Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 89: Gian thương




Edit: Ngải

Cao ốc trụ sở chính của Gia Nguyên.

Đàm phán góp vốn với ngân hàng Goldman Sachs được tổ chức tại phòng họp lớn ở tầng 18, người bên phía Goldman Sách cử tới còn chưa xuất hiện.

Hai nhân viên phục vụ trà nước ở ngoài khe khẽ nói nhỏ:

“Cô cảm thấy tiểu Cố tổng của chúng ta có thể thắng sao?”

“Dự án góp vốn lớn thế này mà chủ tịch toàn quyền giao cho tiểu Cố tổng, còn không phải là yên tâm với cô ấy sao?”

“Nhưng Goldman Sachs có tiếng là keo kiệt.”

“Nếu không được còn có thể dùng mỹ nhân kế mà.”

Một nhân viên khác phụt bật cười: “Vị phó giám đốc kia thích kiểu như tiểu Cố tổng sao?”

“Tiểu Cố tổng của chúng ta muốn sắc có sắc muốn dáng người có dáng người, như vậy còn sợ không xứng với anh ta à?”

Hai nhân viên càng nói càng hăng say, cho đến khi trưởng phòng chủ quản đứng trước mặt khụ mạnh một tiếng.

“Tới rồi.”

Tiếng bước chân trầm ổn hữu lực vang lên, một đám người tây trang giày da đi về hướng phòng hội nghị.

Dẫn đầu là một gương mặt châu Á, chính là phó giám đốc trong truyền thuyết, Wayne Fu.

Người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen với áo ghi lê có cùng họa tiết bên trong. Áo sơ mi xám và cà vạt trông có vẻ càng thêm cấm dục tự phụ, trên sống mũi là một cặp kính không gọng màu bạc, dáng người thẳng tắp bước đi bình tĩnh trước đám người.

Nhân viên đứng ngoài phòng họp cung kính khom lưng: “Xin chào Wayne tiên sinh.”

“Cố tổng của các cô tới rồi sao?” Nam nhân thanh âm thanh lãnh.

“Tới rồi, đang ở trong phòng họp chờ ngài, mời vào.”

Cửa phòng họp được mở ra, vị trí đầu tiên trên chiếc bàn hội nghị hình bầu dục dài có thể chứa hàng chục người, Cố Dật Nhĩ đang ngồi ở đó dùng máy chiếu xem PPT.

Hôm nay cô mặc áo khoác tây trang sọc của Gucci phối hợp với áo sơmi trắng và quần bảy phân, chân đi giày cao gót đen, mái tóc đen xoăn dài được buộc thành đuôi ngựa trẻ trung hào phóng, nhưng cũng trang trọng hơn so với lần gặp mặt trước rất nhiều.

“Wayne tiên sinh đến rồi à.” Cố Dật Nhĩ cười đi tới, vươn tay phải, “Hân hạnh.”

Phó Thanh Từ lễ phép duỗi tay nắm lại: “Hân hạnh.”

“Mời ngồi.” Cố Dật Nhĩ để trợ lý dẫn người về vị trí, còn mình thì chỉ về phía người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh, “Đây là Lục tiên sinh, người đàm phán của IBNC, buổi đàm phán hôm nay sẽ do anh ấy chủ trì, bảo đảm đàm phán bình đẳng cùng có lợi.”

“Đã sớm nghe nói Goldman Sachs mới có một phó giám đốc tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay vừa thấy Lư Sơn chân diện mục, Wayne tiên sinh tuấn tú lịch sự, không hổ là nhân tài tài chính đứng đầu xuất thân từ HBS.” Người đàm phán lễ phép khen tặng.

(Lư Sơn chân diện mục: tên gọi Lư Sơn là do cao nhân Khuông Tục đời Châu Võ Vương dựng lều (kết lư) trên núi đó ở mà thành tên gọi. Lư Sơn 3 mặt giáp sông, thế núi vô cùng hùng vĩ, sơn thanh thủy tú, phong cảnh cực kỳ tráng lệ. Vì 3 mặt giáp với sông nước, nên trên núi luôn có mây mù vây phủ, người đời khó mà trông rõ bộ mặt thật của Lư Sơn, nên mới có thành ngữ trên.)

