Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 45




Buổi sáng Dung Hoan rảnh rỗi nên đi qua xem căn nhà, không ngờ lại là một căn biệt thự nhỏ có view biển.

Thiết kế bên trong lại là màu xanh trắng tinh khiết mà Dung Hoan yêu thích, đồ nội thất theo phong cách Instagram, cửa sổ kính từ trần đến sàn trong phòng khách có thể nhìn ra cảnh biển bên ngoài.

"Không phải nói đừng quá lớn, tiền thuê sẽ rẻ hơn sao..."

Hồ Hinh cười nói: "Tiền thuê rất rẻ, đây là nhà của một bà lão, năm nay bà ấy ra nước ngoài tìm con cái, dù sao căn nhà này vẫn để không ở đây."

Dung Hoan đi dạo một vòng, Hồ Hinh hỏi: "Thế nào? Hài lòng không?"

Dung Hoan gật đầu: "Khi nào thì có thể ký hợp đồng?"

"Chủ nhà nói em có thể chuyển đến ở trước, mấy ngày nữa bà ấy sẽ gửi hợp đồng."

Dung Hoan nói "Oke", "Vậy chiều nay em sẽ dọn hành lý đến."

Hồ Hinh và Dung Hoan quay về Ngự Long Loan, sau khi Dung Hoan trở về, Hồ Hình mới bấm một số điện thoại: "Anh Phó, tôi đã làm theo lời anh nói..."

-

Buổi chiều, Dung Hoan vừa thu dọn hành lý xong thì có người gõ cửa phòng ngủ.

Mở cửa ra, cô nhìn thấy Phó Tư Diễn đang dựa vào cửa: "Thu dọn xong chưa?"

Cô gật đầu, anh đưa trà trái cây trong tay cho cô: "Uống chút cho đỡ khát."

Cô sững người một lúc, nhận lấy, nhìn xuống đất nói "cám ơn".

Anh nhếch khóe môi cười bộ dạng xấu hổ của cô, giơ tay xoa đầu Dung Hoan: "Đưa hành lý cho anh, anh mang xuống cho em."

Cô đi theo anh xuống lầu, xe bên ngoài đã đợi sẵn, sau khi lên xe, Phó Tư Diễn hỏi cô: "Nhà ở đâu?"

"Quan Hải Cư."

Trong mắt Phó Tư Diễn hiện lên một nụ cười khó nhận ra: "Được."

Sau khi xe chạy ra ngoài, anh bảo cô dựa ghế chợp mắt một lúc, Dung Hoan không kiềm được cơn buồn ngủ nên ngủ thiếp đi.

Phó Tư Diễn quay sang, nhìn thấy cô bé nhà mình đang nghiêng đầu dựa vào ghế, lông mi dài che khuất đôi mắt, làn da trắng nõn tỏa sáng dịu dàng dưỡi ánh nắng.

Anh mê li nhìn cảnh tượng này, một lúc sau mới hoàn hồn, âm thầm cong môi.

Thật tốt, cô đã quay về bên cạnh anh.

-

Xe chạy vào Quan Hải Cư, dừng trước biệt thự Dung Hoan thuê, sau khi mang hành lý vào, Phó Tư Diễn dọn dẹp đồ đạc với cô.

Buổi tối, Dung Hoan nhìn người đàn ông vất vả cả buổi chiều ngồi trên sofa, hỏi: "Anh đói chưa? Có muốn ăn chút gì không?"

Anh nhướng mày: “Hoan Hoan muốn cho anh ăn cái gì?”

"Ừm... trong nhà chẳng có gì cả."

Vừa nói xong, điện thoại trên bàn cà phê vang lên, cô đi tới cầm lên xem, là tin nhắn thoại của Tất Hào, cô nhấn vào, còn chưa kịp tới tai đã bật lên: "Hoan Hoan, cậu nhận được tin nhắn của tôi chưa?"

Giọng nói cực lớn, đôi mắt của Phó Tư Diễn ngay lập tức quét qua.

Dung Hoan: "..."

Cô liếc nhìn tin nhắn trước mặt, là Tất Hào rủ cô tối nay cùng ăn cơm, Dung Hoan còn chưa trả lời, người bên kia đã gấp như khỉ gọi thẳng tới.

