Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 53: Tâm linh tương thông




【 CP Trạng Nguyên lớp 11 kia là đang yêu đương sao? Tôi thấy bọn họ cùng đi nhà ăn ăn cơm 】

【 Thật · Chuyện tình hotgirl yêu hotboy 】

【 Không có đâu, nếu yêu thì Tieba sớm đã nổ tung rồi 】

【 Hai người bọn họ bị chú ý như vậy sao dám yêu đương? 】

【 Học kỳ trước không phải bọn họ bị chủ nhiệm giáo dục bắt được ở Bích Thúy đình luyện giọng sao? Kỳ thật chính là bị bắt được hẹn hò mà 】

【 Tuần trước một em gái lớp tôi tỏ tình với Tư Dật, Tư Dật nói cậu ta có người thích rồi 】

【 Lầu trên, dầu Vạn Kim từ chối tỏ tình hiểu không? Có quỷ mới tin là thật 】

(Dầu Vạn Kim: tiếng lóng, chỉ thứ toàn năng, ở đây nghĩa là muốn từ chối lời tỏ tình thì cứ lấy bừa lý do được nhiều người dùng nhất là có người mình thích rồi.)

【 Lại trả lời lầu trên, vấn đề là nửa tháng trước có nam sinh tỏ tình với Cố Dật Nhĩ cũng bị lý do như vậy mà cự tuyệt 】

【 Lại rep lầu trên, loại lý do này khắp đường cái chứ không phải độc quyền của một ai 】

【 Tôi chỉ muốn biết bọn họ mà yêu thật thì nhà trường sẽ xử lý thế nào 】

【 Lầu trên, thái độ của chủ nhiệm giáo dục thế kia mà còn không nhìn ra à? Nói rõ là không ảnh hưởng đến học tập thì cứ triển đê 】

【 Loại tình yêu thần tiên này chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập thì nhất định là một câu chuyện được mọi người ca tụng của Tứ Trung, phải được ghi vào sử sách 】

【 Không nói đâu xa, sắp tới thi đua cấp tỉnh, Tư Dật mỗi ngày đều bị nhốt trong lớp bắt học thêm】

【 Cố Dật Nhĩ dạo này suốt ngày chạy về hướng phòng nhạc, nếu mà thật sự yêu đương thì có thể chịu được không? 】

【 Có lẽ người ta ở nơi không ai nhìn thấy mà yêu đương thì sao 】

Mà hai người đang được thảo luận nhiệt tình trên Tieba lúc này đang rơi vào trạng thái nước sôi lửa bỏng.

Tư Dật báo danh thi đua cấp tỉnh được các thầy cô giáo đặt kỳ vọng rất cao, cậu là tuyển thủ có khả năng cao nhất được chọn vào đội thi đua toàn quốc, bởi vậy mỗi ngày ngoại trừ các giờ học bình thường khác còn được các thầy cô giáo bổ túc thêm.

Sắp tới, ngoài thi đua cấp tỉnh thì còn có đại hội thi đấu âm nhạc của thanh thiếu niên cấp tỉnh, học sinh đoạt giải cũng được cộng điểm thi đại học. Tứ Trung là trường trung học trọng điểm của tỉnh đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, trong trường tổ chức một buổi tuyển chọn nhỏ sau đó báo danh lên cấp tỉnh.

Tư Dật vốn cũng muốn tham gia nhưng ngay lập tức đã bị thầy Mộ phủ quyết.

“Không được, hiện giờ toàn bộ tinh thần của em phải đặt vào thi đua cấp tỉnh.” Thầy Mộ cúi đầu viết giáo án, không hề do dự.

Tư Dật nhấp môi: “Thi đấu âm nhạc cũng có thể được cộng điểm.”

“Mục tiêu của em không phải là cộng điểm thi đại học, mà là tuyển thẳng.” Thầy Mộ dừng bút, ngẩng đầu ôn hòa nhìn cậu, “Tư Dật, lần này em là học sinh có thiên phú toán học tốt nhất, thành tích lý hóa sinh cũng có thể dự thi, lúc này em hẳn là phân rõ chủ yếu và thứ yếu, cá và tay gấu không thể cùng đến, thi đại học liên quan đến tương lai sau này của em, em nhất định phải suy nghĩ kỹ.”

