Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 899: Người câm điếc mở miệng nói chuyện!




Chu Thiết Kỳ thấy mình bị một cô bé đẩy ngã, tức giận chửi ầm lên: “Con bé thối tha khốn nạn ở đâu ra thế?”

Ông ta đứng lên, giơ tay định đánh Lý Diệu Linh. Bảo mẫu Chu Dĩnh vội vàng kéo Lý Diệu Linh ra sau lưng bảo vệ, kêu lên: “Bố! Bố không thể đánh cô ấy, cô ấy là em gái của cô chủ con!”

Tính tình Chu Thiết Kỳ rất nóng nảy, làm sao ông ta nghe được, bèn gân cổ rống to: “Tao đánh cả mày luôn!”

Ngay khi bàn tay của Chu Thiết Kỳ sắp giáng xuống mặt con gái Chu Dĩnh của mình, đột nhiên lại bị một bàn tay mạnh mẽ túm lại. Triệu Hùng đẩy ra, anh chưa dùng nội công, nhưng Chu Thiết Kỳ vẫn không chịu nổi sức lực của anh, lùi về sau hai, ba bước, ngã ngồi xuống đất.

Hôm nay coi như Chu Thiết Kỳ xui xẻo, đầu tiên là bị một con bé đẩy ngã, sau đó còn bị một người thanh niên đẩy té xuống đất, ông ta bèn nhặt bừa một hòn đá ném về phía Triệu Hùng. Triệu Hùng bắt được hòn đá, ném qua một bên, mặt mày âm u, đi về phía Chu Thiết Kỳ. Nếu là người khác chứ không phải anh, có lẽ đã bị Chu Thiết Kỳ ném trúng.

Người này đúng là một tên ngang ngược, không sửa tật xấu, không biết tốt xấu đã ra tay đánh người ta bừa bãi. Triệu Hùng đi đến bên cạnh Chu Thiết Kỳ, túm cổ áo ông ta kéo lên. Ánh mắt của Triệu Hùng khiến Chu Thiết Kỳ sợ hãi, đôi mắt anh sắc bén như đao, nội lực mạnh mẽ trên người tản ra không hề che giấu.

“Mày… mày muốn làm gì?” Chu Thiết Kỳ nói lắp hỏi Triệu Hùng, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm vào ông ta, lạnh lùng nói: “Thôi cái lễ hỏi ấy đi, Tiểu Dĩnh không cưới tên què kia đâu. Còn nữa, nếu sau này ông còn dám đụng vào một ngón tay của Tiểu Dĩnh, tôi sẽ trả lại cho ông gấp mười lần!” Dứt lời, anh buông lỏng cổ áo Chu Thiết Kỳ ra, quay người nhặt một hòn đá dưới đất lên, bóp chặt, viên đá to như trứng chim bỗng biến thành vô số đá vụn trong tay anh, rơi lả tả xuống đất.

Nếu không phải người này là bố của bảo mẫu Chu Dĩnh, chắc chắn Triệu Hùng đã dạy cho ông ta một bài học. Nhưng mà anh cân nhắc người này là bố của Chu Dĩnh, thầm nghĩ phải hù dọa ông ta là đủ.

Quả nhiên, Chu Thiết Kỳ nhìn cảnh công phu của Triệu Hùng hiển lộ, kinh ngạc run lên! Có thể bóp nát hòn đá trở thành vô số đá vụn trong nháy mắt, lấy câu “nghẹn họng trân trối” để hình dung là không sai vào đâu được!

Triệu Hùng nói với Chu Thiết Kỳ: “Tôi thuê Tiểu Dĩnh làm việc, nếu không có lệnh của tôi, đừng ai mơ rằng có thể đem cô ta đi. Cút đi cho tôi, nếu để tôi phát hiện ông vẫn còn đến làm phiền Tiểu Dĩnh, hòn đá vừa rồi chính là kết cục của ông!”

Anh nói xong, đi đến bên cạnh em vợ Lý Diệu Linh và bảo mẫu Chu Dĩnh, mỗi tay dắt một người đi về phía khu chung cư “Ngã Nguyệt Đàm”.

Lưu Thanh Mỹ bước lên nói với Chu Thiết Kỳ: “Thiết Kỳ, bây giờ chúng ta làm gì đây?”

