Chiến Thần Xuất Kích

Chương 1202




Chương 1202:

Át chủ bài Khí tức của Ma Lặc lại lần nữa mạnh lên, tiếp vào trạng thái siêu cấp thứ hai, khí tức bây giờ của cậu ta tương xứng với Giang Cung Tuấn.

Có điều cậu ta không dẫn tới kiếp vân, lực lượng của cậu ta còn chưa đạt tới Kiếp cảnh, nhưng chênh lệch cũng không xa.

Giang Cung Tuấn vốn không muốn chiến đấu, bởi vì đánh xuống thế này là hai bên đều chịu tổn thất, anh vươn tay bình hòa, anh và Ma Lặc còn có tiền cược nữa.

Đánh thắng Ma Lặc, như vậy có thể nghênh đón thời kỳ hòa bình vạn năm của nhân loại. “Được.”

Ma Lặc hoạt động gân cốt.

Cậu ta biết thực lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh, mạnh đến độ có thể nghênh tiếp kiếp vân, lực lượng của anh đã đạt tới kiếp cảnh.

Nhưng mà cậu ta không e ngại.

Thân là con trai đại đế, lúc nhỏ cậu ta đã học đến rất nhiều thứ thần thông, tùy tiện đưa ra một bản lĩnh, cũng có thể để Giang Cung Tuấn phải ăn một chầu.

Tâm thần cậu ta khẽ động, thể nội huyễn hóa ra một ma khí, ma khí hội tụ mặt ngoài cơ thể, lần nữa tạo thành một khôi giáp màu đen.

Chợt làm một dấu tay ra hiệu mời: “Giang Cung Tuấn, ra chiêu đi, để tôi xem anh còn chiêu gì.”

Vù!

Giang Cung Tuấn đưa tay ra, hiển hóa một thành trường kiếm màu vàng, đây là đệ nhất Long kiếm được rèn đúc từ thiên ngoại huyền thiết và xương rồng, Tố Quỳnh nói, lực của kiếm này rất mạnh.

Có điều bây giờ cảnh giới của anh rất yếu, không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của kiếm.

Đệ nhất Long kiếm trong tay, khí tức trên người Giang Cung Tuấn như hồng, trường kiếm vung về phía Ma Lặc, trong thần sắc mang theo vẻ trầm thấp, nói: “Ma Lặc, tôi sẽ không nương tay!” “Ha ha.”

Ma Lặc cười to một tiếng: “Tuyệt đối đừng nương tay”

Vừa cười, trong tay cậu ta cũng hiển hóa thành một thanh kiếm, đây là một thanh kiếm màu đen, trên thân kiếm mang theo ký tự quỷ dị, kiếm này vừa ra thì kiếm bốn phía trên không bắt đầu vặn vẹo. “Kiểm này?” “Lực lượng thật đáng sợ. “Đây, đây là vũ khí của đại để.”

Kiếm vừa xuất, cường giả quan chiến ở nơi xa đều cả ứng được sức mạnh mà run sợ trong lòng. “Đúng vậy, kiếm của đại để ” “Đây, đây là kiếm của Ma đế”

Không ít người kinh hô lên.

Vẻ mặt của Ma Lặc ung dung, nhìn kiếm trong tay, vẻ mặt hờ hững nói: “Giang Cung Tuấn, đây là bội kiếm của ba tôi năm đó, thanh kiếm này tên là Địa Minh, là đại diện cho tộc tôi, cường giả chết trong dưới lưỡi Địa Minh nhiều vô số kể, dùng thanh kiếm này đấu với anh thì có chút bắt nạt anh, nhưng không cầm kiếm này thì tôi sẽ không có cách nào đánh bại anh”

Chiến đấu lâu như vậy, Ma Lặc cũng có chút hiểu biết với thực lực của Giang Cung Tuấn.

Lúc này Giang Cung Tuấn gần như vô địch ở Pháp cảnh.

Chỉ có cường giả Kiếp cảnh mới có thể đánh bại anh. Giang Cung Tuấn nhìn kiếm trong tay Ma Lặc, thân kiếm màu đen, minh văn lưu chuyển, mang theo khí tức thần bí, anh cảm nhận được sự kiềm chế. “Kết thúc thôi.”

Ma Lặc lên tiếng.

Dứt lời, cơ thể liền xuất hiện trước mặt Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nhấc kiếm lên chống cự Keng!

Tiếng kiếm va chạm lanh lảnh vang vọng.

Đệ nhất Long kiếm trong nháy mắt bị đánh gãy, Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy áp lực đáng sợ cuốn tới, dưới sự chèn ép của áp lực này, anh lập tức nôn ra máu.

Mà cơ thể anh cũng ngã xuống, hãm sâu trong đất bùn.

Để binh thật đáng sợ, hơn nữ còn là bội kiếm của ba cậu ta, độ ăn khớp quá cao.

Mang đến cho Ma Lặc lực lượng vô tận.

Chỉ một chiêu liền đánh bại trạng thái toàn thịnh của Giang Cung Tuấn. “Để binh quá mạnh, Giang Cung Tuấn không phải là đối thủ rồi.” “Đúng vậy, đây chính là để binh, binh khí mà Ma để sử dụng, nếu Ma Lặc mạnh tay hơn, dựa vào để binh trong tay, có thể trảm tiên được.” “Tiên thì tính là gì trong tay để binh chứ.

