Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Chương 76




Edit: melbournje

🤤

Lâm Vu nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên. "Chồng, nhanh ngủ đi."

Một tiếng chồng, anh làm sao có thể ngủ được.

Tần Hành ôm cô, hôn mái tóc của cô, hôn gương mặt của cô.

...

Dù sao còn ba tháng phía trước, anh lại kích động, cũng không dám mạo hiểm. Lâm Vu biết được mình mang thai, có một lần mẹ Tần lặng lẽ đem anh kéo sang một bên, sắc mặt nghiêm túc, "A Vu, bây giờ còn chưa có đầy ba tháng, con khắc chế một điểm. Ba tháng đầu tốt nhất là đừng ở chung phòng."

Dù là Tần Hành là bác sĩ và phải chữa bệnh cũng như chăm sóc người bệnh, thường thấy sóng to gió lớn, cũng bị lời nói của mẹ nhà mình làm cho đỏ mặt.

Khắc chế...

Anh rất khắc chế có được hay không? Mẹ anh rốt cuộc nhìn anh với ánh mắt gì vậy? Nhưng mà tối nay là một ngày đặc biệt, tóm lại là có phương pháp khác, chỉ là làm vất vả tay của bác sĩ Lâm rồi.

Xong chuyện, Tần Hành nhìn qua gương mặt ửng đỏ của cô, anh đứng dậy nhấc váy cô lên, ở trên bụng của cô nhẹ nhàng hôn một cái. "A Vu, vất vả cho em rồi." Anh không nghĩ tới lại để cô làm những thứ này.

Lâm Vu bỏ mặt mũi qua một bên, "Nhanh ngủ đi." Tình thâm nghĩa nặng, không cố kỵ nữa.

Anh cầm tay của cô, "A Vu, hôm nay em thật đẹp. Anh cũng có cảm giác mình đang nằm mơ." Anh lái chậm chậm miệng, "Sinh nhật năm đó của Thẩm Nghi Hành. Sau khi trở về, anh liền mơ."

"Mơ gì?"

Anh im lặng một chút, "Mơ em cùng Thẩm Nghi Hành kết hôn, anh đi tham gia hôn lễ của hai người..."

Lâm Vu mở mắt ra, "... Anh!"

Tần Hành cười, "Khi đó anh cũng không biết chính mình sẽ thích em."

Lâm Vu thanh âm hơi câm, người thông minh cũng có lúc ngốc như vậy. Cô nhẹ nhàng quay người, mặt dán vào lồng ngực của anh. Một ngày này so với đi làm còn mệt mỏi hơn, chỉ chốc lát sau, cô liền ngủ thiếp đi.

Tháng mười, hai người đi làm như thường lệ.

Bởi vì mang thai, nên tuần trăng mật của Lâm Vu cùng Tần Hành tạm thời gác lại. Chính cô đối với chuyện tuần trăng mật không có ý kiến gì, ngược lại cùng chỗ làm với cô là những cô gái đầy mơ mộng, đề cử với cô mấy cái đảo.

Lâm Vu nói: "Hai người cùng một chỗ, ở đâu đều được."

Tần Hành cùng cô cũng không quá thích đi nơi đông người, ra ngoài du lịch, hai người càng vui khi tìm được một nơi yên tĩnh.

Giữa tháng mười, Dương Hi làm giải phẫu.

Buổi sáng ngày đầu tiên. Lâm Vu đến xem bà, khắp khuôn mặt Dương Hi là khẩn trương, ba Thẩm cũng thế.

Hai anh em nhà họ Thẩm, còn có Lý Duy Tịch đều ở đây.

Lâm Vu: "Dì, chú Vương đảm nhiệm mổ chính, dì yên tâm đi, không có việc gì, chỉ cần ba tiếng thôi."

Dương Hi hô một hơi, "Dì hơi sợ."

Ông Thẩm: "Chúng ta đều ở đây. Năm đó em sinh Nghi Hành cùng Đình Đình còn không sợ, dũng cảm một chút nhé."

Dương Hi cười, "Có thể giống nhau sao." Bà cả một đời bị ông Thẩm nuông chiều, tính cách ôn nhu, tuy lớn tuổi, nhưng lại giống như đứa bé vậy.

Giải phẫu bị lố một tiếng so với dự định, nhưng cũng may, kết quả tốt.

Mặc dù là tiểu phẫu, nhà Thẩm vẫn là lo lắng không thôi.