Chu Thiết Kỳ không cam lòng nói hai chữ: “Về nhà!”

“Vậy còn chuyện hôn sự của Tiểu Dĩnh và tên què?” Lưu Thanh Mỹ hỏi.

“Thôi lễ hỏi lại! Bà không nghe thằng oắt vừa nãy nói à, nếu ép gả Tiểu Dĩnh, nó sẽ đánh tôi!”

Lưu Thanh Mỹ không cho là đúng: “Một người lớn như ông sợ nó làm gì?”

“Bốp!”

Chu Thiết Kỳ tát vào mặt vợ mình, trợn trừng mắt quát to: “Tôi hay là bà có quyền nhất trong cái nhà này? Đúng là tóc dài kiến thức ngắn! Thằng oắt kia chẳng phải kẻ hiền lành gì, có thể bóp nát hòn đá thành vụn trong chớp mắt, bà muốn tôi bị nó xé thành tám mảnh à? Hay là chờ tôi chết rồi lấy chồng khác?”

“Tôi…”

Lưu Thanh Mỹ há mồm định giải thích, chợt nghe Chu Thiết Kỳ quát to vào mặt mình: “Mua vé về nhà mau!”

Thấy chồng mình tức giận, Lưu Thanh Mỹ không dám nói bậy nữa, vội vàng đi theo sau lưng Chu Thiết Kỳ.

Sau khi Triệu Hùng dẫn em vợ Lý Diệu Linh và bảo mẫu Chu Dĩnh về nhà, Chu Dĩnh bèn ôm Lý Diệu Linh khóc lóc đau lòng, cô ta khóc nức nở, rất đau đớn bất lực, rất ấm ức! Cô ta đã hy vọng có được bố mẹ hiểu được cô ta, bao dung cho cô ta đến nhường nào, ai ngờ trong mắt bố mẹ, côta chỉ là công cụ kiếm tiền.

Thành tích học tập của Chu Dĩnh ở trường giỏi về nhiều mặt, nhưng vì phải nuôi em trai đến trường, mới cam lòng đi ra xã hội làm việc, tiền kiếm được đưa hết cho gia đình cả. Khiến cô ta thất vọng đau khổ là bố mẹ lại ép gả cô ta cho một tên người què họ Trịnh bán thịt heo lớn hơn cô ta gần hai mươi tuổi. Nếu hôm nay Triệu Hùng không nhúng tay vào, e rằng cô ta chỉ có thể gả cho tên đàn ông người què họ Trịnh đó.

Sau khi hiểu được sự tình, Lý Quốc Lâm cũng rất bùi ngùi thổn thức, không ngờ bố mẹ của Chu Dĩnh lại quá đáng như vậy. Lý Diệu Linh vỗ nhẹ vai Chu Dĩnh, thì thầm với cô ta: “Được rồi Tiểu Dĩnh đừng khóc nữa, có anh rể tôi ở đây, không ai để bố mẹ cô bắt cô đi đâu!”

Chu Dĩnh lau nước mắt, “ừm” một tiếng, gật đầu nói: “Diệu Linh, cảm ơn cô về chuyện lúc nãy!”

“Cảm ơn tôi gì chứ, tôi không nhìn nổi bố cô làm chuyện bậy bạ thôi!”

Chu Dĩnh nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, cảm ơn anh!”

Triệu Hùng khuyên bảo mẫu Chu Dĩnh: “Tiểu Dĩnh, cô đừng suy nghĩ nhiều! Tạm thời hẳn là bố cô không dám đến làm phiền cô đâu, cứ yên tâm ở trong nhà, nhớ là có chuyện gì thì cứ nói với bọn tôi, bọn tôi giải quyết giúp cô, đừng có tự gánh một mình! Một cô gái như cô, dễ ức chế mà toi đấy!”

“Ừm, tôi biết rồi!”

Triệu Hùng thấy cảm xúc của cô ta ổn định lại, bèn nói mình phải ra ngoài có việc, lái xe ra ngoài.

Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh, nói cho cô biết chuyện về Chu Dĩnh, để sau khi cô tan làm về nên an ủi Tiểu Dĩnh. Một người đàn ông như anh không thể khuyên răn một cô gái như Chu Dĩnh được. Lý Thanh Tịnh nói lát nữa cô sẽ về nhà giải quyết việc này.

