, Dương Hưng thực sự có ác cảm với Triệu Hùng, mà Triệu Hùng cũng đã nhận thấy điều này.

Dương Hưng là con trai nuôi của bố cô ta, anh ta lại là anh trai trên danh nghĩa của cô ta! Triệu Hùng lại là người bạn tốt nhất của mình.

Trong lúc nhất thời khiến Dương Lam tiến thoái lưỡng nan!

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi Tập đoàn Hoài An, anh đến bãi đậu xe và tìm taxi của Ngô Tuấn Kiên.

Sau khi lên xe, anh nói với Ngô Tuấn Kiên: “Chú Kiên, đưa cháu về khách sạn!”

“Được rồi, cậu chủ!” Thấy Triệu Hùng tinh thần có chút mệt mỏi, Ngô Tuấn Kiên nói với anh:

“Cậu chủ, tôi xem cậu có vẻ mệt mỏi. Cậu cứ ngủ một lát đi! Mười phút nữa sẽ tới, khi nào đến nơi tôi sẽ gọi cậu.”

Triệu Hùng quả thực có chút mệt mỏi: “Ừ!” một tiếng liền dựa vào gối cổ ở phía sau chợp mắt.

Ngô Tuấn Kiên lái xe trở lại khách sạn Kim Nguyên nơi Triệu Hùng đang ở. Ông ấy là một tài xế già, giỏi quan sát tình hình đường xá. Nếu không, ông ấy không đủ tư cách làm tài xế của nhà họ Triệu.

Đột nhiên, ông ấy phát hiện trên chiếc Highlander SUV đối diện theo đường chéo có thêm một họng súng, nhắm ngay vị trí mà Triệu Hùng đang ngồi.

“Cậu chủ, có người muốn giết cậu.”

Ngô Tuấn Kiên hét lên một tiếng nhắc nhở Triệu Hùng. Đồng thời, trong tay ông ấy đột ngột bẻ lái, hiểm hóc né tránh họng súng của đối thủ.