Đôi mắt dò xét của Phó Tư Diễn đập thẳng vào mắt cô, không hiểu sao cô lại hơi chột dạ, quay lưng bắt máy.

Tất Hào ở đầu bên kia nói: “Hoan Hoan, cậu xem tin nhắn của tôi chưa?”

"Xem rồi."

"Vậy tôi đến đón cậu nhé? Tôi biết cậu chuyển nhà rồi, cậu ở đâu?"

Dung Hoan có chút khó xử: "Tối nay tôi có việc, có lẽ không đi được..."

"Sao thế?"

Dung Hoan còn chưa kịp trả lời, Phó Tư Diễn ở đằng sau đã nắm lấy cổ tay cô, Dung Hoan lập tức ngã ngồi lên đùi anh.

Cô hoảng hét lên một tiếng, anh tức khắc ôm eo cô, giữ vững cô ở trong lòng.

Tất Hào ở bên kia: "Cậu sao thế???"

Phó Tư Diễn cầm điện thoại di động của cô, đặt bên tai mình, giọng nói lạnh như băng: "Alo."

Tất Hào hoàn toàn sững sờ, nghe ra được giọng nói đó là của ai: "... chú Phó?" Sao chú ta có thể...?!

Phó Tư Diễn: "Từ giờ trở đi, thời gian buổi tối của Dung Hoan đều là của tôi, không có thời gian để hẹn với cậu, rõ chưa?"

Dung Hoan: "???"

Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, vài giây sau Phó Tư Diễn đã cúp điện thoại.

Dung Hoan xấu hổ muốn giật lại điện thoại: "Trả lại cho em..." Không ngờ anh lại cố ý trêu chọc cô, càng lúc càng đưa ra xa, để cả người cô áp sát vào người anh, đến khi cô ý thức được thì khuôn mặt lập tức đỏ bừng muốn đứng dậy, lại cảm thấy tay anh đặt trên eo cô không ngừng siết chặt.

"Phó Tư Diễn...!"

Anh hôn lên má cô, rồi cười nói: "Sao lại đáng yêu thế hả?"

Tim cô đập thình thịch, nhắm mắt không nhìn anh: "Anh đừng nói bậy với Hầu Tử.”

"Anh nói bậy gì đâu? Sau này thời gian buổi tối của em đều là của anh, có gì sai à?" Anh nhéo mặt cô.

"Em... em còn chưa đồng ý với anh mà!"

Dáng vẻ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo làm lòng anh ngứa ngáy: "Không sao... Anh chờ em đồng ý."

Anh để cô đứng lên, thấy trong nhà không có gì ăn, anh nói đưa cô ra ngoài ăn cơm, sau đó đưa cô đi siêu thị.

-

Hai người đến trung tâm thương mại, Dung Hoan bước vào nhìn thấy Sephora, nói muốn đi vào mua chút đồ, bảo anh đợi ở bên ngoài.

“Không đói à?” Anh trêu ghẹo.

Vừa rồi ở trong xe bụng cô kêu réo, Dung Hoan xấu hổ nói: "Em sẽ ra ngay."

Dứt lời cô chạy đi thật nhanh.

Anh cười cười đứng yên ở đó chờ cô.

Trong một cửa hàng bảo hiểm bên trái anh, lúc này có một người phụ nữ đang đứng.

"Cậu chọn xong chưa, tớ đói quá ~" Thanh âm nũng nịu của con gái vang lên, bạn thân bên cạnh vỗ vỗ tay của cô ta: "Vũ Tử, cậu nói xem cái này điền thế nào?"

Vũ Tử lắc đầu: "Cậu gọi nhân viên tới hỏi đi."

Hôm nay vừa tan sở, Vũ Tử bị bạn thân kéo đến xử lý công việc kinh doanh bảo hiểm, cô ta chỉnh trang lại bộ váy vest: "Nóng quá, sớm biết tớ đã muốn về nhà thay đồ."

"Tớ xong ngay đây."

Vũ Tử tùy ý nhìn quanh, ánh mắt bắt gặp người đàn ông đang đứng trong cửa hàng: "Phó... Phó Tư Diễn?!"

Cô lại nhìn thêm vài lần, phát hiện đúng là anh! Anh vậy mà lại ở đây!

Bạn thân nghe thấy: "Cậu nói ai cơ? Phó Tư Diễn à?"

