Chung Cực Truyền Thừa

Chương 412: Hàn Vạn




Nam tử kia không để ý đến nàng, ngược lại nhắm mắt hít một hơi thở thật sâu, hoàn toàn ngăn chặn sự phận nộ của bản thân. Sau đó ngồi xuống tại chỗ, bắt đầu tu hành...

Nữ tử khẽ thở dài một tiếng rồi lại quay đầu nhìn về cánh cửa dẫn lên tầng thứ tư, đột nhiên phát hiện Hàn Thế ngày hôm nay hoàn toàn không giống với trước kia. Bình thường thấy ca ca, hắn đều nhanh chân chạy trốn, lần này lại dám đối nghịch với ca ca? Phải biết rằng ca ca cũng có tu vi Trung Tinh Vị trung giai, mà hắn là một người có tu vi Hạ Tinh Vị trung giai. Vậy mà lại cùng ca ca mắt đối mắt lâu như vậy. Chẳng nhẽ hắn cho rằng mình sống vậy là đủ rồi sao?

Mang theo sự nghi hoặc, nữ tử lại nhìn thoáng qua ca ca của mình, sắc mặt lúc này vẫn còn mang vẻ lạnh lùng. Trong lòng nàng không khỏi thở dài. Chuyện Lang Sa gặp chuyện không may, khiến cho ca ca trước đây luôn hiền hòa cũng bị biến thành dáng dấp như bây giờ.

Mãi cho đến khi lên đến tầng thứ tư, nam tử đi bên cạnh Lâm Dịch mới thở dài một hơi, hắn nhìn về phía Lâm Dịch vuốt mông ngựa nói:

- Thiếu gia thật can đảm! Vệ Võ kia bình thường đều ỷ vào tu vi của mình cao, mắt cao hơn người không cố kỵ ai cả. Hôm nay bị thiếu gia chỉnh như vậy, lại không dám động thủ! Quả nhiên hắn sợ hãi thiếu gia.

Người này biến hóa chuyện vừa rồi của Hàn Thế hoàn toàn điên đảo, đảo lộn trắng đen. Trên thực tế Vệ Võ rất hòa đồng với mọi người ở trong Cổ Thuật, bình thường cùng người ngoài vẫn ôn hòa, nho nhã, hơn nữa thực lực bất phàm. Đâu phải là cái loại Hàn Thế ăn chơi chác táng dựa vào bậc cha chú có thể sánh bằng?

Muốn nói mắt cao hơn trán, thì cũng chỉ có dùng để nói Hàn Thế mà thôi.

Lâm Dịch nghe đối phương vuốt mông ngựa như vậy cộng thêm những quan sát phân tích của hắn thì Hàn Thế không được mọi người ở trong Cổ Thuật chào đón cho lắm. Lúc này nghe thanh niên kia nói vậy, Lâm Dịch cũng kiêu căng cười nói:

- Chỉ là một Vệ Võ mà thôi, còn chưa đến mức khiến ta phải để ý.

Ngữ khí bình thản, nhưng trong nét mặt lại mang theo một tia đắc ý. Không thể không nói, biểu hiện của Lâm Dịch cực kỳ đúng mực, thể hiện đúng tính cách của Hàn Thế. Hình tượng ngu ngốc, mắt cao hơn trán.

Nam tử kia căn bản không có nghi ngờ hắn, vẫn liên tục vỗ mông ngựa, cái gì thiếu gia anh minh, thiếu gia dũng mãnh đủ các loại. Điều này khiến cho Lâm Dịch cảm thấy buồn cười, rồi lại cảm khái. Người này dù thế nào đi nữa cũng là cường giả Tinh Vị Cảnh. Nếu như đi ra thế giới bên ngoài chỉ sợ quyền cao chức trọng. Nhưng mà ở chỗ này cũng chỉ là một chân nịnh nọt, khúm núm, chỉ là một nô tài làm việc vặt. Thế đời thật sự khó lường, nắm tay ai lớn, người đó mới có đạo lý.

Thử nghĩ, nếu như hắn có được thực lực Đại Tinh Vị thượng giai, hắn còn có thể làm ra những chuyện nữa? Chỉ sợ người đầu tiên mà hắn muốn giết chính là tên Hàn Thế phải khiến cho hắn khùm núm như thế này!

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lâm Dịch không khỏi lóe lên một tia trào phúng. Đương nhiên dưới tình huống này, nam tử bên cạnh cũng sớm hiểu được bộ dáng tươi cười của Lâm Dịch là trào phúng là đắc ý...

Mấy tầng sau, tuy rằng đại đa số người đều đối với Lâm Dịch nhìn bằng ánh mắt coi thường, nhưng cũng không có phát sinh ra tình huống giống như vừa rồi, không có lộ ra sát ý giống như Vệ Võ. Rất nhanh hai người đã đi tới tầng thứ bảy.

