Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 745: Bất ngờ thăng chức




Trần Thiên Trung và Triệu Hùng trước khi đến cũng không thông báo trước cho Tô Nhật Xuân, người phụ trách trung tâm mua sắm Tần Uyển ở Thành phố Vinh.

Sau khi mấy người đến “Trung tâm mua sắm Tần Uyển” thì thấy dòng chữ “Trung tâm mua sắm Tần Uyển” đang bị gỡ bỏ.

Triệu Hùng nhìn thấy cảnh này không nhịn được nhíu mày, ngay cả Trần Thiên Trung cũng không hiểu những công nhân này đang làm cái gì.

Đi cùng với Triệu Hùng, Trần Thiên Trung bước tới chỗ những công nhân đang tháo dỡ, dò hỏi: “Anh trai, các người tháo dỡ biển hiệu trung tâm mua sắm ra làm gì thế?”

“Chúng tôi chỉ làm việc theo mệnh lệnh cấp trên, không biết. Tuy nhiên, bọn họ bảo chúng tôi đổi biển hiệu thành trung tâm mua sắm Hùng Quang.”

“Trung tâm mua sắm Hùng Quang?”

Triệu Hùng và Trần Thiên Trung liếc mắt nhìn nhau.

Sau đó, Triệu Hùng lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hồ Dân, nâng giọng hỏi anh ta: “Hồ Dân, chủ ý đổi tên Trung tâm mua sắm Tần Uyển thành Trung tâm mua sắm Hùng Quang là của cậu hả?”

Hồ Dân nghe xong vẻ mặt đầy ngơ ngác giải thích: “Cậu chủ, tôi đâu có kêu người đi đổi!”

“Thế tại sao Trung tâm mua sắm Tần Uyển lại đổi tên thành Trung tâm mua sắm Hùng Quang?”

“Tôi không biết, để tôi gọi điện cho Tô Nhật Xuân hỏi thăm.” Hồ Dân nói.

“Đừng gọi, tôi và Thiên Trung đang ở đây, bọn tôi sẽ tự mình đi hỏi Tô Nhật Xuân!” Triệu Hùng tức giận cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng lại bước đến bên cạnh Trần Thiên Trung, hai người thần giao cách cảm đi vào trung tâm mua sắm.

Sau khi vào trung tâm mua sắm, Triệu Hùng cẩn thận quan sát lưu lượng khách hàng của trung tâm mua sắm.

Trung tâm mua sắm vẫn còn khá nhiều người, quản lý cũng rất quy củ, khó tìm ra lỗi lầm. Người phụ trách trung tâm mua sắm Tô Nhật Xuân là cấp dưới cũ của Trần Thiên Trung, theo lý thuyết sẽ không phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy, sao dám tự tiện thay đổi tên của trung tâm thương mại chứ?

Sau khi đến văn phòng tổng giám đốc, thư ký của Tô Nhật Xuân báo cáo: “Tổng giám đốc Xuân, bên ngoài có một người đàn ông tên là Triệu Hùng đang tìm ông.”

Tô Nhật Xuân vừa nghe thấy tên Triệu Hùng liền lập tức tự mình ra đón.

Khi thấy Trần Thiên Trung cũng ở đây, nhất thời kinh ngạc đến trợn mắt há miệng, sau đó mỉm cười chào hỏi: “Yo! Thiên Trung, ngài đến thân đến đây sao anh không nói trước với tôi một tiếng?”

Trần Thiên Trung không cho Tô Nhật Xuân sắc mặt tốt, ông trực tiếp mang Triệu Hùng vào phòng làm việc.

Tô Nhật Xuân nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Trần Thiên Trung cũng biết có chuyện không ổn.

Sau khi đóng cửa liền quy củ đứng bên cạnh Trần Thiên Trung, thậm chí còn không dám ngồi.

Trần Thiên Trung hỏi Tô Nhật Xuân: “Tô Nhật Xuân, tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại tự tiện đổi tên Trung tâm mua Tần Uyển thành tên của Tập đoàn Hùng Quang?”

