Chung Cực Truyền Thừa

Chương 542: Anh Hùng Trủng (Mồ chôn anh hùng)




- Khanh khách, mời các vị đại nhân lên lầu!

Nữ tử này có thể làm sinh ý mua hương bán phấn trong nhiều năm, cộng thêm tư thế lẳng lơ mị hoặc người khác rất thành thục, đã biết rõ thân phận không đơn giản, trong lúc cười nói khanh khách, bờ mông cong đàn hồi, cọ quẹt vào người của thanh niên kia, dẫn mấy người này lên lầu.

Lâm Dịch trong tửu quán bật cười lắc đầu, tiếp tục uống rượu, thần thức của hắn liên tục bám theo, đương nhiên biết rõ vị trí hiện giờ của đám người đó.

- Lời của đại ca nói đúng là không sai, có được tính mạng vô hạn, sẽ xem chuyện nam nữ như một liều thuốc, nữ tử ở Thiên Giới vốn đã ít, không biết bọn họ đi tìm chỗ nào tới đây a.

Lâm Dịch lắc đầu, âm thầm nghĩ ngợi.

Nhưng hắn cũng chẳng phải xem thường những nữ tử bán xác thịt của mình ở Thiên Giới. Dù sao, nếu có lực lượng cường đại hoặc có bối cảnh mà nói, tin tưởng không có người nào nguyện ý đi làm công việc như thế này.

Thần thức của Lâm Dịch tiếp tục tiến theo đám người này lên lầu, chỉ thấy thanh niên này lên lầu, liền đi vào một căn phòng.

Cả căn phòng lấy màu hồng làm chủ đạo, đằng sau màn mỏng màu hồng, là một cái giường lớn màu hồng nhạt, nữ tử nói một tiếng, bảo cho người hầu đi chuẩn bị rượu và đồ ăn, một đám oanh oanh yến yến từ bên ngoài tràn vào trong phòng.

Nữ nhân ở Thiên Giới này, tướng mạo đúng là bất phàm, lụa mỏng như tơ, tư thái mị hoặc, âm thanh hờn dỗi không dứt bên tai, trong đám thanh niên, bỏ Quỷ Linh ra, trong mắt những người còn lại đều có dục hỏa, nhưng bởi vì có thanh niên kia, tất cả mọi người không dám làm càn. Tùy ý có những yêu tinh giết người không đền mạng này nói nhỏ vào bên tai, nhưng lại không dám quá phận chút nào.

Thanh niên liếc mắt nhìn, cười ha hả, nói:

- Gió này bụi này, cũng chẳng cần phân biệt lớn nhỏ, đã đến chơi, vậy thì chơi cho tận hứng một chút! Buông ra, buông ra, hiện tại không phân chủ tớ.

Tên này, cũng không hoàn toàn là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi, ít nhất cũng hiểu được việc thu mua nhân tâm, nghe vậy, ánh mắt của tất cả mọi người lộ ra vẻ kích động, sau đó chắp tay cảm tạ, bàn tay lớn ôm lấy đám nữ nhân bên cạnh, tên thì bóp ngực, tên thì sờ mông, tên thì vuốt ve giữa hai chân của nữ nhân, nói lời tục tĩu.

Nữ nhân ban đầu dẫn bọn họ đi vào bên trong cười khanh khách một tiếng, sau đó nói:

- Các vị đại nhân chơi vui vẻ nhé, tiểu nữ tử xin cáo lui.

Nói xong, dịu dàng cúi đầu, sau đó rời đi.

- Ha ha, chờ một lát đã.

Đột nhiên thanh niên kia bật cười nói, nàng kia quay đầu lại cười khanh khách, nói:

- Như thế nào? Công tử không nỡ để ta rời đi sao?

Thanh niên cười ha hả, sau đó không đáp lời, chỉ nói:

- Anh Hùng Trủng của các ngươi, có bao nhiêu con chim non?

- Ngài muốn phá trinh chim non sao?

Nữ tử nghe vậy chau mày, che miệng cười nói:

- Như thế nào? Công tử cũng ghét bỏ thân thể những tỷ muội của chúng ta dơ bẩn sao?

Hai nữ tử bên cạnh thanh niên này lập tức hợp lại, hờn dỗi với hắn, nói:

- Người ta không thuận theo nha...

Thanh niên cười ha ha, ôm hai nữ tử, sờ loạn lên thân thể của hai nữ tử này, sau khi sờ soạn hai nữ tử này tình mê ý loạn, mới cười nói:

- Ta chỉ là tùy tiện hỏi một câu mà thôi, có thì mang lên, không có thì thôi.

Nữ tử nghe vậy cười khanh khách, nhưng nhưng cũng không nói gì, thanh niên kia cũng nhìn ra suy nghĩ của đối phương, cười nói:

- Yên tâm, linh thạch không thành vấn đề!