“Em có thể làm được.” Tư Dật có chút tính trẻ con bướng bỉnh.

Thầy Mộ nhẹ nhàng cười: “Thứ mà em muốn không phải là cuộc thi âm nhạc mà là tình cảm phải không?”

Tư Dật giật mình, quay đầu không nói chuyện.

“Nếu không, để thầy thương lượng với cha mẹ em một chút?” Thầy Mộ trầm tư một lát rồi đề nghị, “Xem bọn họ có đồng ý cho em tham gia hay không?”

“Không cần.” Tư Dật tự giễu cười cười, “Bọn họ bận lắm.”

Thầy Mộ là một trong số ít giáo viên ở trường biết thân phận của cha mẹ cậu, đối với lý do của Tư Dật cũng không hoài nghi, ngược lại nhẹ giọng thở dài một hơi: “Phải trao đổi nhiều hơn với cha mẹ em ạ, thi đại học là một ranh giới lựa chọn cuối cùng mà bọn họ có thể tham gia vào trong cuộc đời của em.”

Sau khi thi đại học, trời cao mặc chim bay, cha mẹ lại không có cách nào tham gia vào cuộc đời của bọn nhỏ nữa.

“Trước nay đều là em tự mình lựa chọn, thi đại học cũng vậy.” Tư Dật nhẹ giọng nói.

Thầy Mộ lẳng lặng mà nhìn cậu trong chốc lát nhưng cũng không hỏi sâu thêm mà đổi một chủ đề khác hỏi cậu: “Hiện tại có suy nghĩ gì về tương lai không? Ví dụ như học đại học em muốn học chuyên ngành gì?”

“Ừm, toán học đi, em cảm thấy rất hứng thú.”

“Thuần lý luận toán học sao?”

“Đúng vậy.”

Thầy Mộ có chút vui mừng nhìn cậu: “Lúc trước thầy cũng muốn học toán học chuyên nghiệp nhưng bởi vì yêu cầu của người nhà mà lựa chọn ngành sư phạm toán, em có dũng khí hơn thầy đấy.”

Tư Dật có chút ngượng ngùng cười: “Sau khi tốt nghiệp thầy lựa chọn gap year* là đã có dũng khí hơn đại đa số người rồi.”

(*gap year: là kỳ nghỉ kéo dài 12 tháng, mọi người sẽ gác lại việc học tập hay làm việc để tận hưởng kỳ nghỉ một cách đúng nghĩa, mình đang gap year nè, nhưng gap hơi sâu hihi)

“Đó không phải là dũng khí, kỳ thật từ một phương diện nào đó thì gap year cũng là một loại trốn tránh.” Thầy Mộ bất đắc dĩ nhún vai, “Tới cái tuổi này rồi, thầy phải thừa nhận là ở phương diện nào đó thầy vẫn còn thiếu dũng khí lắm.”

Tư Dật không hiểu ý tứ của thầy.

Thầy Mộ vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tuổi trẻ là tốt nhất, em về phòng học đi, gọi Lâm Vĩ Nguyệt tới đây cho thầy.”

“Vâng.”

Tư Dật ra khỏi văn phòng, dọc theo đường đi vẫn luôn suy nghĩ về câu nói mà thầy Mộ nói lúc nãy.

Cậu cảm thấy bản thân thầy Mộ còn có chuyện xưa của mình hơn những câu chuyện lông phượng sừng lân mà thầy kể trên lớp.

Mộ Tử Sư là giáo viên chủ nhiệm trẻ nhất Tứ Trung, nhưng có khi thầy ở trên bục giảng nói về những thứ đã trải qua thì cảm giác tang thương và thành thục vượt quá cái số tuổi này của thầy, là cảm giác mà rất nhiều giáo viên già rồi cũng không có.

Theo lời thầy thì lúc đi học thầy là một thanh niên phóng đãng không kiềm chế được, tùy hứng làm bậy, làm việc có chút ích kỷ không màng hậu quả.

Sau đó, không biết là biến cố như thế nào mà trưởng thành.

Trên người thầy có sự rộng lượng và thành thục mà nam sinh tuổi này như Tư Dật hâm mộ nhất, đó là sau khi tẩy tẫn duyên hoa, được vò rượu thời gian chế tạo thành hương rượu lâu năm nguyên chất nhất.

