Cục Cưng Có Chiêu

Chương 1751: 1751: Chương 1750






Tống Dật Hiên còn đang xoắn xuýt phải làm như thế nào mới để Diệp Ân Tuấn mặc cái quần trinh tiết vào, Diệp Ân Tuấn cười lạnh, nói: “Nói cậu ngốc, cậu thật sự ngốc thật, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ mặc cái loại đồ chơi cả đêm mãi không mở được khóa giống như cậu hả?”
“Hả?”
Tống Dật Hiên có hơi khó hiểu.

“Làm sao cậu lại biết tôi mở khóa cả một đêm?”
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, giống như là đang nhìn một tên ngốc.

Hồ Ngọc Duyên không đành lòng, trực tiếp kéo Tống Dật Hiên trở về.

“Đừng có hỏi nữa, còn không ngại mất mặt à.”
“Không phải, anh làm như vậy không phải làm người học hỏi cấp dưới hả.”
Lời nói này của Tống Dật Hiên làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy muốn cười.


“Khụ khụ, mấy cái ổ khóa đó đều được lập trình bằng máy tính hết rồi, cậu có thể trực tiếp kiểm tra trong máy tính, sau đó mở một ổ khóa, một hai giây liền có thể mở ra, ai kêu cậu mở khóa từng bước từng bước giống như người nguyên thủy làm gì?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tống Dật Hiên hoàn toàn ngơ người.

Mẹ kiếp, còn có thể chơi như vậy nữa à Hồ Ngọc Duyên cũng ngu ngơ.

Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như là một kẻ ngốc, mở khóa cả đêm với Tống Dật Hiên, kết quả Diệp Ân Tuấn lại nói có một phím mở khóa.

Tống Dật Hiên không tin cho lắm, lại đi vào trong phòng lấy cái quần trinh tiết ra, nhìn kỹ một lượt, đúng là ở trong quần có cái phím mở khóa, mặt của anh ta đen lại.

“Sao cậu lại không nói sớm?”
“Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu được, cái phím mở khóa rõ như vậy mà cậu còn không nhìn thấy, cậu kêu tôi nói cái gì đây? Tống Dật Hiên, trí thông minh của cậu nên được nâng cấp rồi đó.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện với bộ dạng rất muốn ăn đòn.

Tống Dật Hiên cảm thấy mình muốn đánh nhau, thật sự rất muốn đánh người đàn ông trước mắt, lại bị Hồ Ngọc Duyên cản lại.


“Thôi thôi được rồi, chỉ là trò đùa mà thôi, anh nghiêm túc như vậy làm cái gì?”
“Đêm động phòng hoa chúc của anh, anh có thể không tức được hả, anh không quan tâm, Diệp Ân Tuấn, cậu đền cho tôi đêm động phòng đi.”
Tống Dật Hiên ăn vạ.

Diệp Ân Tuấn lại khinh bỉ nhìn anh ta một cái, rồi nói: “Tôi với cậu á?”
“Không được hả?”
“Không được, tính hướng của tôi bình thường, không thích đàn ông, cậu tìm người khác đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn liền đi lên lầu rửa mặt, Tống Dật Hiên ở dưới tức giận ô ô kêu lớn.

Hồ Ngọc Duyên cảm thấy sau này vẫn nên về nhà họ Hồ ở đi, nếu không thì sớm muộn gì Tống Dật Hiên cũng sẽ bị Diệp Ân Tuấn làm cho tức chết.

Thẩm Hạ Lan đi tới cửa phòng ông cụ Tiêu, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, lại nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của ông cụ Tiêu.

“Ai đó?”
“Ông ngoại, là cháu đây.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giọng nói của ông cụ Tiêu không bình thường..