Tô Nhật Xuân lúc này mới biết Trần Thiên Trung nổi giận với mình vì vấn đề này.

Ông ta lập tức trả lời Trần Thiên Trung: “Thiên Trung, trụ sở chính của Tập đoàn Khải Thời cử người đến đây nói công ty của chúng ta ở khu Đông Bắc đã tách khỏi trụ sở chính của bọn họ, sau này không được phép gọi là Trung tâm mua sắm Tần Uyển nữa. Họ còn nói nếu chúng ta tiếp tục dùng cái tên này thì sẽ kiện chúng ta tội vi phạm bản quyền, đồng thời còn nói sẽ lần lượt thông báo đến các người phụ trách ở các thành phố khác. Tôi sợ gây phiền phức cho công ty nên đã cho người đi đổi bảng hiệu của trung tâm mua sắm. “

“Ngu ngốc!” Triệu Hùng tức giận hét lên: “Ai cho ông quyền lực không có sự đồng ý của công ty mẹ liền tự ý thay đổi bảng hiệu, ông như thế này cùng tự thành lập công ty có khác nhau?”

Tô Nhật Xuân biết Triệu Hùng là thành viên mới trong ban giám đốc của “Tập đoàn Hùng Quang”, nắm trong tay quyền lực rất lớn ở Tập đoàn Hùng Quang. Hồ Dân trước đó đã chào hỏi với bọn họ, hơn nữa, Triệu Hùng có thể đại biểu công ty mẹ, trực tiếp bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự.

Tô Nhật Xuân bị Triệu Từ dọa sợ đến run lập cập, nói: “Anh Hùng, tôi cũng là suy nghĩ cho công ty, tôi sợ công ty sẽ bị kiện ra tòa mới nghĩ ra biện pháp đối phó tạm thời này, tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác.”

“Bị kiện? Xuất phát điểm của ông là có ý tốt nhưng ông không biết muốn báo cáo với trụ sở chính sao? Cho dù ông không giao thiệp tốt với bên ngoài nhưng nhất định phải có năng lực giải quyết vấn đề. Ông đây là đang qua loa lấy lệ, cố tình làm cho xong có hiểu không? “Triệu Hùng tức giận mắng Tô Nhật Xuân.

Triệu Hùng thực sự tức giận. “Trung tâm mua sắm Tần Uyển” không còn chỉ là tên của một trung tâm mua sắm nữa mà là ký ức của anh về người mẹ Tần Uyển. Anh sẽ không bao giờ cho phép người khác làm ô uế hai từ “Tần Uyển”, càng không cho phép Tập đoàn Khải Thời xúc phạm đến tên mẹ anh.

Tô Nhật Xuân bị Triệu Hùng mắng cho nơm nớp lo sợ, nào dám lên tiếng phản đối.

Trần Thiên Trung cũng rất tức giận, không ngờ thuộc hạ cũ đã làm việc với mình nhiều năm lại mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy.

Triệu Hùng lại hỏi Tô Nhật Xuân: “Người nào của tập đoàn Khải Thời tớ thông báo cho ông chuyện này?”

“Cậu chủ nhà họ Triệu, Triệu Hằng!”

Sau khi nghe câu trả lời của Tô Nhật Xuân, Triệu Hùng lúc này mới biết một nhà bác năm Triệu Khải Lễ, Triệu Hằng lại đang ở Thành phố Vinh.

Triệu Hùng lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Triệu Hằng.

Trong số các huynh đệ nhà họ Triệu, Triệu Hiền có quan hệ tốt nhất với Triệu Hùng, tiếp đến là Triệu Hằng, tuy nhiên mối quan hệ giữa Triệu Hùng và Triệu Hằng đã rạn nứt. Đối với chuyện liên quan đến “Trung tâm mua sắm Tần Uyển”, Triệu Hùng nhất định phải tìm Triệu Hằng hỏi cho rõ.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Triệu Hằng liền vang lên.

“Anh Hùng!” Triệu Hằng kêu lên.

“Đừng gọi tôi là anh Hùng, tôi hỏi cậu, cậu có phải đang ở Thành phố Vinh đúng không?”