Tất cả giao dịch ở Thiên Giới này đều dùng linh thạch hoàn thành, mà chỗ buôn da bán thịt này, cũng không ngoại lệ.

Nữ tử lập tức mặt mày hớn hở, cười khẽ, nói:

- Sao công tử lại nói thế? Chẳng lẽ ta còn sợ công tử không trả nổi phí tổn hay sao? Chim non, đúng là còn một nha. Chậc chậc, không phải ta nói, bộ dáng của chim non này, giống như tinh linh, da thịt mềm mại, cái eo thon nhỏ, cái bờ mông kia...Chậc chậc, trong Anh Hùng Trủng của chúng ta, chưa từng có người nào có thân thể sánh bằng nàng ta.

Thanh niên nghe vậy, con mắt sáng ngời, vội la lên:

- Còn không mau mang nàng ta lên cho ta?

Nữ tử nghe vậy có chút chần chờ, cắn cắn môi dưới, sau đó bất đắc dĩ nói:

- Nhưng con chim non này mấy ngày trước mới tới đây, còn chưa được dạy dỗ, tính tình vô cùng cường liệt...Ta sợ không có cách nào hậu hạ các đại nhân thật tốt nha.

Thanh niên nghe vậy càng không chờ đợi được, cười ha ha nói:

- Son Phấn Liệt Mã? Ta thích. Mau mau dẫn tới, còn lại, ta không cần ngươi để ý tới.

Cô nương những nơi trăng gió ở Thiên Giới, trừ bản thân không có thực lực gì, chỉ có thể dựa vào việc buôn bán xác thịt mà sinh tồn, còn có rất nhiều người bị bắt tới đây, cho nên thanh niên không có cảm thấy ngoài ý muốn.

Nữ tử nghe hắn nói như vậy, lập tức cười khanh khách nói:

- Đã như vậy, ta sẽ mang lên cho công tử nhìn một cái, khanh khách, sau đó công tử...

Nói xong dịu dàng cúi đầu, quay người đi ra ngoài, mà bọn người bên cạnh hắn, đã không chờ đợi được. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL

Ước chừng mười phút sau.

- Thả ta ra, thả ta ra...

Đột nhiên ngoài cửa truyền ra động tĩnh ầm ầm, hình như đang có người đang giãy dụa kịch liệt, trừ việc đó ra, còn truyền tới âm thanh phẫn nộ.

Thanh niên nghe xong liền đứng dậy, con mắt tỏa sáng, hắn biết rõ, chim non đã được đưa tới.

Quả nhiên, cửa bị đẩy ra, nàng kia đi tới, sau lưng nữ tử, còn có hai tráng hán mặc quần áo màu đen, mà trong tay hai tráng hán này, có một nữ tử bị cưỡng ép, nữ tử này này đang giãy dụa kịch liệt.

- Ơ, công tử có chút không chờ được à? Khanh khách...

Nữ tử vào cửa, đã nhìn thấy thanh niên kia đứng lên, lập tức che miệng cười khanh khách.

Thanh niên nghe nữ tử này cười cảm thấy xấu hổ...Nói thực ra, nếu không phải nữ tử này phấn son và mùi hương quá nặng, chỉ sợ cũng là tiểu mỹ nhân, đôi mắt quyền rũ trong vắt, mang theo nụ cười, đúng là mê người.

- Dẫn tới đây!

Nữ tử trêu chọc thanh niên kia một tiếng, nhìn đằng sau nói ra, hai tên tráng hán lập tức đi lên, ánh mắt thanh niên kia, nhìn vào nữ tử trên tay của bọn họ.

Trong mắt thanh niên, lập tức hiện ra biểu lộ kinh diễm.

Nữ tử này đang mặc một bộ áo váy màu vàng nhạt đính hoa, nhìn bộ dáng là biết bị ép mặc vào, dưới lớp quần áo mỏng là bộ dáng đặc sắc mê người, mái tóc mềm mại như thác nước, khuôn mặt như vẽ, da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng, trong đối mắt to hiện ra vẻ tức giận và sợ hãi, không ngừng giãy dụa, làm cho vạt áo phía trước lộ ra, xuân quang bên dưới như ẩn như hiện.

- Quả nhiên là tiểu mỹ nhân!

Thanh niên sợ hãi thán phục, ánh mắt hiện ra thần sắc si mê.

Nàng kia giãy dụa kịch liệt, nghe thanh niên tán thưởng, phẫn nộ trong mắt bị sợ hãi thay thế, một đôi mắt to, xuất hiện nước mắt.

Nhưng chính vào lúc này, Lâm Dịch trong tửu quán hiện ra thần sắc kinh ngạc và nghi hoặc.

- Nữ tử này...Hình như ta đã gặp ở đâu rồi...

Lâm Dịch nhíu mày.

Thật lâu sau, đột nhiên Lâm Dịch ngẩng đầu, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

- Là nàng?