Lâm Vu một mực giải thích, để bọn họ bớt khẩn trương đi.

Lý Duy Tịch vịn cô, "Vậy được rồi, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi."

Lâm Vu: "Tớ không sao."

Lý Duy Tịch cảm khái: "Làm bác sĩ như các cậu thật là không dễ dàng. Cậu muốn làm đến lúc nào?"

Lâm Vu nói: "Thân thể tốt, làm đến khi sinh cũng không có vấn đề."

Lý Duy Tịch gật gật đầu, cường độ công việc ở bệnh viện có thể tưởng tượng được. "Tớ thật rất bội phục các cậu, cậu cùng Tần Hành đúng là được chọn để làm nghề này."

Lâm Vu: "Mỗi người có sự lựa chọn cũng không giống nhau, con đường này, trong mắt người ngoài vất vả, nhưng sự yêu nghề, đều sẽ lý giải tất cả."

"Đây chính là lòng yêu nghề lớn nhỉ." Lý Duy Tịch sắc mặt ôn nhu.

Thẩm Nghi Hành đi mua chút đồ uống nóng, đi tới, đem cho mọi người. "A Vu, em đi về trước đi."

Lâm Vu nhìn đồng hồ, "Một lát nữa, dì trở lại phòng bệnh, trong vòng một tiếng, đừng cho dì đi ngủ. Nhớ đấy, sợ làm bị thương thần kinh não, nhớ nói chuyện cùng dì."

"Vất vả cho em rồi." Thẩm Nghi Hành nói.

"Khách khí làm gì. Đây là việc em phải làm, huống chi em cũng không có làm cái gì. Vất vả cho mọi người rồi. Em về trước, có chuyện thì tìm em."

Nhìn bóng lưng cô rời đi, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lý Duy Tịch: "Trước kia cảm thấy Lâm Vu tính cách lãnh đạm, tiếp xúc mới biết được cô ấy rất hiền lành."

Thẩm Nghi Hành: "Cái tính này nhiều năm như vậy cũng không có thay đổi."

Lý Duy Tịch ngẩng đầu, lời vừa tới miệng, lại nuốt xuống.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi đi qua, từ mùa hè đến mùa thu, lại đến mùa đông.

Chỉ chớp mắt, Lâm Vu mang thai sáu tháng, bụng của cô dần dần lớn, bất quá không có béo. Hai người lại chuyển về nhà ba mẹ chồng, Tần Hành có đôi khi trực ca đêm, anh cũng không quá yên tâm. Chuyển về đây xong, có ba mẹ ở đó, anh lại yên tâm không ít.

Dự báo thời tiết nói, cuối tuần sẽ có tuyết rơi.

Tần Hành sau khi tan việc, đi khoa phụ sản gặp Lâm Vu.

"Bác sĩ Tần, chúng tôi đang nói cậu đấy."

Tần Hành: "Thế nào?"

"Hoạt động của viện ấy, bác sĩ Lâm đang mang thai, phòng chúng tôi hiện tại thiếu người, cậu làm người nhà có muốn tới thay bác sĩ Lâm không?"

Tần Hành cầm khăn quàng cổ của Lâm Vu, "Tôi không có vấn đề."

Đám người cười ha ha."Nếu khoa chúng tôi đối đầu với khoa cậu, cậu giúp ai?"

Tần Hành lắc đầu, thanh âm ưu nhã, "Vấn đề này, tôi xin bỏ quyền quyết định." Anh nhìn Lâm Vu, "Có mệt hay không?"

"Đi nhanh đi! Ở đây ngược cẩu độc thân chúng tôi!"

Lâm Vu đi lại vẫn như cũ, mang thai cũng không có quá nhiều gánh vác. Bạn Nhất Nhất rất ngoan, đại khái từ nhỏ đã thông cảm với công việc vất vả của mẹ, thời gian Lâm Vu mang thai ăn ngon, ngủ cũng ngon.

Buổi tối, hai người đến một nhà hàng chay ăn cơm. Ăn cơm xong, lại đến cửa hàng cho trẻ em.

Tần Hành cùng mẹ Tần đều cảm thấy sẽ là con gái, mua đồ vật đều là cho con gái, màu sắc chủ đạo là tím với hồng.

Lâm Vu chọn lấy một cái mũ màu lam nhạt.

Tần Hành: "Đây là cho con trai."