“Mới vừa đi, chuẩn bị đi thành phố Hà Tĩnh.”

“Đi bao lâu?” Triệu Hùng hỏi.

“Nửa tiếng!”

“Cậu lập tức trở về Thành phố Vinh, tôi có chuyện muốn hỏi cậu. Cậu tới nhà Diệp Trát, tôi ở nhà họ Diệp chờ cậu.”

Triệu Hằng kinh ngạc hỏi: “Anh đang ở Thành phố Vinh?”

“Đúng!”

“Được rồi, em sẽ về ngay.” Sau đó Triệu Hằng cúp điện thoại.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng gõ cửa.

Tô Nhật Xuân không dám lên tiếng trả lời, Triệu Hùng kêu: “Vào đi!”

Chỉ thấy một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào.

Người đàn ông nhìn rất có tinh thần, âu phục, giày da, dáng vẻ không tầm thường.

Chính là giám đốc phòng kế hoạch của “Trung tâm mua sắm Tần Uyển”, Tư Quang.

Tư Quang thấy bầu không khí trong phòng làm việc có chút không ổn liền muốn lấy chạy cớ ra ngoài.

Triệu Hùng liền gọi anh ta lại: “Tôi là người do trụ sở chính Tập đoàn Hùng Quang phái tới, Triệu Hùng, anh có chuyện gì?”

Tư Quang vừa nghe thấy tên của Triệu Hùng liền giật mình. Tô Nhật Xuân đã sớm căn dặn bọn họ từ lâu, nếu gặp phải một người đàn ông tên là Triệu Hùng thì ngàn vạn lần không được đắc tội.”

Tư Quang chỉ là một nhân viên, làm sao dám xúc phạm người do trụ sở chính cử đến liền trả lời Triệu Hùng: “Thưa Ngài Hùng, tôi đến đây để thảo luận với giám đốc Tô về chi phí quảng cáo năm nay.”

Triệu Hùng thấy Tư Quang nói năng tài giỏi liền tiếp tục hỏi anh ta: “Nói một chút đi! Anh muốn báo cáo cái gì?”

“Là thế này, chi phí quảng cáo hàng năm của công ty là ba mươi triệu nhân dân tệ. Chúng ta ở Thành phố Vinh có tài trợ cho một chương trình giải trí tên là “Hạnh phúc tiến về phía trước”. Chương trình này rất nổi tiếng, đã mang cho Trung tâm mua sắm Tần Uyển của chúng ta không ít lợi nhuận. Hiện tại, tiết mục này quá nổi tiếng, chi phí quảng cáo của năm sau đã Tằng lên, tổng cộng là ba mươi lăm triệu nhân dân tê. Tôi đã báo cáo với giám đốc Tô, giám đốc Tô cảm thấy không hài lòng với giá tiền bọn hộ đưa ra nên đã từ chối đề nghị hợp tác lần nữa. Nhưng tôi lại nghĩ chương trình này vì hợp tác với chúng ta mới nổi tiếng, hơn nữa nó còn mang lại nhiệt độ cho trung tâm mua sắm của chúng ta. Mặc dù chi phí tài trợ Tằng lên nhưng nó tỷ lệ thuận với hiệu quả và lợi ích mang lại cho trung tâm mua sắm chúng ta, nên tôi muốn thảo luận lại với giám đốc Tô.”

Triệu Hùng nghe xong liền hỏi Tư Quang: “Anh tên là gì?”

“Tư Quang, Trưởng phòng Kế hoạch!”

“Vậy anh đã tính toán xem chương trình này mang lại cho trung tâm mua sắm của chúng ta bao nhiêu doanh thu chưa?” Triệu Hùng hỏi Tư Quang.

Tư Quang trả lời: “Đã tính toán! Trước kia khi chúng ta không tài trợ hương trình này, doanh thu và lợi nhuận hàng năm khoảng năm mươi triệu nhân dân tệ, hiện tại lợi nhuận hàng năm là khoảng hai trăm triệu nhân dân tệ.”