Phó Thanh Từ khẽ nhếch khóe miệng: “Nói đến nhân tài tài chính, Cố tổng xuất thân Wharton đương nhiên là cao hơn tôi một bậc.”

“Không thể so với Wayne tiên sinh, tôi biết người Hoa muốn trở nên nổi bật ở Wall Street không hề dễ dàng.”

Khen tặng lẫn nhau đến đây là kết thúc, bây giờ có thể bắt đầu đàm phán rồi.

Để tránh tình huống lúng túng có thể xảy ra trong quá trình đàm phán mà không thể đạt được thỏa thuận do chênh lệch về yêu cầu lãi suất, hai bên đã xây dựng định giá thị trường tương đối chính xác trước mục tiêu lợi ích tổ chức tài chính của đối phương.

Sự công bằng hoàn toàn không thể xuất hiện trên bàn tròn lợi ích liên quan đến tiền bạc, vì vậy tìm kiếm điểm chung trong khi bảo lưu sự khác biệt đã trở thành một nguyên tắc đàm phán quan trọng cho cả hai bên.

Lục tiên sinh ngay từ đầu đã tung ra lãi xuất bên Gia Nguyên yêu cầu.

Làm gian thương, Cố Dật Nhĩ đương nhiên là muốn làm sao có thể kiếm được càng nhiều.

“Cố tổng có phải quá bắt nạt người không?” Sắc mặt Phó Thanh Từ không đổi, “Nếu tôi đồng ý với lãi suất này thì tôi sợ là hợp đồng góp vốn với tin sa thải tôi được cùng nhau gửi tới mất.”

“Wayne tiên sinh cũng biết, kinh tế trong nước thời gian gần đây suy thoái nghiêm trọng, tất cả các thị trường đang thắt chặt chi phí, là một doanh nghiệp tư nhân, chúng tôi phải đi theo chính sách của quốc gia.” Cố Dật Nhĩ tận tình khuyên bảo, kể ra chua xót và bất đắc dĩ của doanh nghiệp.

Tòa nhà trụ sở cực kỳ đắt đỏ này vừa mới hoàn thành không lâu, Gia Nguyên bọn họ thiếu tiền cái rắm.

Hai bên bắt đầu đấu khẩu.

Cố Dật Nhĩ một bên khẩu chiến một bên ở trong lòng mắng Phó Thanh Từ đến máu chó phun đầu.

Giúp đỡ người Mỹ kiếm tiền của người Trung Quốc, cậu ta cũng thật có tiền đồ đấy.

Đàm phán tiến hành suốt hai tiếng mà hai bên vẫn không phân cao thấp, trong lòng mọi người biết rõ ràng hôm nay sợ là không có kết quả gì.

Trong lúc nghỉ ngơi, có không ít người ra ngoài đi toilet.

Cố Dật Nhĩ uống ngụm trà, chậm rãi nói: “Phó Thanh Từ, chúng ta thương lượng chuyện này đi.”

Cô gọi tên tiếng Trung của anh chứng tỏ đã không phải ở trên bàn đàm phán.

“Cậu nói đi.”

“Cậu đồng ý với điều kiện của tớ, Lâm Vĩ Nguyệt cậu ra giá đi, tớ bán cho cậu.”

“……” Cái ly Phó Thanh Từ đang cầm hơi đong đưa một chút, “Cậu không cần vội vã chứng minh bản chất gian thương của mình như vậy.”

“Nếu cậu không đồng ý.” Cố Dật Nhĩ nhướng mày, “Ngày mai tớ lập tức sắp xếp xem mắt cho Vĩ Nguyệt, ngày kia trói cậu ấy đến Cục Dân Chính.”