Lâm Vu cảm thấy nhất định phải uốn nắn anh, "Anh chắc chắn là con gái sao?"

Tần Hành bình tĩnh nói: "Tin tưởng anh."

Lâm Vu trầm ngâm nói: "Là con trai hay gái quyết định bởi nhiễm sắc thể XY, cho nên tỉ lệ nam nữ đều là 50%, anh phải tin tưởng khoa học, không phải cảm giác của mình."

Tần Hành nhíu mày: "Bà Tần à, không bằng chúng ta đánh cược? Nếu anh thắng, em phải thỏa mãn một yêu cầu của anh."

Lâm Vu lưu loát nói: "Được."

Cuối cùng, Lâm Vu vẫn chọn lấy một cái mũ màu lam nhạt.

Tần Hành lại đem cô đưa đến quầy nữ, chọn lấy một cái áo khoác.

Tần Hành: "Thử một chút đi."

Nhân viên mang theo áo khoác, "Đây là kiểu mới, màu trắng rất phong cách, nhìn tất tây. Sau khi sinh xong cũng có thể mặc."

Tần Hành nhận áo khoác, "Mặc thử đi." Anh giúp cô khoác vào, "Rất hợp với em."

Lâm Vu nhìn anh, "Lần trước mẹ vừa mua cho em hai cái." Cô hay đi làm nên tỉ lệ mặc cũng không nhiều.

"Không giống nhau mà, đây là của chồng em mua." Tần Hành rất hưởng thụ thời gian này, bất quá cân nhắc đến thân thể của cô, mua cái áo khoác này xong, hai người liền về nhà.

Trên đường về nhà, ánh trăng trong sáng treo ở trên trời, mùa đông, ban đêm, một mảnh quạnh quẽ.

Lâm Vu mở miệng nói: "Hồi cấp ba, dì Dương cũng giúp em mua quần áo."

Tần Hành nghiêng tai, anh đều biết.

Lâm Vu: "Có đôi khi, dì đi mua quần áo cho Thẩm Nghi Đình, cũng sẽ mua thêm cho em nữa. Ngay từ đầu em cũng không biết một bộ quần áo cũng rất đắt. Đến khi về sau Trần Đồng nhắc đến, có một lần, em cùng Thẩm Nghi Đình mặc cái áo lông giống nhau. Về sau, Thẩm Nghi Đình không còn mặc qua cái áo đó nữa."

Tâm tư nữ sinh luôn luôn mẫn cảm.

Tần Hành cầm tay của cô, "Lúc học đại học, anh liền muốn giúp em mua quần áo, lại lo em cự tuyệt. Hiện tại rốt cuộc có thể quang minh chính đại."

Lâm Vu cười cười, cho tới nay, bọn họ tôn trọng lẫn nhau. Cô kiêu ngạo, anh cũng kiêu ngạo. Thế nhưng là anh vẫn đứng trên lập trường của cô để thay cô suy nghĩ vấn đề. "Vậy liền làm phiền anh rồi."

Tần Hành: "Gì mà phiền chứ? Anh vui vẻ chịu đựng." Anh hôn môi của cô, "Đi vào đi."

Mùa đông này, người bệnh tật đặc biệt nhiều, cảm cúm lây lan. May mắn Lâm Vu thể chất tốt, không có bị dính.

Sắp tết, tất cả mọi người cẩn thán gấp bội.

Đồng nghiệp khoa phụ sản rất chiếu cố cô, nhiều chuyện không phiền Lâm Vu mà tự mình đi.

Bệnh viện mỗi ngày đều có cố sự, thăng trầm, cuộc sống muôn màu.

Bác sĩ Lý bác sĩ cùng hộ lý một đường mà đến, nhẹ giọng trò chuyện.

Hộ lý ngữ khí khẩn trương, "Là khoa ngoại đó. Người bệnh đưa tới tim đã không còn đập, người nhà cảm xúc kích động, động thủ đánh người."

Lý bác sĩ nói: "Khoa ngoại?"

"Đúng vậy đó. Hình như bác sĩ Tần bị thương."

"Một lát đừng nhắc đến chuyên này trước mặt Lâm Vu, chờ việc ổn định lại lại nói."

Hai người đẩy cửa ra, phát hiện Lâm Vu liền ở bên trong. "Lâm Vu, ăn cơm xong rồi sao?"

Lâm Vu đứng dậy, "Tôi đang chuẩn bị đi ăn."