(Tẩy tẫn duyên hoa: cởi bỏ sạch lớp trang điểm, vinh hoa phú quý để trở về với các mộc mạc nhất)

Thành thục cũng không phải một sớm một chiều là có thể có được, nó tới không dễ, phải thông qua trắc trở và đau khổ mới có thể khiến người ta lột xác, trở thành người mà người khác hâm mộ.

Tư Dật có chút tùy hứng, cậu muốn trở nên thành thục hơn nhưng lại không muốn trải qua thống khổ.

Cậu sống trong tháp ngà tinh xảo, cha mẹ đã dùng hết khả năng cho cậu điều kiện vật chất tốt nhất và tự do lựa chọn, theo lý mà nói, cậu sinh ra trong gia đình mà người nào cũng đều hâm mộ, không nên lại có bất mãn gì nữa.

Nhưng càng được trời cao ưu ái thì càng có tự tin, càng ưu việt thì càng muốn đánh vỡ lề thói cũ.

“Thầy sư tử tìm cậu.”

Sau khi trở lại phòng học, Tư Dật trước tiên tìm Lâm Vĩ Nguyệt, hoàn thành nhiệm vụ thầy Mộ giao cho cậu.

Lâm Vĩ Nguyệt lập tức đứng lên: “Ừ ừ, tớ biết rồi.”

Tư Dật cười cười: “Bị thầy giáo gọi đến văn phòng có cần phải vui đến vậy không?”

Nghe thế Lâm Vĩ Nguyệt xấu hổ sờ sờ mũi, có lệ đáp: “Không có đâu.”

Lâm Vĩ Nguyệt nhảy nhót rời phòng học.

Tư Dật trở lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống, Phó Thanh Từ ngồi cùng bàn không biết đi đâu, đang lo không có ai nói chuyện phiếm thì nghe thấy ở cửa có người gọi mình.

“Anh Tư.”

Cậu ngẩng đầu nhìn lại, là em gái của Phó Thanh Từ.

Cậu ra khỏi phòng học, cúi đầu nhìn cô bé: “Chuyện gì thế?”

“Anh em đâu?”

“Không biết, chắc là đi WC.”

“Vâng, cái này, anh có thể đưa cho anh trai em không?” Phó Thanh Lai thật cẩn thận từ sau lưng lấy ra một cái cái hộp nhỏ tinh xảo.

Lúc này trong phòng học có người bát quái ló đầu ra, á à vài tiếng ái muội.

Tư Dật có chút cạn lời, không nhận cái hộp kia: “Sao tự em không đưa cho cậu ta?”

“Em sợ anh ấy không nhận.” Phó Thanh Lai có chút ủy khuất nhìn cậu, ngữ khí kiêu căng, “Anh Tư, anh giúp em chút đi, được không?”

Tư Dật nhận cái hộp kia, cũng không biết có phải do ảo giác của cậu không mà cậu thấy quan hệ của hai anh em nhà này rất kỳ quái.

Em gái quá mức chủ động còn anh trai thì quá mức lạnh nhạt, đến mức em gái muốn tặng cái hộp nhỏ cũng phải nhờ người khác giúp.

“Em với anh trai em cãi nhau à?” Cậu thuận miệng hỏi.

Phó Thanh Lai cười lắc đầu: “Không có, anh ấy chỉ là giận dỗi nho nhỏ mà thôi.”

Phó Thanh Từ khối băng kia cư nhiên cũng biết giận dỗi, thật là thần kỳ.

“À, đúng rồi, nữ sinh lần trước đi cùng anh ở sân thể dục tên là gì vậy?” Phó Thanh Lai thử hỏi.

Tư Dật nghĩ nghĩ, trả lời: “À, là Lâm Vĩ Nguyệt, bạn cùng lớp.”

Tròng mắt Phó Thanh Lai xoay chuyển, cẩn thận hỏi: “Quan hệ của cô ta với anh trai em rất tốt sao?”

Thái độ này, thật giống như là đang tìm hiểu tình địch.

Quả nhiên em gái này bị ‘huynh khống’ rồi.

Tư Dật hỏi lại cô: “Sao em không hỏi anh trai em?”

“Anh em nhất định sẽ không nói thật với em.” Phó Thanh Lai có chút ủ rũ, “Em phải coi chừng anh ấy, không để cho anh ấy thích người khác.”