“Cậu có thể thử xem.” Phó Thanh Từ rất bình tĩnh.

Cố Dật Nhĩ gõ gõ mặt bàn: “Phó Thanh Từ, bây giờ cậu là Hoa kiều, cho dù cậu muốn về nước định cư cũng cần thời gian đúng không? Hẳn là cần mấy tháng nhỉ? Ba Vĩ Nguyệt chỉ ngóng trông cậu ấy có thể kết hôn sớm một chút. Cậu biết Vĩ Nguyệt là người hiếu thuận mà, nếu trong đoạn thời gian này xuất hiện một người đàn ông mà điều kiện các phương diện đều không tồi thì cậu đoán xem bọn họ còn suy xét đến một người nước ngoài như cậu sao?”

Nước trong ly run một chút, suýt nữa thì sánh ra ngoài.

“Cố tổng, cậu rất thích hợp đến Wall Street phát triển.”

“Quá khen.” Cố Dật Nhĩ đắc ý cười.

“Nhưng mà không có khả năng.” Phó Thanh Từ ngước mắt nhìn cô, ngữ khí lạnh lẽo.

Cố Dật Nhĩ gật đầu: “Vậy được, ngày mai tớ báo danh Phi Thành Vật Nhiễu* cho Vĩ Nguyệt.”

(Phi thành vật nhiễu: một chương trình hẹn hò nổi tiếng của Trung Quốc)

“Tư Dật gửi WeChat cho tớ, nói buổi tối muốn uống một chén.” Phó Thanh Từ sắc mặt không gợn sóng, “Có lẽ sẽ ở quán bar.”

“Thế nào cũng được.”

“Nghe nói thành phố này có quán bar The King rất nổi tiếng.”

Sắc mặt Cố Dật Nhĩ lạnh lùng.

Quán bar The King, quán bar đồng tính lớn nhất thành phố Thanh Hà.

“Nghe nói kiểu đàn ông được hoan nghênh nhất ở Châu Á chính là kiểu như Tư Dật.” Phó Thanh Từ cười nhạt, “Nói cách khác, Tư Dật nam nữ đều ăn.”

“……”

Nhân viên đi toilet xong trở về nghe được không hiểu ra sao.

Hai boss đang nói chuyện gì thế.

Sao lại hoàn toàn trái ngược với phong cách nghiêm túc ban nãy?

Nhưng mà bọn họ lại không dám lên tiếng, dù sao thì nghe cũng thú vị hơn chuyện đàm phán cho nên cứ ngồi tại chỗ làm bộ không để ý chút nào nhưng thực ra thì đang cực kỳ hưng phấn.

Cả một buổi sáng cứ như vậy trôi qua.

Mãi cho đến khi hội nghị kết thúc, chờ tất cả mọi người đã đi ra ngoài, Cố Dật Nhĩ chống cằm, miệng khô lưỡi khô nói: “Bạn học Phó, cậu niệm tình tình nghĩa bạn học của chúng ta khi xưa mà đồng ý đi.”

Phó Thanh Từ nhíu mày: “Cố Dật Nhĩ, cậu sờ lại lương tâm của mình xem giá cậu hét có phải là cướp bóc không?”

“Là cướp bóc, nhưng là cướp tiền của nước Mỹ mang về cho Trung Quốc, tớ quả thực chính là anh hùng dân tộc.”

Thật là mặt dày vô sỉ.

“Đàm phán ngày mai lại tiếp tục.” Phó Thanh Từ đứng dậy muốn đi.

“Đúng rồi, câu hỏi ngày đó tớ hỏi cậu còn chưa trả lời.” Cố Dật Nhĩ cũng đứng dậy, “Tại sao đột nhiên cậu lại trở về?”

“Không phải đột nhiên.” Phó Thanh Từ nhàn nhạt nói, “Mỗi một ngày trôi qua tớ đều lên kế hoạch để trở về.”

