Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 16




Thời gian không ngừng trôi về phía trước, chớp mắt đã tới cuối tháng chín, kỳ nghỉ Quốc Khánh cũng theo đó mà tới.

Ngoại trừ Bé Đen ở Tân Cương không thể trở về thì ba người khác ở ba tỉnh đều quay về nhà.

Buổi tối, mọi người đang thu dọn hành lý và nói chuyện phiếm với nhau thì cửa ban công được mở ra, Tạ Nhu cầm điện thoại đi vào, trên mặt không giấu được ý cười, dường như muốn để mọi người đều biết tâm trạng của cô ta lúc này.

“Tạ Nhu, cậu nhận điện thoại của ai mà vui vẻ như vậy?” Bánh Bao hỏi.

Tạ Nhu vứt điện thoại di động lên trên bàn, xoay người chống tay lên bàn nhìn bọn họ, khóe môi giương lên: “Bố mẹ tớ, cuối cùng thì Quốc Khánh bọn họ cũng rảnh, bảo là sẽ dẫn tớ đi nghỉ.”

“Đi nghỉ! Là đảo Bali mà lần trước cậu nói muốn đi sao?”

Tạ Nhu ngẩn người, nhún nhún vai: “À... Bố mẹ tớ nói tết nguyên đán năm nay sẽ đi tới đó, Quốc Khánh đi đảo Bali chơi không vui, tớ mà đi thì cũng phải ở đến mười ngày nửa tháng.”

“Thật không ngờ sẽ có một ngày tớ được ở gần "quý cô sang xịn mịn" như thế, Tạ Nhu, tớ thật hâm mộ cậu, không như tớ phải về nằm chết dí ở nhà.”

“Không sao đâu, khi trở về tớ sẽ mang cho các cậu quà lưu niệm.” Ánh mắt Tạ Nhu nhìn về phía Dung Hoan đang yên tĩnh thu dọn hành lý, thấy cô không phản ứng gì thì Tạ Nhu bèn chủ động hỏi dò: “Dung Hoan, Quốc Khánh cậu có sắp xếp như thế nào?”

“Tớ về nhà.”

“Mọi người trong nhà của cậu không dẫn cậu ra ngoài chơi sao?” Tạ Nhu gảy móng tay.

Dung Hoan chợt lắc đầu, giọng bâng quơ: “Quốc Khánh đông đúc như vậy, đi ra ngoài nhìn người à?”

“...” Tạ Nhu tiện đà cười cợt, tự nói một câu: “Vẫn còn may tớ đi tới khu nghỉ dưỡng cao cấp, cũng không phải là nơi người nào cũng có thể đi.”

Dung Hoan căn bản không để ý tới lời cô ta nói, cô bị thu hút bởi tin nhắn trên điện thoại.

[Chiều mai có mấy tiết học? Tới đón cháu về nhà. – Phó Tư Diễn.]

Khóe miệng Dung Hoan nhẹ nhàng nhếch lên, trả lời: [Chỉ có hai tiết thôi ạ.]

-

Buổi chiều hôm sau, Dung Hoan đem vali hành lý theo sau đó để dưới cuối lớp, định lát nữa sẽ mang vali đi luôn, không cần mất công về lại ký túc xá nữa.

Sau khi tan học, mọi người đi ra khỏi lớp, Dung Hoan đẩy vali, đè nén sự vui mừng hân hoan sắp gặp được người nào đó, đã không còn để ý đến âm thanh xung quanh tai.

Tạ Nhu đi theo phía sau cô, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Đi ra khỏi lớp học, Dung Hoan đã chú ý tới xe của Phó Tư Diễn cách đó không xa đang đậu ở dưới cây dã hương, cô vui vẻ quay đầu nói với bạn cùng phòng: “Tớ đi đây, bye bye.”

Tạ Nhu nhìn thấy Dung Hoan đi về phía chiếc xe Maserati GT bắt mắt nhất kia rồi lên xe, Tạ Nhu thoáng sửng sốt.

Bé Đen kinh ngạc: “Chiếc xe kia nhìn ngầu quá!”

“Đúng ha, quả nhiên Dung Hoan cũng là người nhà giàu...”

Tạ Nhu hất cằm lên, một lát sau khẽ xì một tiếng: “Maserati, nhà tớ cũng có một chiếc.”

-

Dung Hoan đi tới bên cạnh xe, Kế Sâm giúp cô mở cửa, cung kính nói: “Cô Dung, mời lên xe.”

Cô cố nén sự hơi kích động trong lòng bước lên xe, nghiêng đầu lại nhưng thấy ghế sau trống rỗng, cô bất ngờ nhìn về phía Kế Sâm: “Chú Phó đâu rồi ạ?”