“……” Tư Dật quỷ dị trầm mặc vài giây, sau đó lên tiếng, “Vậy em cảm thấy cậu ấy hẳn là nên thích ai?”

“Đương nhiên là em, chỉ có thể là em.” Ngữ khí của Phó Thanh Lai rất khẳng định, không có nửa phần do dự.

Sau khi cầm hộp trở về phòng học, Tư Dật trực tiếp làm lơ ánh mắt bát quái của mọi người mà đặt cái hộp lên bàn Phó Thanh Từ.

Đợi vài phút, Phó Thanh Từ đã trở lại.

Cậu liếc mắt một cái đã thấy cái hộp đó, hỏi Tư Dật: “Đây là của ai?”

“Em gái cậu đưa.” Tư Dật trả lời đúng sự thật.

Phó Thanh Từ nhíu mày mở hộp ra, bên trong có mấy viên chocolate tạo hình tinh xảo, vừa thấy đã biết là đồ handmade.

Không đợi Tư Dật phản ứng lại, Phó Thanh Từ đã trực tiếp mang hộp chocolate ném vào thùng rác cuối lớp học.

Tư Dật kinh ngạc: “Cậu cứ thế vứt đi à?”

Phó Thanh Từ không nhịn được cảm xúc, trên mặt lần đầu tiên hiện ra nhàn nhạt chán ghét: “Ghê tởm.”

Xem ra mỗi người đều có câu chuyện của mình.

***

Khi tiết tự học buổi tối sắp kết thúc, Tư Dật cuối cùng cũng được giải phóng từ chỗ thầy Mộ, cậu về phòng học thu thập cặp sách chuẩn bị về nhà.

Trong phòng học rất an tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có tiếng đàm luận nhỏ của mọi người, tất cả đang làm bài tập, không có ai chú ý đến cậu.

Vừa nãy khi đi qua lớp 2, cậu lặng lẽ nhìn vào bên trong, quả nhiên Nhĩ Đóa không ở phòng học.

Trong lòng Tư Dật nổi lên một ý niệm, cậu nhanh chóng thu thập cặp sách chuẩn bị rời đi.

“Lục Gia, nếu thầy giáo hỏi thì bảo tôi đi WC.”

Lục Gia cho cậu một dấu “ok” sau đó lại vùi đầu tiếp tục làm bài tập của mình.

Một vai cậu đeo cặp sách, cắm túi giống như lơ đãng đi tới cửa lớp 2.

Lớp 2 cũng an tĩnh như vậy, chỉ có số ít người chú ý tới cậu ở cửa, nhỏ giọng mà thảo luận với những người xung quanh.

Tư Dật tìm nửa ngày, cuối cùng tìm được Vương Tư Miểu ngồi kế bên cửa sổ.

“Vương Tư Miểu.” Cậu trực tiếp hô tên cô.

Lúc này ánh mắt của toàn bộ lớp 2 nhìn về phía cậu.

Mọi người châu đầu ghé tai, huých tay nhau, suy đoán Tư Dật tìm Vương Tư Miểu làm gì.

Vương Tư Miểu nhẹ nhàng nhíu mày, trừng mắt nhìn cậu một cái, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài.

“Có chuyện gì?”

“Cậu thu dọn cặp sách giúp Nhĩ Đóa đi, tớ đưa đến phòng nhạc cho cậu ấy, đợi lát nữa tiết tự học kết thúc cậu ấy không phải quay về đây nữa.”

Vương Tư Miểu dáng vẻ quả nhiên là vậy,: “Cậu cứ như vậy nghênh ngang đứng ở cửa lớp 2 mà không sợ lời đồn về hai người càng ngày càng nghiêm trọng sao?”

“Là sự thật, không phải lời đồn.” Ngữ khí của Tư Dật còn bình tĩnh hơn cô.

Vương Tư Miểu đỡ mắt kính, cẩn thận đánh giá cậu một phen, cuối cùng kinh ngạc cảm thán một tiếng: “Các cậu thật dám yêu đương nha.”

“Không được sao?”

“Được.” Vương Tư Miểu không phản bác, ngữ khí có chút nghiêm túc, “Chỉ là các cậu phải chú ý một chút, dù sao vẫn là vị thành niên, có rất nhiều chuyện còn chưa được.”

Tư Dật đơ người, lắp bắp nói: “Cậu, có ý gì?”