Đúng vào lúc này, Viện Viện từ bên ngoài tiến đến, "Khoa ngoại xảy ra chuyện."

Bác sĩ Lý liên tục chớp mắt không có ngừng lại.

Lâm Vu tim xiết chặt, "Thế nào?"

Viện Viện khẽ cắn môi, "Có người nhà nháo loạn lên."

Lâm Vu trầm trầm, "Hiện tại thế nào?"

Lý bác sĩ: "Cô đừng vội. Tất cả mọi người ở đó, không có việc gì."

Lâm Vu hít sâu một hơi, "Bác sĩ Lý, làm phiền chút, giúp tôi trông chỗ này, tôi đi xem một chút."

Bác sĩ Lý hối hận không thôi, "Viện Viện cô cùng đi xem đi."

Lâm Vu chạy tới, người gây chuyện đã bị cảnh sát mang đi. Cô nhìn thấy chủ khoa khoa ngoại, "Chủ nhiệm Vương, Tần Hành đâu?"

Vương chủ nhiệm cau mày, "Bác sĩ Lâm, sao cô lại tới đây? Cậu ấy bị thương nhẹ, cô đừng lo lắng."

Lâm Vu không miễn cưỡng trấn định, "Tôi đi xem anh ấy một chút."

Tần Hành cởi áo, nằm lỳ ở trên giường. Một bác sĩ nam khác kiểm tra vết thương của anh, "Thật sự là làm tôi sợ muốn chết. Đầu năm nay, bác sĩ thật sự là một nghề nguy hiểm. May là cậu phản ứng nhanh!"

Cửa đột nhiên mở, gió lạnh xông vào tới.

Bác sĩ nam nhắc nhở nói: "Có người! Đợi lát nữa!"

"Là tôi. Lâm Vu!" Lâm Vu nói tên.

Tần Hành vừa muốn đứng dậy, vai phải vừa bị thương lại đau đau.

Bác sĩ nam đè anh lại, "Cậu cũng đừng động!"

Lâm Vu đi vào bên trong, nhìn thấy Tần Hành để cởi trần nằm đó. Anh còn hướng về phía cô mỉm cười. "Sao em lại tới đây? Anh không sao."

Bác sĩ nam đứng dậy, nhìn Lâm Vu, "Tôi đi ra ngoài trước, hai người trò chuyện đi."

Lâm Vu chậm rãi đi tới, đầu tiên là kiểm tra vết thương của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng tìm tòi, cô tỉ mỉ mà xem xét, xác nhân rằng không có chuyện. "Đụng vào xương rồi?" Mới mở miệng, cô lại có loại cảm giác dường như đã mấy đời trôi qua.

"Không." Tần Hành giải thích, "Người nhà có chút kích động, tất cả mọi người không chú ý. Không có việc gì, chính anh biết, không có bị thương đến xương."

Đầu ngón tay Lâm Vu rung động, cô cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu.

Tần Hành vừa muốn đứng dậy, lại nghe cô mở miệng.

"Tần Hành, vừa mới nghe được tin, em rất sợ. Em nghĩ đến ba em, ông ấy cũng liền như vậy đi." Cô hít sâu một hơi, kiên cường nữa cũng vậy, cô cũng chỉ là một người bình thường, là bác sĩ, là vợ, vẫn là mẹ của một đứa con.

Nước mắt tí tách, rơi vào lưng anh, một mảnh nóng rực.

Tần Hành hoảng hốt, ngũ tạng lục phủ đều đau, "A Vu, anh không sao."

Lâm Vu cắn môi, "Tần Hành, anh không được có việc gì xảy ra."

Anh không lo đau đớn, lập tức đứng lên, cẩn thận từng li từng tí dùng mu bàn tay lau sạch lấy nước mắt của cô, "A Vu, đây là ngoài ý muốn." Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy cô khóc, anh bưng lấy mặt của cô, thần sắc trịnh trọng, "Anh thề."

Lâm Vu cũng sợ bóng sợ gió một trận, con lại ở tại trong bụng làm ầm ĩ, không hào phóng đá tới đá lui.

Tần Hành sờ lấy bụng của cô, an ủi hai người.

Lâm Vu thanh âm nghẹn ngào, cô chăm chú nắm lấy cánh tay của anh, bởi vì khẩn trương, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch, "Nhất Nhất cũng lo cho ba ba."