Không ít người chấn kinh, đều bị uy lực của Đế binh làm cho kinh hãi.

Cơ thể Giang Cung Tuấn ngã vào trong đất bùn, bỗng nhiên thôi động chân khí, bay ra ngoài, bình ổn đứng trên mặt đất.

Anh nhìn đệ nhất long kiếm bị chém gãy, nhặt nó lên, nhét vào trong Tiên phủ. “Giang Cung Tuấn, sớm nhận thua đi.”

Giọng nói của Ma Lặc truyền đến: “Để binh này cho dù là tiên cũng có thể trảm, đi theo tôi, cậu sẽ có được vận may vô tận, sẽ trèo lên được đỉnh kim tự tháp tu luyện, trở thành một cường giả cao cấp.

Ma Lặc cầm trường kiếm màu đen, vẻ mặt rất ung dung.

Giang Cung Tuấn cau mày.

Nhận thua?

Sao mà được, nếu anh nhân thua, người địa cầu sẽ xong đời, địa cầu sẽ biến thành lãnh địa của thú tộc, nhân loại sẽ biến thành nô lệ của tộc thú.

Đây là điều mà anh tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy. “Để binh có thể trảm tiên, chưa hẳn có thể trảm tôi.” Giang Cung Tuấn nhìn Ma Lặc phía trước, gần từng chữ nói: “Tôi vốn không muốn vận dụng át chủ bài sau cùng, nhưng mà cho tới bây giờ, tôi không thể không dùng.” “Ô?”

Ma Lặc đầy hứng thú nhìn Giang Cung Tuấn, cười nhạt một tiếng: “Tôi có để binh, anh lấy gì chống lại tôi được?”

Tâm thần Giang Cung Tuấn khẽ động.

Một trăm linh tám viên Luyến Bá vô tận trong thể nội lập tức bay ra ngoài, cơ thể anh nhảy lên, xuất hiện ở vị trí trăm mét trên bầu trời, một trăm linh tám viên Luyến Bá vô tận phiêu phù bốn phía quanh thân. “Cái này?” “Đây là cái gì?” “Luyến Bá vô tận?” “Không phải chỉ có một viên sao, thế nào lại nhiều như vậy?” Nhìn thấy một trăm linh tám viên Luyến Bá vô tận xuất hiện, tất cả mọi người và yêu thủ đều kinh hãi.

Trước đó Giang Cung Tuấn cũng động tới Luyến Bá vô tận, nhưng chỉ sử dụng một viên, bây giờ thấy có một trăm linh tám viên, bọn họ đều kinh hãi. “Chẳng lẽ trong thành vô tận, Giang Cung Tuấn đạt tới tòa thành vô tận thứ một linh tám, cho nên mới có một trăm linh tám viên?” “Ha.” “Tên nhóc này, bảo vật trên người đúng nhiều.” “Có thể có được Luyến Bá vô tận phải có vận may lớn cỡ nào chứ?”

Không ít sinh linh hâm mộ.

Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung, cơ thể được bao bởi một trăm linh tám Luyến Bá vô tận quanh người, mỗi viên đều tản ra khí tức không kém gì Để binh, có điều, thực lực của Giang Cung Tuấn có hạn, bây giờ có Luyến Bá vô tận trong tay cũng không phải bảo vật lợi hại gì.

Chỉ là một chút trọng khí. “Ma Lặc, cậu lại ra chiêu thử đi.” Giang Cung Tuấn lên tiếng.

Theo âm thanh truyền đến, một trăm linh tám viên Luyến Bá vô tận chuyển động, trong nháy mắt tạo ra một trận pháp, còn Giang Cung Tuấn thì ở giữa trận pháp đó. “Ghê tởm.

Ma Lặc thấy cảnh này thì không khỏi mắng to: “Bảo vật của anh không ít nhỉ.” Nhưng, chiến đấu tới bây giờ, sao Ma Lặc có thể nhận thua.

Tay cậu ta cầm trường kiếm màu đen, cơ thể nhảy lên, xuất hiện giữa không trung, trường kiếm bạo phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ, luồng khí tức này vượt hẳn cảnh giới trước mặt của cậu ta.

Lực lượng của đế binh quá mạnh, mạnh đến độ ngay cả Ma Lặc cũng không khống chế được, bắt đầu run tay lên.

Chợt, để binh màu đen nhấc lên đột nhiên trảm xuống. Một kiếm phát ra, đất rung núi chuyển, mây trời biển sắc, tựa như tận thế xuống.

Kiếm quang sáng chói, mang theo lực xuất kích không thể địch nổi.

Đạo kiếm này ngay cả cường giả như Bảo Văn cũng phải rung động trong lòng, cơ thể đột nhiên lui lại, những yêu thủ khác cũng run rẩy theo.

Nhưng đối mặt với nhát kiểm đáng sợ như vậy, Giang Cung Tuấn vẫn không sợ, Luyến Bá vô tận quanh người anh nở rộ ra ánh sáng màu đen, những ánh sáng này tương liên, tổ hợp lại với nhau, tạo thành một trận pháp cực kỳ ghê gớm.

Äm.

Một kiểm đáng sợ trảm lên trận pháp được hình thành từ Luyến Bá vô tận.