“Cậu với Vĩ Nguyệt thế nào tớ quản không được, nhưng là bạn tốt nhất của cậu ấy tớ phải hỏi một câu.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ trầm xuống, dừng một chút mới mở miệng, “Cậu ấy sẽ không lại gặp nguy hiểm chứ?”

Phó Thanh Từ trả lời rất nhanh: “Sẽ không.”

Cô nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Em gái cậu, cô ta về cùng cậu không?”

Thật ra năm đó anh và Phó Thanh Lai cùng nhau biến mất thì không khó đoán được hai người cùng nhau ra nước ngoài.

“Không.” Giọng nói của Phó Thanh Từ lạnh lùng.

Cố Dật Nhĩ đi đến trước mặt anh, ngửa đầu: “Tớ không biết mấy năm nay cậu ở nước ngoài sinh sống như thế nào, nhưng Vĩ Nguyệt mấy năm nay thật sự rất vất vả. Tên của cậu vẫn luôn là một điều cấm kỵ, chỉ có sau khi uống rượu mới có thể không hề cố kỵ thốt ra, làm bạn của cậu, tớ rất vui cậu có thể trở về, nhưng làm bạn của Vĩ Nguyệt, tớ không hy vọng cậu ấy nhanh như vậy đã tha thứ cho cậu.”

Phó Thanh Từ không nói gì.

“Khoảng cách mười năm của các cậu.” Cố Dật Nhĩ nhẹ giọng nói, mỗi một chữ đều đâm vào trái tim anh, “Một câu tha thứ không đủ để bù đắp lại.”

Ánh mắt của Phó Thanh Từ thâm trầm: “Tớ biết.”

“Nếu cậu đã trở lại thì chúng ta cũng nên tụ tập một chút.” Cố Dật Nhĩ cười vỗ vỗ cánh tay anh, “Tóm lại, hoan nghênh cậu trở về, bạn học cũ.”

Anh vẫn luôn biết.

Bọn họ không hề thay đổi, người thay đổi chỉ có mình anh.

***

Đàm phán cuối cùng cũng hạ màn, Cố Dật Nhĩ xoa vai dựa vào ghế phát ngốc.

Trước văn phòng của cô có một cửa sổ sát đất rất lớn, từ nơi này nhìn hướng ra phía ngoài có thể thu hết cảnh tượng phồn hoa của thành phố vào trong đáy mắt.

Trợ lý đúng lúc mang một ly trà tiến vào.

“Anna, cô nói xem, điều kiện sáng nay tôi đưa ra có phải hơi hà khắc với bên Goldman Sachs không?”

Trợ lý ngẩn người, có chút do dự: “Cố tổng, ngài muốn tôi nói thật sao?”

“Nói.”

“Định giá tài chính kia, đúng thật là cao.” Trợ lý cắn môi, trong lòng kinh hoàng nói ra lời nói thật.

“Tôi biết.” Cố Dật Nhĩ mỉm cười, “Mình có chút tùy hứng, không nên đem ân oán tư nhân bỏ vào chuyện công việc.”

Trợ lý có chút tò mò nhỏ giọng hỏi: “Là buổi sáng ngài và Wayne tiên sinh nói đến người kia sao?”

“Đúng vậy.” Cố Dật Nhĩ than một tiếng, “Cô ấy sống quá không dễ dàng, tôi không muốn cô ấy lại phải chịu ấm ức.”

Cô không biết Phó Thanh Từ đến tột cùng đã xảy ra cái gì, cô chỉ có thể đứng ở góc độ của Vĩ Nguyệt mà suy nghĩ các vấn đề.

Nếu đổi lại là cô, khả năng thật sự sẽ có một cái tát bay qua.

Mà có lẽ, Phó Thanh Từ so với Vĩ Nguyệt lại càng vất vả.

Đây là chuyện mà một người ngoài như cô vĩnh viễn không biết được.

“Haiz, hôm nay thật là phiền, không muốn làm việc nữa.” Cố Dật Nhĩ đứng lên, “Anna, tôi muốn tan tầm sớm.”