Lâm Dịch đương nhiên không biết được gian phòng của nhị trưởng lão ở chỗ nào. Cho nên tốc độ bước đi cũng chậm lại một chút. Để cho nam tử bên cạnh sóng vai bước đi. Sau đó có ý hỏi một ít vấn đề liên quan đến Cổ Thuật. Để hắn không có lưu ý đến vị trí lúc này của hai người. Nghe được Lâm Dịch hỏi, người nọ tự nhiên như ngựa điên thả rắm, nước miếng bay tung tóe, thần sắc mừng rỡ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Khi đi tới trước cửa phòng nhị trưởng lão, Lâm Dịch làm bộ dáng nhập thần vẫn đi về phía trước. Người nọ lúc này mới phản ứng nói:

- Thiếu gia. Đã tới nơi rồi.

Lúc này Lâm Dịch mới dừng bước. Trong lòng thở dài một hơi, biểu hiện vô cùng kinh ngạc, mắt khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Người nọ thấy biểu tình của Lâm Dịch còn tưởng rằng hắn nghe đến say mê cho nên không có lưu ý. Rồi sau đó nói:

- Thiếu gia. Người vào đi thôi. Ta lui trước.

Lâm Dịch làm bộ ngạo nghễ gật đầu. Người nọ hơi khom người, liền rời đi. Mà người nọ rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, Lâm Dịch mới nhận ra mình còn chưa biết tên của đối phương là gì. Lâm Dịch nhìn theo bóng lưng người đó mà có cảm giác bi ai. Tuy rằng cũng là cường giả Tinh Vị Cảnh, nhưng người này lại không xứng với hai chữ cường giả.

Khẽ thở dài, Lâm Dịch chỉnh lý lại tâm tình của mình một chút, tý nữa hắn sẽ phải đối mặt với nhị trưởng lão. Hàn Thế là con trai độc nhất của nhị trưởng lão, hắn hẳn phải là người hiểu rõ con mình nhất. Tý nữa trong lúc nói chuyện, nhất định không thể để lộ ra sơ hở, nếu không thì mọi chuyện hỏng hết. Tuy Lâm Dịch không có sợ hãi, nhưng nếu có thể tránh được rắc rồi thì tránh, hắn cũng không muốn kinh động đến cả Cổ Thuật.

Hơn nữa, nếu có cơ hội, hắn cũng không ngại cứu Lang Sa ra ngoài cho dù Hàn Vạn là người dòng chính không nhất định sẽ bỏ qua cho Lang Sa. Dù sao Lang Sa cũng vì hắn mà mới ra nông nỗi này. Lâm Dịch chưa bao giờ là một người trốn tránh trách nhiệm.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch hít một hơi thật sau, sau đó để cho thần sắc của mình trở nên thuận mắt hơn rất nhiều. Thông thường mà nói, loại người ngu ngốc này, ở trước mặt cha mình hẳn là một cục cưng ngoan.

Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh lạnh lùng:

- Ai?

Lâm Dịch lên tiếng:

- Cha! Là con.

- Thế Nhi?

- Vâng!

Lâm Dịch trả lời một tiếng, nghĩ đến Hàn Thế kiêu căng như vậy, mắt cao hơn trán rồi lại thích cáo mượn oai hùm, nhưng khi ở cùng cha mình chắc chắn không dám lớn lớn, chắn chắn cũng thích làm nũng đi?

Cửa phòng mở ra, một gã nam tử trung niên nhìn qua nhỏ gầy xốc vác, xuất hiện trước của nhìn qua Lâm Dịch. Đối phương là một cường giả Đại Tinh Vị thượng giai. Đây chắc hẳn là nhị trưởng lão Hàn Vạn.

Nhìn thấy Lâm Dịch hóa thân thành Hàn Thế, sắc mặt Hàn Vạn từ lạnh lùng chuyển qua vài phần tươi cười, trong mắt hiện lên một tia sủng ái, gật đầu nói:

- Vào đi!

Lâm Dịch lộ ra bộ dáng tươi cười, sau đó đi vào. Hàn Vạn đóng cửa, thấy Lâm Dịch đang đứng tại chỗ, cười nói:

- Đứng ở chỗ này làm cái gì? Ngồi xuống.

Lâm Dịch cười hắc hắc, ngồi xuống. Trong lòng có vài phần khẩn cấp, đứng ngồi không yên.

Hàn Vạn thấy Lâm Dịch có biểu tình cấp bách như vậy thì nét mặt có thêm vài phần tươi cười, làm bộ không có phát hiện gì, uống một ngụm trà, vẫn ung dung hỏi:

- n! Chuyến này đi có thuận lợi không?

Trong lòng Lâm Dịch nhất thời căng thẳng, hắn căn bản không biết lần này Hàn Thế đi ra ngoài có việc gì. Lúc này hắn lại nhớ tới khi còn ở trong phủ thành chủ, nam tử trung niên tựa hồ có nói qua.