“Ngài Phó ở nhà có chút việc, bảo tôi tới đây đón cô.”

Cô nghe vậy, giống như đứa nhỏ không được chia kẹo, đáy mắt xẹt qua chút tâm trạng mất mát, nụ cười cũng dần biến mất.

Cô lại che giấu cảm xúc của mình, làm bộ như không có chuyện gì mà “Vâng” một tiếng, nhưng mà dù sao cũng còn trẻ tuổi, đương nhiên không qua nổi mắt của người quanh năm giỏi nhất việc quan sát sắc mặt người khác như Kế Sâm.

Anh ta cười không nói gì rồi giúp cô đóng cửa xe.

-

Xe chạy đến biệt thự, Dung Hoan xuống xe đi vào cửa, người đi ra đón là dì Tịnh.

“Cô Hoan Hoan về rồi à, mau vào đi.” Bà ấy vui vẻ nhận lấy vali hành lý, lấy dép đặt xuống dưới chân cô.

Dung Hoan liếc mắt nhìn đôi giày cao gót Givenchy ở lối vào, cô hỏi: “Trong nhà có khách tới ạ?”

Dì Tĩnh gật đầu: “Cô Bạch đến, đang nói chuyện với ngài Phó ở thư phòng trên lầu.”

"... Cô Bạch?"

"Là bạn của ngài Phó, trước đây đã tới nhà ta làm khách nhiều lần, cô Hoan Hoan, dì Tĩnh cho người nấu chút canh gà, cô uống một chút nhé.”

Dung Hoan đi theo dì Tịnh đến phòng bếp, sau khi ngẩn người uống hết canh xong thì muốn đi lên lầu nghỉ ngơi.

Cô giẫm lên cầu thang, nhưng đầu óc trống rỗng, giống như có người lấy tim của cô làm như cục bột mà vò đi vò lại, đủ loại cảm xúc. Đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì phát hiện mình đang đứng bên ngoài cửa thư phòng.

Không phải cô đi về phòng ngủ sao, sao lại đến đây…

Cô nhìn cửa phòng đóng chặt, trong lòng rối bời, muốn đi nhưng lại không thể bước chân đi được.

Sau một lúc, dường như trái tim bị thôi thúc, cô đưa tay đặt lên cửa phòng, chậm rãi dán tai lên, muốn nghe được tiếng bên trong.

Quả nhiên nghe thấy một giọng nữ rất hay vang lên: “Tư Diễn, cậu có thể đừng đùa với tôi nữa được không?”

Sau đó là tiếng cười của Phó Tư Diễn.

Lỗ tai Dung Hoan như bị bỏng, nhanh chóng đứng thẳng người, giống như trộm mà chạy về phòng mình.

Nhưng mà một lát sau, cô lại quay trở lại.

Cô động viên mình, có cái gì mà phải ngại, cô chỉ đơn giản là tò mò muốn biết “Cô Bạch” trông như thế nào thôi.

Cô cắn vào môi đỏ, một lát sau thì giơ tay, lấy hết dũng khí gõ cửa mấy lần.

Nghe thấy tiếng “Vào đi”, Dung Hoan chậm rãi ấn lên tay nắm cửa, giống như muốn mở hộp Pandora.

Sau đó, Dung Hoan đã nhìn thấy một mỹ nhân đang đứng bên cửa. Cô ấy mặc một cái váy lụa trắng, tóc được thắt lại, ánh mặt trời chiếu trên thân người, hắt lên gương mặt cô ấy thứ ánh sáng mềm mại.

Đôi mắt đen láy cười lên hiện rõ trên khuôn mặt trắng nõn, đoan trang dịu dàng như tiên nữ.

Còn Phó Tư Diễn ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, trong tay đang cầm chén trà, vẻ mặt nhàn nhã.

Cô gái nhìn thấy Dung Hoan, nhướn mày lên, đi về phía cô: “Đây là cháu gái nhỏ nhà anh sao? Thật xinh đẹp.”

Không cần Phó Tư Diễn giới thiệu, cô gái đã tự giới thiệu mình: “Chị là Bạch Ngưng, là bạn của chú em, em tên là gì vậy?”

Cô gái nhỏ ngẩn ngơ: “Dung Hoan, Bạch... chào dì Bạch.”

Bạch Ngưng cười, quay mặt lại nhưng không có vẻ tức giận: “Phải gọi là chị.” Cô ấy quay đầu nhìn về phía Phó Tư Diễn: “Quả nhiên rất đáng yêu.”

Dung Hoan và Phó Tư Diễn vừa nhìn nhau thì cô đã vội vàng “trấn định” giải thích: “Cháu... Cháu đi vào lấy quyển sách.”