“Vậy có cần tôi giúp ngài chuẩn bị xe không ạ?”

“Không cần.” Cố Dật Nhĩ xua tay, “Xe mới tới rồi, tôi tự lái.”

Lái chiếc Porsche boxster mới mua, Cố Dật Nhĩ trực tiếp chạy về hướng bệnh viện.

Dựa theo bản đồ của bệnh viện cô tìm được phòng của Tư Dật nhưng đi một vòng cũng không tìm thấy bóng dáng anh.

Cố Dật Nhĩ nhíu mày, chẳng lẽ hôm nay vồ hụt?

Cô chưa từ bỏ ý định, tùy tiện túm lại một tiểu y tá hỏi thăm.

Tiểu y tá nói hôm nay bác sĩ Tư có ca giải phẫu, sáng tinh mơ đã vào, hiện tại còn chưa xong.

“Anh ấy đã bắt đầu phẫu thuật rồi?” Cố Dật Nhĩ nhíu mày.

“Bác sĩ Tư rất được chủ nhiệm thưởng thức.” Tiểu y tá sùng bái ôm mặt, trả lời cô, “Tiểu thư, cô là gì của anh ấy?”

“Tôi là ba ba của anh ấy.” Cố Dật Nhĩ nhướng mày, “Cảm ơn cô nhé, tiểu thư y tá đáng yêu.”

Nói xong thì tiêu sái xoay người rời đi.

Chỉ còn lưu lại hương nước hoa nhàn nhạt.

Tiểu y tá hơi hơi mặt đỏ, có chút thẹn thùng mím môi không muốn thừa nhận mình bị một cô gái mê hoặc mất rồi.

Cố Dật Nhĩ ngồi ở cửa phòng giải phẫu chờ Tư Dật, đèn báo đang phẫu thuật vẫn còn sáng.

Theo tiểu y tá nói thì ca phẫu thuật này đã tiến hành năm tiếng rồi.

Cô cũng không rõ chính mình rốt cuộc đã đợi bao lâu, chỉ biết là khi phẫu thuật kết thúc thì người nhà vội vàng đi lên trước hỏi kết quả cuộc phẫu thuật thế nào.

Nghe nói ca này là phẫu thuật cho người bị u não giai đoạn cuối, tế bào ung thư khuếch tán rất nhanh, hy vọng không lớn nhưng người nhà và bệnh nhân đều tỏ vẻ nguyện ý đánh cược.

Người ra đầu tiên là một bác sĩ mà cô không quen, cũng không nghe rõ anh ta nói cái gì.

Nhưng người nhà lại ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên.

Cô mím môi, có chút không dám nhìn.

Các bác sĩ lục tục đi ra, Cố Dật Nhĩ từng bước từng bước nhìn qua, cuối cùng thấy được hình bóng quen thuộc.

Tư Dật mặc quần áo phẫu thuật, đeo khẩu trang và mũ giải phẫu nhưng cô chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra anh

Anh dường như không chú ý đến cô, ánh mắt tan rã mà đi về một góc.

Cố Dật Nhĩ đi theo.

Tư Dật dựa vào tường chậm rãi ngồi xổm xuống.

Anh che cái trán lại, giống như một đứa trẻ trốn ở trong góc run rẩy bả vai.

Cố Dật Nhĩ nắm chặt tay bước qua.

Cô ngồi xổm xuống bên cạnh gọi tên anh: “Tư Dật.”

Tư Dật đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, một đôi mắt đầy tơ máu nhìn cực kỳ tiều tụy.

Thật lâu sau, giọng nói của anh xuyên qua khẩu trang truyền ra.

“Nhĩ Đóa, bệnh nhân chết rồi.”

Kỳ quái chính là, rõ ràng cô và bệnh nhân kia xưa nay không quen biết nhưng lại bởi vì những lời này của anh mà đối với sinh mệnh bị xói mòn dâng lên một nỗi bi thương không thể miêu tả.