“Tiếp tục tài trợ, cho đến khi chạm tới điểm uốn của sự suy giảm về hiệu suất và lợi nhuận, chỉ cần lớn hơn doanh thu ban đầu là có thể tiếp tục tài trợ.” Triệu Hùng trực tiếp ra lệnh cho Tư Quang.

Tư Quang nghe thế liền vô cùng mừng rỡ, thấy Triệu Hùng làm việc giàu kinh nghiệm liền cung kính nói: “Được, Ngài Hùng! Tôi sẽ lập tức triển khai việc này.”

“Chờ một chút!” Triệu Hùng gọi Tư Quang.

“Ngài Hùng, còn chuyện gì không?” Tư Quang hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng nói: “Kêu trưởng phòng nhân sự, mang theo lý lịch của anh cùng nhau đến gặp tôi.”

“Được, Ngài Hùng!” Tư Quang quay người bước ra ngoài.

Tư Quang mừng thầm trong lòng, nhìn thấy tư thế này, anh ta chuẩn bị được thăng chứa!

Khi Tư Quang quay lại lần nữa, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ này chính là giám đốc nhân sự của trung tâm thương mại, cô ta đưa hồ sơ cá nhân của Tư Quang cho Triệu Hùng nói: “Ngài Hùng, đây là hồ sơ của quản lý Tư.”

Triệu Hùng nhìn kỹ, không ngờ Tư Quang chỉ mới đến “Trung tâm mua sắm Tần Uyển” hai năm. Thế nhưng chỉ trong hai năm này, lợi nhuận của trung tâm mua sắm đã Tằng lên đáng kể, hơn nữa, phía trên còn giới thiệu chi tiết các kế hoạch phát triển thành công mà Tư Quang đã thực hiện.

Tư Guang vốn là một nhà hoạch định bất động sản, từng có nhiều trường hợp quy hoạch thành công dự án lớn. Mãi sau này, sau khi xảy ra mâu thuẫn với ông chủ công ty bất động sản, anh ta mới chuyển sang trung tâm mua sắm Tần Uyển và trở thành trưởng phòng kế hoạch.

Sau khi đọc thông tin của Tư Quang, Triệu Hùng lập tức đưa ra quyết định.

“Tư Quang, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ giữ chức tổng thanh tra của trung tâm mua sắm Tần Uyển ở toàn bộ ba tỉnh miền Đông, chịu trách nhiệm về các xí nghiệp của trung tâm mua sắm và giám sát công việc của tổng giám đốc, có chuyện gì thì báo cáo trực tiếp với tôi và Phó Chủ tịch Hàn!”

Tư Quang và Tô Nhật Xuân nghe xong vô cùng kinh hãi, không nghĩ tới Triệu Hùng sẽ ngoại lệ thăng chức cho Tư Quang, có thể nói chức vị của Tư Quang thậm chí còn lớn hơn cả Tô Nhật Xuân.

Sau một thoáng khiếp sợ, Tư Quang cung kính nói với Triệu Hùng: “Cám ơn Ngài Hùng!”

“Không cần cảm ơn tôi, anh là tổng thanh tra khu vực này sẽ được hưởng đãi ngộ như tổng giám đốc trung tâm thương mại. Ngoài ra, Tập đoàn Hùng Quang của chúng ta vừa tiếp quản một nhà máy dược phẩm mới ở Thành phố Vinh, tôi chuẩn bị để anh đảm nhiệm chức tổng giám đốc, anh cảm thấy bản thân mình đủ năng lực không? “

Ở nơi làm việc, chú trọng nhất là “khác nghề như cách núi!” Nhưng người có năng lực thì khác, sẽ rất mau học hỏi qua chuyến đi này, trở nên quen thuộc và say mê nó.

Tư Quang là người rất thích học hỏi và đề cao sự đổi mới.

Anh ta vừa nghe Triệu Hùng bổ nhiệm làm “Tổng thanh tra khu vực”, lại để cho anh ta thành người đứng đầu nhà máy dược phẩm liền ngay lập tức bày tỏ thái độ ​​của mình với Triệu Hùng: “Mời Ngài Hùng yên tâm, tôi nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của ngài, làm tốt chức vụ của mình.”