"Đúng vậy!" Vũ Tử phấn khích nắm tay cô ta, bạn thân cũng nhìn qua, phát hiện quả nhiên rất đẹp trai thì quay sang trêu ghẹo Vũ Tử: "Sao cậu lại kích động như vậy? Có quan hệ gì với cậu à??"

Vũ Tử vẫn nhớ mãi không quên Phó Tư Diễn, thế nhưng người ta lại chẳng có chút tình cảm nào với cô ta. Mấy năm nay thỉnh thoảng Vũ Tử lại nhìn thấy Phó Tư Diễn ở bữa tiệc của Vũ Lương, nhưng anh chưa từng để ý đến cô ta...

Vũ Tử vẫn cậy mạnh: "Đệch, tớ với anh ấy vô cùng thân thiết đấy nha. Tớ qua chào hỏi một tiếng."

Vũ Tử vui vẻ mang giày cao gót chạy tới, khẽ gọi anh: “Anh Tư Diễn ——”

Phó Tư Diễn quay lại thấy cô ta từ cửa hàng bảo hiểm chạy đến thì không tự chủ được nhíu mày. Cô ta chạy đến trước mặt anh, cười nói: "Anh Tư Diễn, sao anh lại ở đây? Chỉ có mình anh sao?"

Người đàn ông vẫn không nói gì, đảo mắt thì thấy ngay Dung Hoan đã bước ra khỏi Sephora.

Hắn vốn không định nói chuyện với Vũ Tử, toan cất bước đi thì Vũ Tử lại kéo ống tay áo anh: "Tư..."

Cô ta còn chưa nói hết, anh đã rút tay về, không vui trả lời: "Tôi không mua bảo hiểm."

Vũ Tử: "???"

Sau đó, cô ta thấy Phó Tư Diễn đi đến chỗ Dung Hoan, rời cùng cô rời đi, để lại Vũ Tử mơ màng không hiểu gì.

Vài giây sau, cô ta nhìn vào bộ vest lịch sự mình đang mặc và tờ rơi bảo hiểm vừa được người bán hàng đưa cho, mới nhận ra anh coi cô ta như một nhân viên của cửa hàng bảo hiểm.

Vũ Tử tức giận đến mức muốn dậm chân.

Bên kia, Dung Hoan thu hồi ánh mắt, có chút nghi hoặc nói: "Đó là... chị Vũ Tử đúng không?"

Phó Tư Diễn giữ gáy cô, thờ ơ giải thích: "Ừm, không cần để ý cô ta."

Hai người bước vào thang máy, cô làm bộ vô ý hỏi dò.

"Chị ấy còn thích anh à?"

Phó Tư Diễn quay sang nhìn cô, thang máy lên đến tầng hai, một nhóm người ùa vào. Anh lùi lại dồn cô vào góc, Dung Hoan cảm thấy bầu không khí mập mờ giữa mình và anh đột nhiên tăng lên.

Anh không để người khác chen trúng cô nên bảo vệ bên cạnh, cô đỏ mặt cúi đầu.

Anh nhìn khuôn mặt bỗng dưng đỏ bừng của cô, nhướng khóe mắt.

Cô đang giả vờ nhìn vào điện thoại thì nghe thấy Phó Tư Diễn ghé sát vào tai cô, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Anh không muốn biết cô ta có thích anh hay không, anh chỉ muốn biết —— người nào đó còn thích anh hay không mà thôi."

Dung Hoan cảm thấy tai mình sắp nổ tung.

Cửa thang máy mở ra, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy cổ tay, dẫn cô ra ngoài: "Sao mà ngốc thế chứ?"

"Hả..?"

Anh hỏi cô muốn ăn gì, cô nói đi dạo trước.

Hai người cùng nhau đi dạo, giá trị nhan sắc cực cao thu hút ánh mắt của người đi đường. Anh vẫn đang nắm tay cô, Dung Hoan xấu hổ muốn rụt lại, anh quay sang vẻ mặt tự nhiên nhìn cô: "Em Anh sợ em đi lạc, bây giờ tới giờ ăn nên đông người lắm."

Dung Hoan: "..."

Cuối cùng hai người tìm được một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc, ăn xong đi ra cũng đã gần chín giờ.

