Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1987




Chương 1987:

Bầu không khí bên phía vệ binh Viêm Long vô cùng căng thẳng.

Mọi người đều biết căn cứ Thiên Sơn đang cực kỳ nguy hiểm.

Bây giờ tiểu tứ long và đội quân cảm tử sống chết thế nào còn chưa rõ.

“Diệp Lâm Quân ở?”

“Đều tại Diệp Lâm Quân!”

“Nếu như cậu ta nhận được mệnh lệnh, thì lúc này đã sớm chạy đến được căn cứ Thiên Sơn rồi!”

“Hừ, chúng ta không thể ngồi yên một chỗ!

Phái toàn bộ lực lượng có thể! Đội quân Côn Luân cũng xuất chiến đi!”

Căn cứ Thiên Sơn, một trận chiến rượt đuổi vẫn đang tiếp diễn.

“Không… không fiay rồi… Bắc Ma đang đuổi tới nơi rồi!” Tiểu Quân Thần đột nhiên kêu lên.

Bởi vì ông ta nhìn thấy một luồng sóng khí kéo dài đến từ phía sau căn cứ,Thiên Sơn.

Rõ ràng là Bắc Ma đang đuổi theo ông ta.

Tốc độ của gã còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh. Có thể so sánh với tốc độ siêu thanh.

Cho nên lúc gã di chuyển mới phát ra nguồn khí giống như tiếng máy bay.

“Không được! Sức mạnh giữa chúng ta và Bắc Ma chênh lệch quá lớn! Thế nào cũng bị đuổi kịp cho xem!” Đông Thú hét lên.

Tuyệt vọng!

Trong lòng mỗi người lúc này chỉ có nỗi tuyệt vọng tràn trề.

Bị Bắc Ma đuổi kịp thì chỉ có một kết cục thôi, đó chính là chết.

Họ không muốn!

Họ tu luyện ẩn dật trong nhiều thập kỷ, chỉ để có một tượng lai rực rỡ, đừng chỉ mới bắt đầu đã bị xóa sổ.

Bọn họ là đệ tử của Ngũ long của Lạc Việt.

Nếu chết như thế này, thanh danh của bọn họ còn đâu nữa.

Ai ai cũng đều tham sống sợ chết.

Cho nên bọn họ điên cuồng bỏ chạy.

Thậm chí còn hối hận, lúc đầu tại sao không dẫn thêm nhiều người hơn nữa.

Dẫn theo hai ba ngàn, hoặc bốn năm ngàn không phải tốt hơn sao?

Nếu bọn họ dẫn theo hơn vạn người, há chẳng phải có thể bỏ chạy ngon lành rồi? Đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh như bây giờ?

“Rác rưởi! Chỉ là một đám rác rưởi mà thôi!

Còn gọi là cường giả tông sư của tứ đại môn phiệt sao? Chỉ cản được một lúc thôi à?”

“Đúng vậy, cho dù có mang theo một ngàn tên ngốc, một hồi chúng cũng sẽ bị giết hết! Đội cảm tử đúng là một đám ăn hại!”

Đông Thú và Nam Tướng mắng.

Mấy người bắt đầu oán trách đội cảm tử vô dụng, không giúp họ trì hoãn thời gian…

Chính bốn người đã để cho đội cảm tử làm lá chăn giúp bản thân trốn thoát, nhưng thay vào đó lại đổ lỗi cho họ…

Nếu như những người đội cảm tử nghe được mấy lời này, chắc là sẽ bật mồ ngồi dậy…

Thật không đáng phải chết.

Chết vì loại người này quá oan uổng.