Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 721: Súc sinh! Đám súc sinh các người!




Không đợi Tiêu Dương Sơn mở mắt, Tiêu Thanh đã kinh ngạc thốt lên: “Ông nội hai!"

Tiêu Dương Sơn vừa mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói quen thuộc này. Đương nhiên nhìn thấy rõ, thời điểm người mà Dương Hưng dẫn đến là Tiêu Thanh. Ông ấy không kìm được mà bật khóc rồi gọi: “Thanh nha đầu!”

“Ông Nội hai, là con!"Tiêu Thanh không ngờ rằng cô ấy thực sự có thể nhìn thấy ông nội Tiêu Dương Sơn. 

Dương Hưng lớn tiếng cắt ngang: "Được rồi! Đây không phải là lúc để hai người đóng phim tình cảm đau khổ. Tiêu Dương Sơn, dòng họ Tiêu của ông, ngoài ông và Tiêu Dương Châu, chỉ có Tiêu Tinh. Chúng tôi đã nuôi ông lâu vì lâu như vậy. Nếu như ông không giao chìa khóa hộ mệnh của nhà họ Tiêu ra, tôi sẽ giết Tiêu Thanh, nhà họ Tiêu của ông sẽ thực sự tuyệt hậu."

Tiêu Dương Sơn chịu đựng sự tàn phá ở trong phòng giam, nguyên nhân không giao ra chìa khoá bảo hộ của nhà họ Tiêu là bởi vì anh trai Tiêu Dương Châu vẫn còn sống. Cho dù bản thân ông chết, cũng không thể làm cho chìa khoá bảo hộ của nhà họ Tiêu rơi vào tay bọn cẩu này được. 

Người nhà của Tiêu Dương Sơn, sớm đã bị bọn chó này diệt môn. Ông cũng biết anh trai của mình là huyết mạch của Tiêu Dương Châu, chỉ còn lại Tiêu Dương Châu và Tiêu Thanh. Nếu Tiêu Thanh thực sự chết, như vậy thì nhà họ Tiêu sẽ thực sự sẽ tuyệt hậu. 

"Nhà họ Tiêu chúng ta không sợ chết. Muốn giết thì cứ giết! Thanh, con có sợ không?"Tiêu Dương Châu hỏi Tiêu Thanh. 

“Ông nội hai, Tiêu Thanh không sợ!"

Tiêu Thanh chứng kiến những cái chết thê thảm của người thân từ khi cô ấy còn nhỏ, sớm đã không còn cảm giác. 

Dương Hưng nghe vậy thì tức giận không thôi, vươn tay điểm vào huyệt vị của Tiêu Thanh khiến cô ấy không thể động đậy. Anh ta cầm trong tay một con dao sắc bén, dùng dao mở cổ áo của Tiêu Thanh, để lộ chiếc áo ngực màu hồng bên trong.

Dương Hưng hôn lên má của Tiêu Thanh, bởi vì cơ thể của Tiêu Thanh không thể cử động, trong lòng liền nổi lên một trận ghê tởm. 

Tiêu Dương Sơn tức giận hỏi Dương Hưng: “Hán cẩu, mày định làm gì?"

Đôi mắt của Dương Hưng hiện lên một tia tà dâm, vừa cởi cúc áo của Tiêu Thanh, một bên khinh khỉnh nói: “Làm gì? Cháu gái xinh đẹp như vậy. Đương nhiên là thưởng thức trước đã, sau đó gi3t chết đi, tôi quên mất, mấy anh em bên ngoài kia đã lâu không có đụng vào phụ nữ, sau khi thưởng thức xong ta sẽ ném cho bọn họ thưởng thức. Tiểu Lão cẩu nếu ông không giao ra chìa khoá bảo hộ của nhà họ Tiêu, chúng tôi sẽ c**ng hi3p Tiêu Thanh trước mặt ông, sau đó chúng tôi lại giết cô ấy!"