“Tớ cũng không phải lần đầu tiên thấy các cậu ở phòng học ve vãn chim chuột.” Vương Tư Miểu một bộ tớ biết hết mà, “Ngay từ hồi lớp 10 rồi.”

Tư Dật biết Vương Tư Miểu nói là lần nào, cậu hiện tại căn bản là không giải thích rõ được, khi đó cậu với Nhĩ Đóa thật sự cái gì cũng không có, không đúng, hình như đến giờ cũng chưa có cái gì, hôn má cũng không được coi là hôn.

“Lớp trưởng, cậu đừng dùng cái gương mặt học sinh ba tốt đó mà lái xe được không?”

Vương Tư Miểu ra vẻ mẹ già lo xa: “Tớ là lo kiến thức sinh lý của các cậu không tốt.”

Tư Dật cắn môi: “Bọn tớ tốt lắm! Cảm ơn quan tâm.”

Bị bảy dặn tám dò một phen, Tư Dật cuối cùng cũng lấy được cặp sách của Nhĩ Đóa.

Tòa nhà học nhạc ở bên cạnh, bởi vì có mấy gian phòng học mở cửa sổ nên có đủ các loại âm thanh của các loại nhạc cụ chảy ra ngoài.

Màn đêm yên tĩnh, tiếng nhạc và gió đêm cùng nhau tấu ra một khúc hòa âm diệu kỳ.

Cố Dật Nhĩ ngồi trên ghế, có chút bực bội nhìn nhạc phổ.

Diễn tấu quan trọng nhất ngoại trừ kỹ năng của người diễn tấu thì tâm thái cũng là một nguyên nhân rất quan trọng.

Khi một người lặp đi lặp lại luyện tập một khúc nhạc thì tâm thái chỉ có hai hướng, một là càng luyện càng thích, hoặc là càng luyện càng phiền.

Cô thuộc về vế sau, cô luyện Aria và cũng theo đó mà không ngừng thở dài.

(Aria là một trong những bài hát nằm trong album “Ruo Water” do ca sĩ Huỳnh Hoa Minh phát hành snăm 2006. Ngôn ngữ là tiếng Quảng Đông, cảm xúc dạt dào, giai điệu đẹp và phong cách độc đáo.)

Sau vài phút nghỉ ngơi, cô lại cầm lấy đàn.

Sau khi kéo một thanh, cây cung vẫn ở trên dây G, và Cố Dật Nhĩ lại bị mặc kẹt.

“Haizzz.”

“Cậu tự đệm nhạc cho mình sao?”

Cố Dật Nhĩ nhìn về hướng cửa, Tư Dật cõng hai cái cặp sách dựa vào cạnh cửa cười nhìn cô.

“Sao cậu lại tới đây?”

Tư Dật đi đến: “Tới xem tiến độ luyện tập của cậu.”

“Tớ bị mắc kẹt.” Cố Dật Nhĩ đặt đàn trên ghế, “Tớ không thể tìm được cảm giác.”

Tư Dật cũng học nhạc cụ nên đương nhiên cũng hiểu cảm giác mà cô nói là gì.

Trên thế giới này có nhiều người học nhạc cụ như vậy, nhưng có thể trở thành đại sư lại chỉ có ít ỏi mấy người, cho dù bản hòa tấu có khó thế nào cũng có thể tinh chuẩn diễn tấu, nhưng diễn tấu giống như là viết ra, âm phù mặt ngoài trước nay đều không phải là tinh túy, người diễn tấu đem tình cảm của mình trút xuống mới có thể khiến khúc nhạc có được linh hồn chân chính của mình.

Nhạc của Bách không tính là quá khó nhưng lại giống như là một chuỗi trân châu, mỗi một hạt trân châu khi nào rơi xuống, rơi xuống từ chỗ nào, làm thế nào để trân châu thành những viên xinh đẹp như nước mắt nhân ngư mới là điểm mấu chốt.

Trong phòng học còn có một cây dương cầm tam giác, Tư Dật không nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến trước giá dương cầm.

“Nào, tớ đàn cùng cậu.”

Cố Dật Nhĩ đối với chuyện Tư Dật biết chơi dương cầm không hề thấy ngạc nhiên chút nào, Tư Dật người như vậy, bị buộc học mấy môn nhạc cụ là hết sức bình thường.