Dung Hoan nói muốn về sớm một chút, anh đành đưa cô về.

Trở lại Quan Hải Cư, sau khi dừng xe, cô quay sang nói với anh: "Em về nhé."

"Ừm, em ngủ ngon."

"Anh ngủ ngon."

Cô xuống xe, còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Tư Diễn đi tới.

Cô nghi ngờ nhìn anh, anh ôm bả vai cô, dịu dàng hỏi: "Sáng mai đến đưa em đi ăn sáng nhé?"

"... Ừm."

"Anh dẫn em đi ăn sáng, em có... thưởng gì cho anh không?"

"?"

“Hôn anh một cái.” Anh chỉ vào mặt mình.

Cô lườm anh: “Em đi đây!” Cô quay người bỏ chạy, Phó Tư Diễn vẫn ở chỗ cũ, nhớ lại bộ dạng xù lông của cô vừa rồi, thì liếm liếm hàm trên, nở nụ cười.

Trở lại trong xe, Kế Sâm cũng thu hồi ánh mắt buôn chuyện, nhìn gương mặt như được khai sáng ông chủ trong kính chiếu hậu, không khỏi cảm khái thở dài.

Quả nhiên, tình yêu thuận lợi có thể thay đổi một con người.

Người ngồi sau xe lên tiếng: "Tôi đẹp trai thế à?"

Kế Sâm vội vàng ngồi thẳng dậy, nghe giọng điệu trêu chọc của ông chủ tì không khỏi nói thêm vài câu: “Không có, chỉ là đã lâu không thấy anh vui vẻ như vậy mà thôi.”

Từ khi Dung Hoan rời đi, trên căn bản Kế Sâm hoàn toàn không nhìn thấy nụ cười thật lòng của anh.

Phó Tư Diễn cong môi: "Rõ ràng vậy sao?"

"Ừm, cô Dung Hoan đúng là rất thích hợp với anh, mỗi lần ở cạnh cô ấy, anh cũng vô cùng vui vẻ."

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nói: "Thẳng thắn đối diện với lòng mình thật sự rất tốt."

Anh không còn cần dùng cái gọi là lý trí để trói buộc cảm xúc nội tâm nữa, về phần ông cụ Dung, nếu đã quyết định ở cạnh Dung Hoan thì anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho mọi khó khăn có thể xảy ra.

Phó Tư Diễn hỏi đến công việc: "Bên phía nội thành thành phố Dung kia thế nào rồi?"

“Ngày hôm qua tổ xây dựng đã đi xem, nói sớm nhất là tháng sau sẽ có thể khởi công.”

"Ừm."

Thực ra địa bàn nội thành thành phố Dung là Phó Tư Diễn thu mua, phòng hòa nhạc được xây dựng cho Dung Hoan. Sau này xây dựng xong, sẽ cho cô diễn buổi biễu diễn đầu tiên.

Trên trời đêm bên ngoài ô tô, ánh sao tỏa sáng rực rỡ, biểu thị thời tiết ngày mai cực tốt.

-

Ngày hôm sau, Hồ Hinh cùng Dung Hoan đến công ty âm nhạc xử lý hợp đồng, buổi tối chuẩn bị trở về thì Dung Hoan nhận được điện thoại của Tư Tinh Châu.

"Dung Hoan, anh xem vòng bạn bè của em, em dọn nhà rồi à?"

"Ừ, hôm đó quên nói với anh."

"Hôm nào mời anh tới nhà chơi nhé? Không phải anh học thiết kế nội thất sao? Anh có thể thiết kế miễn phí cho em." Anh ấy cười nói.

"Được thôi, lúc nào em cũng rảnh."

"Vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày?"

Tư Tinh Châu nói đúng lúc hôm nay anh ấy rảnh nên có thể đi qua xem một chút, cô nghĩ đêm nay Phó Tư Diễn không hẹn mình, hơn nữa lần trước gặp mặt, Tư Tinh Châu mang cho cô mấy cuốn sách, vừa hay có thể trả lại cho anh ấy nên đồng ý.

Sau khi cô cúp điện thoại, Hồ Hinh hỏi ngay: "Anh Tư kia muốn đến nhà em à?"

"Ừm. Đi về thôi."

Lên xe rồi, Dung Hoan gửi cho địa chỉ cho Tư Tinh Châu, anh ấy nói khoảng 20 phút nữa sẽ đến.