“Đồ cầm thú! Đồ cầm thú các người!"bởi vì tay chân của Tiêu Dương Sơn mang còng xích, lúc tức giận chỉ có thể lay chuyển thân người một cách mãnh liệt. 

Dương Hưng nhìn thấy Tiêu Dương Sơn tức giận, biết là việc này có hy vọng, hơn nữa ra vẻ uy hiếp nói: "Tiêu Dương Sơn, ông đã bị nhốt ở đây cũng lâu lắm rồi, đoán chừng ngay cả phụ nữ cũng từng thấy qua, hôm nay tôi sẽ biểu diễn miễn phí cho ông xem! ” Nói xong, anh ta cởi toàn bộ áo khoác của Tiêu Thanh xuống. 

Tiêu Cảnh nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp, trên mặt tràn đầy nhục nhã. Trong lòng cô ấy hối hận vì đã không nghe lời của Triệu Hùng, cùng Cách Hoa chạy ra ngoài. 

Bản thân chết cũng không có gì luyến tiếc, nếu nhi bị hán cẩu làm nhục, quả thực cực kỳ ghê tởm. 

Cô ấy định cắn lưỡi tự sát, Dương Hưng đã phát hiện kịp thời và cởi móc câu trên má của Tiêu Thanh. Bằng cách này, Tiêu Thanh không thể cắn lưỡi tự sát.

“Muốn chết, không dễ dàng như vậy đâu?" Dương Hưng sờ s0ạng người Tiêu Thanh mấy cái. 

Tiêu Dương Sơn không chịu nổi nữa, tức giận gầm lên với Dương Hưng: "Đủ rồi! Các người đừng làm tổn thương Thanh nha đầu, tôi nói cho các người biết chìa khoá bảo hộ của nhà họ Tiêu."

"Ở đâu?"Dương Hưng vui mừng khôn xiết. vội vàng đối với Tiêu Dương Sơn hỏi.

“Ở nơi anh trai Tiêu Dương Châu của tôi."

Dương Hưng nghe thấy lời này liền cười haha, nói với Tiêu Dương Sơn: “Tiêu Dương Sơn, ông thật biết cách bịa chuyện nha. Ông có biết tại sao anh trai Tiêu Dương Châu của ông lại có thể sống được không? Bởi vì, chúng tôi đã điều tra qua, ông ấy không có giữ chìa khóa bảo hộ của nhà họ Tiêu nên mới thả ông ấy, muốn dụ ông ra mặt. Nhưng không nghĩ tới, cái lão già mưu mô xảo quyệt đó lại không liên lạc gì với ông. Thật may là chúng tôi đã bắt được ông. Đừng giả vờ nữa, chìa khoá bảo hộ của nhà họ Tiêu ở trên người ông. Ông sẽ không đời tôi lột s@ch quần áo của Tiêu Thanh rồi ông mới nói cho chúng tôi biết tăm tích của cái chìa khoá bảo hộ sao. Tôi nói cho ông biết, đám anh em ở bên ngoài của tôi, sẽ không ôn nhu với cô Tiêu giống như tôi đâu. ”Nói xong,tay dùng sức xé mạnh, qu@n lót của Tiêu Thanh bị xé thành từng mảnh.

Tiêu Dương Sơn vừa khóc vừa nói: "Đồ súc sinh! Đám súc sinh các người, giết người của nhà họ Tiêu nhiều như vậy còn không nói, ngay cả phụ nữ các người cũng không bỏ qua, đám hán cẩu các người thật là không có nhân tính!"

"Quá khen, thủ đoạn độc ác hơn so với cái này vẫn còn nhiều”Dương Hưng ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói. 

Khi Dương Hưng vươn tay cởi thắt lưng trên eo, liền nghe thấy Tiêu Dương Sơn nói: “Đừng làm tổn thương Thanh nha đầu, tôi sẽ nói cho anh biết nơi của chiếc chìa khóa bảo hộ nhà họ Tiêu."