“Dương cầm càng không đàn ra được hương vị của Aria.”

Tư Dật ừm một tiếng: “Cũng phải, tiếng dương cầm quá giòn, bằng không như vậy? Cậu kéo một khúc khác, thay đổi tâm tình.”

“Kéo cái gì?”

“Tùy đi, nhìn xem chúng ta có ăn ý không.”

Cố Dật Nhĩ một lần nữa cầm lấy cầm và cung, nghĩ nghĩ rồi bắt đầu kéo.

Ước chừng năm giây, cô và Tư Dật đồng thời ngừng lại.

Sao cậu biết tớ sẽ kéo khúc này?”

“Sao cậu biết tớ sẽ chơi khúc này?”

Hai người đồng thời sửng sốt, ngay sau đó lại nói: “Tớ thích khúc này.”

Quả nhiên là thân vô thải phượng song phi dực.

(Cả câu là Thân vô thải phượng song phi dực.

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Nằm trong chùm thơ Vô đề của Lý Thương Ẩn, có nghĩa là thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay, nhưng tâm có linh cảm tương thông.)

***

Trên chuyến tàu điện ngầm muộn, Cố Dật Nhĩ dựa vào cửa sổ nhìn biển quảng cáo gào thét lướt qua, tai nghe là thanh âm mát lạnh của Tư Dật.

“Tớ xuống rồi.”

Cô trả lời: “Tớ còn hai trạm.”

“Vậy cậu nói tiếp đi, mẹ cậu ném cậu cho thầy giáo violin, sau đó thì sao?”

“Sau đó tớ vẫn học đến hiện tại.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng thổ lộ, “Tớ chán ghét đàn violon, nhưng lại thích khúc nhạc kia, tớ ghét mẹ tớ nhưng lại may mắn ít ra bà ta cũng đưa tớ đi học.”

“Cho nên cậu mới chán ghét kẻ thứ ba đến vậy.”

“Đúng vậy.” Trong đôi mắt cô là ảnh ngược của ánh đèn màu, “Bà ta lúc trước bỏ đi tiêu sái như vậy, bây giờ lại quay về phá hoại gia đình mới của tớ, tớ làm sao có thể tha thứ cho bà ta?”

Tư Dật ở đầu bên kia không nói gì, cậu chưa từng trải qua những gì mà Cố Dật Nhĩ phải chịu đựng, cho dù lại nói nhiều nhất cũng chỉ là lấy góc độ người đứng xem mà thôi.

Dạo này trạng thái tinh thần của dì Cao càng ngày càng không tốt, tần suất về nhà của ba ba cũng chậm rãi giảm bớt, sự yên lặng trước bão táp nãy khiến cô chỉ cần ở nhà sẽ cảm thấy cả người thở không nổi.

Hơn nữa việc học và chuyện thi đấu đã làm cô sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ có thời gian ngắn ngủi ở cùng Tư Dật lúc này mới có thể làm sợi dây căng thẳng trong đầu cô được giảm bớt.

Cô cố gắng kéo dài thời gian về nhà, lại không nghĩ rằng Tư Dật đã nhận ra.

Tư Dật ở đầu kia nói: “Sau này tớ sẽ ở bên cạnh cậu.”

“Cậu về muộn như vậy thì người trong nhà sẽ lo lắng.”

Giọng của Tư Dật truyền tới rất nhẹ nhàng: “Yên tâm đi, nhà tớ, đến người còn không có, ai lại lo lắng cho tớ được?”

*******

Về phần giải thích Aria mình cũng không chắc là có chính xác không vì bản nhạc có vẻ không hợp lắm, ngoài ra Aria còn có nghĩa là các khúc hát được trích từ các vở nhạc kịch, gắn với nhân vật cụ thể trong các opera. Trong các thể loại thanh nhạc khác, có thể hát với tất cả các giọng miễn sao phù hợp, thì các bản Aria phải hát theo đúng giọng của nhân vật (trừ một số vở ở thời kỳ tiền cổ điển). Ví dụ Khúc Aria là của nhân vật nam thì không thể hát bằng giọng nữ, hoặc khúc Aria là của giọng soprano thì không thể hạ xuống hát như giọng Mezzo soprano). Đây là bản raw 咏叹调, bạn nào biết chính xác có thể chia sẻ với nhà mình nhé!