Cô đi tới bên giá sách, còn ra dáng lật một quyển [Hoa Gian tập].

Phó Tư Diễn hơi nhướng mày, cố nén ý cười, vẫy tay về phía Dung Hoan: “Nhóc con, đến chỗ chú.”

Dung Hoan đi tới, anh đưa chén trà Bích Loa Xuân vừa pha đưa cho cô: “Nếm thử xem uống có ngon không?”

Vành cốc chạm vào có chút nóng, hương trà nồng đậm thơm ngát, cô nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm nhỏ, vị ngọt thấm xuống tận cổ họng.

Cô gật đầu, Phó Tư Diễn cười: “Có muốn uống thêm một chén không?”

“Không cần... Cháu sợ muộn quá không ngủ được.” Bình thường cô cũng ít uống trà.

Bạch Ngưng ngồi xuống bên cạnh: “Hoan Hoan cũng giống tôi, đều không uống được trà.”

Dung Hoan liếc nhìn Bạch Ngưng, lấy chén trả lại Phó Tư Diễn, sau đó nhẹ giọng nói: “Chú Phó, cháu về phòng trước.”

Anh xoa đầu của cô: “Đi đi.”

Cô đi rồi, Bạch Ngưng nhìn về phía người nào đó, cười nói: “Nhìn cậu có vẻ rất thích cháu gái nhỏ này? Còn chưa thấy cậu đối xử dịu dàng với cô gái nào như thế.”

Nghe vậy, đường nét gương mặt Phó Tư Diễm cũng cong lên, khóe miệng lơ đãng phóng ra một nụ cười, từ tốn lên tiếng:

“Cô ấy ngoan như vậy, sao có thể nỡ lòng không dịu dàng cho được.”

-

Dung Hoan trở về phòng, ngồi trên giường nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ rồi đờ người ra.

Chẳng trách chiều nay anh không ở trên xe, là bởi vì có Bạch Ngưng ở nhà.

Cô nhớ lại tiếng cười cười nói nói của Bạch Ngưng và Phó Tư Diễn lúc đó, Bạch Ngưng lại còn đẹp như vậy, chẳng biết vì sao, trong lòng cô bắt đầu chua xót, giống như có người tự ý mở nắp hũ mật ong của mình rồi cố gắng nhét một lát chanh vào trong đó.

Cô buồn bực ngã lên trên giường, lăn một vòng, cố gắng đè nén cảm giác bồn chồn phập phồng trong lòng, lại nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa.

“Hoan Hoan mở cửa.”

Là tiếng của Phó Tư Diễn.

Cô nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, đứng dậy mở cánh cửa ra thì nhìn thấy một mình anh đứng ngoài cửa.

“... Chị Bạch Ngưng đâu rồi ạ?” Khuôn mặt cô đầy nghi hoặc.

“Cô ấy đi trước rồi, Hoan Hoan đang làm gì đó?”

Dung Hoan lùi về sau một bước để anh đi vào, sau đó cô bổ sung một câu: “Đang đọc sách.”

Ánh mắt Phó Tư diễn tùy ý rơi vào [Hoa Gian tập] trên mặt bàn của cô, tầm mắt vừa di chuyển đã qua tới cuốn album ở trong góc, sau đó anh cầm lên, tùy tiện lật qua, lông mày nhướng lên một cái: “Cháu thích Tiêu Thừa Chi?”

Chỉ cần là album của Tiêu Thừa Chi, cô đều sưu tập.

Dung Hoan ngẩn người, không ngờ anh thế mà cũng biết đến Tiêu Thừa Chi, cô quả quyết gật đầu.

Phó Tư Diễn nhìn vẻ mặt vốn dĩ nhàn nhạt của cô gái nhỏ trong nháy mắt đầy vẻ hâm mộ thần tượng, đáy mắt anh xẹt qua một tia cảm xúc, đặt album lên trên bàn, khoanh tay lại, rất hứng thú: “Cháu thích cái gì ở cậu ta? Đẹp trai à?”

Dung Hoan mím môi, cho rằng anh nghi ngờ sự yêu thích của cô, có chút bất mãn: “Không được sao?” Không những đẹp trai mà còn ca hát rất giỏi ạ!

Anh nở nụ cười, bước một bước đến gần cô, khóe môi cong lên một vòng cung xinh đẹp, giọng nói trầm thấp hỏi ngược lại: “Vậy chú cũng rất đẹp trai, sao Hoan Hoan không thích?”

"........."

Dung Hoan ngẩng đầu liếc nhìn anh, cực kỳ nghiêm túc đưa ra kết luận: “Chú không đẹp bằng anh ấy."