Lúc này, Phó Tư Diễn gọi điện đến, hỏi cô tối nay có lịch gì không, cô thành thật trả lời, Phó Tư Diễn ở bên kia chìm vào trong im lặng, mấy giây sau mới nói: "... Sao cậu ta cứ tìm em mãi thế?"

"Anh ấy nói chỉ đến xem chút thôi."

"Ồ, xem xong anh đón em đi ăn tối."

Dung Hoan: "... Ừm."

Vài ngày gần đây, cô phát hiện ra Phó Tư Diễn rất hay ghen, đêm đó cô ngồi xe Tư Tinh Châu về nhà là vì muốn chọc giận Phó Tư Diễn, nhưng bây giờ, cô không muốn làm anh không vui.

Haizz, thích anh cho nên cứ mềm lòng với anh mãi.

Đến cổng khu biệt thự, cô thấy xe của Tư Tinh Châu đã đợi sẵn, cô vẫy tay, xe của anh ấy theo cô vào tiểu khu.

Sau khi xuống xe, Tư Tinh Châu đưa chiếc hộp trong tay cho cô, Dung Hoan thấy đó là một chiếc khăn lụa, cô xua tay từ chối, nhưng anh ấy lại nói: "Em nhận đi, anh trùng hợp mua được thôi."

Cô không biết nên từ chối thế nào, nhưng thật ra cô đã nghĩ đến việc tìm một thời gian để nói rõ ràng.

Anh ấy liếc nhìn phong cảnh xung quanh, gió biển phà vào mặt: "Đẹp thật, khiến anh cũng muốn chuyển đến đây rồi."

"Ừ, đi thôi."

Mở cửa, cô dẫn anh ấy vào, Dung Hoan muốn đưa cho Tư Tinh Châu một đôi dép lê, bỗng phát hiện đôi dép nam cô vừa mua đã biến mất?

Tư Tinh Châu nói không sao, bản năng nghề nghiệp của một nhà thiết kế nội thất trong anh ấy nhạy bén nhìn kỹ bố cục trước tiên: "Em thích phong cách Instagram à?"

“Rất thích.” Cô đặt túi xách xuống: “Trước khi em đến nơi này đã thiết kế như thế rồi, đại sư anh thấy thế nào?”

Anh ấy gật đầu: "Rất tốt, anh cho em thêm một điểm sáng, em có thể trải một tấm thảm ở bên này của cửa sổ sát đất, làm vài con búp bê, con gái đều thích đúng không?"

Cô mỉm cười, ánh mắt đột nhiên chuyển đến chiếc cà vạt nam trên ghế sofa, cô cầm lên, nhận ra là của Phó Tư Diễn.

Cô sửng sốt, sao cà vạt của anh lại ở đây, chẳng lẽ là lúc trước rơi ở đây?

Tư Tinh Châu không để ý, tiếp tục quan sát nội thất, lẩm bẩm: “Ở đây có thể…”

Đang trò chuyện, hai người nghe thấy trên lầu truyền đến một âm thanh, Tư Tinh Châu ngừng nói, nghi ngờ đưa mắt nhìn nhau với Dung Hoan.

Lúc này, trên cầu thang xuất hiện bóng dáng một người đàn ông từ trên lầu đi xuống.

Phần thân trên để trần, phần thân dưới là chiếc quần dài màu đen bao lấy đôi chân dài, dường như anh vừa mới tắm xong, cơ thể cường tráng vẫn lăn tăn những giọt nước, chảy từ cơ ngực xuống cơ bụng. mái tóc đen ngắn đã được lau khô một nửa, gợi cảm không gì sánh bằng.

Dung Hoan nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, phát hiện là Phó Tư Diễn thì kinh ngạc trợn tròn mắt.

Sao anh anh anh ấy lại ở đây!!!

Phó Tư Diễn cũng hoàn toàn sững sờ, đây không phải là chú của Dung Hoan sao?!

Con ngươi đen của Phó Tư Diễn lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt của Tư Tinh Châu, sau đó đi thẳng về phía Dung Hoan, đi đến trước mặt cô, rút cà vạt trong tay cô ra, vòng tay qua eo cô, hơi ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp quyến luyến:

"Sao giờ em mới về?"