“Thật sao?"Dương Hưng lạnh lùng nói: "Tiêu Dương Sơn, nếu để cho tôi biết ông đang lừa gạt tôi. Tôi không chỉ cho người cưỡng bức Tiêu Thanh, mà còn đem thân thể trần như nhộng của cô ta vứt bên đường cái."

"Các người thật độc ác!"một ngụm máu tươi từ trong miệng Tiêu Dương Sơn chảy ra ngoài. 

Tiêu Dương Sơn nói với Dương Hưng: “Trước tiên anh đem quần áo mặc đàng hoàng cho nha đầu, sau đó tôi nói cho anh biết!"

Dương Hưng nhặt chiếc áo khoác của Tiêu Thanh trên mặt đất lên và cài từng cúc áo cho cô ấy rồi nhìn Tiêu Dương Sơn nói:"Tiêu lão cẩu bây giờ ông có thể nói."

"Chìa khóa bảo hộ nằm trong tấm bia đá trong sân nhà của nhà họ Tiêu của tôi! Tôi không lừa anh đâu, anh cho người đập bể tấm bia đá kia rồi sẽ biết."

Dương Hưng nghe xong liền vui mừng khôn xiết, dùng một cái chìa khoá khác, trói Tiêu Thanh lại. Sau đó, anh ta vội vã ra khỏi phòng giam dưới lòng đất. 

Sau khi bước ra, Dương Hưng nói với thuộc hạ: “Theo tôi đến nhà họ Tiêu!"

Một đám người rời khỏi nhà họ Phan, lái xe đi đến nhà họ Tiêu. 

Khi tấm bia đá trong sân nhà họ Tiêu bị đập vỡ, quả nhiên bên trong có một chiếc nhẫn vàng đính ngọc. 

Sau khi chìa khoá bảo hôn của nhà họ Tiêu nằm trong tay, Dương Hưng cao giọng cười ha hả. 

"Ha ha ha! Chìa khóa nhà họ Tiêu cuối cùng cũng tới tay rồi."

Sau đó, hắn lập tức gọi người áo đen ở tỉnh thành. 

“Am chủ, chìa khóa hộ mệnh của nhà họ Tiêu đã có trong tay rồi, người của nhà họ Tiêu định giết sao?"

Nghe xong, người áo đen hưng phấn hỏi: “Cậu có chắc là nhẫn nhà họ Tiêu không?”

"Có thể khẳng định! Hóa ra chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tiêu được giấu trong cột mốc ranh giới ở sân sau."

"Làm tốt lắm!" Người đàn ông mặc áo choàng đen kích động khen ngợi Dương Hưng. 

Sau khi Dương Hưng được người mặc áo choàng đen khen ngợi, trong lòng vô cùng thoải mái. 

Người đàn ông mặc áo choàng đen nói với Dương Hưng: "Trước tiên hãy giữ người nhà họ Tiêu lại, dùng người nhà họ Tiêu để câu dẫn đám người Triệu Hùng ra. Sau đó giết từng người từng người một. Nhớ kỹ, dù sao cũng đừng động vào Triệu Hùng, chỉ cần loại bỏ phe cánh của cậu ta là được, ngàn vạn lần đừng để thằng nhóc đó lớn mạnh hơn nữa. ”

“Đã biết, Am chủ!”

Sau khi Dương Hưng cúp điện thoại, trong đầu anh ta đã nảy ra một chủ ý. 

Thành phố Vinh, nhà họ Diệp!

Đến năm giờ tối, những người do Triệu Hùng phái ra lần lượt trở về. Kết quả là tất cả mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ Tiêu Thanh vẫn chưa được tìm thấy. 

Triệu Hùng trông có vẻ thất vọng, kết quả này sớm như anh dự đoán. 

Đúng lúc này, quản gia họ Diệp đột nhiên chạy tới báo tin.

“Cậu chủ, có người từ bên ngoài gửi tới đồ vật gì đó.”

Triệu Hùng nhìn món đồ trong tay của quản gia, chính là chiếc vòng mà Tiêu Thanh đang đeo, kinh ngạc nói: “Đây là đồ của Tiêu Thanh!"