“Triệu Hùng, anh đi ra ngoài à?” Lý Thanh Tịnh nghe tiếng còi xe ô tô vang ra từ điện thoại, hỏi Triệu Hùng.

“Ừ, không phải gần cuối năm rồi à? Anh đi mua chút đồ tết tặng cho Trọng Ảnh, bác sĩ Hoa và Văn Sơn. À đúng rồi Thanh Tịnh! Để Tuyền ngốc đến ăn tết với chúng ta được không?” Triệu Hùng không dám tự tiện quyết định, thăm dò Lý Thanh Tịnh trước.

Sau khi biết được quan hệ giữa Triệu Hùng và Tuyền ngốc, Lý Thanh Tịnh đã không còn phản cảm với Tuyền ngốc, đồng ý cái rụp: “Được, anh hỏi bốn anh em nhà họ Mã xem, nếu bọn họ không về nhà thì bảo bọn họ đến đây luôn đi!”

“Anh nghe Tuyền ngốc nói, hình như bốn người bọn họ phải về quê.”

“Ồ, vậy thì đừng miễn cưỡng!” Lý Thanh Tịnh nói: “Anh đi tặng quà tết đi, em làm việc đây. À đúng rồi, tiện thể anh đi xem xem dì Lưu đã xuất viện chưa? Em nhớ hình là hôm nay đấy, giúp chở bà ấy một chuyến.”

“Được, vậy anh đến bệnh viện trước.” Triệu Hùng dứt lời bèn cúp máy. Sau khi đến bệnh viện, lại không hề có ai, bệnh viện nói cho anh biết là Lưu Mỹ Lan xuất viện rồi.

Sau khi Triệu Hùng rời khỏi bệnh viện là đi thẳng đến chợ bỏ sỉ. Đã sắp cuối năm, đây là chỗ ồn ào náo nhiệt nhất, anh mua rất nhiều đồ trong dịp Tết một lúc rồi nhét đầy vào ghế sau và cốp xe.

Anh lái xe đi đầu đến khu chung cư tiện nghi của Lưu Mỹ Lan, tặng chút quà Tết cho bà ấy và Phùng Anh Nam, tiện thể thăm hỏi Lưu Mỹ Lan.

Bà ấy không ngờ Triệu Hùng đến bệnh viện đón mình vô công, còn đến đây tặng rất nhiều đồ Tết, lòng bà ấy rất là cảm động. Vốn là bà ấy định giữ Triệu Hùng ở lại ăn cơm trưa, nhưng anh còn phải quay về tặng quà cho bạn bè khác nên phải đi.

Triệu Hùng lại lái xe tặng quà cho Hoa Di và Trần Văn Sơn, cụ Khổng, cuối cùng mới đến nhà Trọng Ảnh.

Đến nhà Trọng Ảnh, anh chưa bao giờ đi tay không, luôn mua chút đồ ăn gì đó. Anh suy tính, lúc trưa Trọng Ảnh hay ở nhà ăn cơm.

Anh ta đang luyện công trong sân, thấy Triệu Hùng đến thì dừng lại, trông thấy trên tay anh có một đống đồ to, vội vàng nhận lấy, hai người vừa đi vào phòng vừa cười nói.

Trọng Ảnh cười nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đến đúng lúc đấy! Tôi đi lấy rượu trong hầm, anh xào rau đi, chúng ta cùng uống hai ly.”

“Được! Vậy cậu đến quầy bar đi!”

Nếu Triệu Hùng đã chọn ăn cơm ở nhà Trọng Ảnh thì là do muốn uống rượu với anh ta. Ngay khi Triệu Hùng vừa hát khẽ vừa rửa đồ ăn trong phòng bếp, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói êm tai vang lên bên cạnh mình.

“Anh Triệu, tôi biết quan hệ giữa anh và Trọng Ảnh rất tốt! Tôi phải đi, nhưng không nỡ nói cho Trọng Ảnh biết! Chờ tôi đi rồi, anh nói lại với anh ta thay tôi được không?”

Triệu Hùng quay đầu lại, thấy An Như – người vợ sắp cưới của Trọng Ảnh đang nói chuyện với mình. Anh lập tức kinh ngạc, không phải An Như “câm điếc” à? Sao người câm lại mở miệng nói chuyện?