Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm

Chương 78: Ý trên mặt chữ




Sau khi rời khỏi tiệc sinh nhật của Khuất Trạch Nguyên, Chúc Viên liền không ngăn được cơn giận, trực tiếp bung xõa.

"Kỳ Mặc Vũ là cái thá gì mà ai cũng bênh chầm chập vậy!"

"Không phải là có tí nhan sắc thôi sao, tôi cũng có mà?"

"Còn nói là không có gì, tôi thấy đã lên giường rồi cũng nên."

Cô ta càng nói biểu tình càng dữ tợn, thế nhưng không có ai trả lời. Đến khi nhìn lại thì cũng không thấy người bạn thân Hà Tố Tố đuổi theo.

"Các người, các người..."

Cô ta giậm chân hét lớn: "Kỳ Mặc Vũ, Chúc Viên tôi thề sẽ không để cô yên ổn."

Nói ra thì cũng lạ, người không phạm ta nhưng ta lại cứ thích phạm người. Rõ ràng Kỳ Mặc Vũ không cũng làm gì nên tội. Cùng lắm là thời cấp ba có mấy lần xung đột, nhưng đó cũng là chuyện qua lâu lắm rồi. Nhưng mà có những người chính là như vậy, không vừa mắt liền ghét cay ghét đắng. Hành động muốn bao nhiêu ngu xuẩn liền có bấy nhiêu ngu xuẩn.

...

Buổi tiệc còn chưa kết thúc, Kỳ Mặc Vũ đã có hơi mệt mỏi, có lẽ là do đám đông quá náo nhiệt.

Nàng nũng nịu vùi mặt vào hõm cổ Khuất Tĩnh Văn, giọng nói như mèo kêu: "Tĩnh Văn, em mệt rồi."

Khuất Tĩnh Văn không nói hai lời, lập tức đứng dậy nắm lấy tay nàng: "Được, về nghỉ ngơi thôi."

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ muốn về, Hồ Nhã Hinh đương nhiên cũng không muốn ở lại. Cô lập tức buông xuống ly rượu trên tay đứng dậy: "Đợi mình với."

Có lẽ là do uống hơi nhiều, cả người Hồ Nhã Hinh bắt đầu loạng choạng. Cứ tưởng là sẽ ở đây mất mặt, nào ngờ ngay lập tức có bàn tay to lớn tiến đến đỡ lấy cô: "Cẩn thận."

Hồ Nhã Hinh ngẩng mặt, nhìn thấy Khuất Trạch Nguyên đang lo lắng nhìn mình, cô lắc đầu, cho rằng đây là ảo giác.

"Cảm ơn anh, tôi tự đi được."

Khuất Trạch Nguyên ngượng ngùng thu tay lại.

Kỳ Mặc Vũ thích thú nhìn hai người: "Nhã Hinh, đã bảo cậu đừng uống nhiều rồi mà."

Hồ Nhã Hinh lờ đờ mở mắt: "Kỳ Mặc Vũ, cậu không hiểu được đâu, uống rượu là một thú vui đó nha."

Kỳ Mặc Vũ nghe vậy bất lực lắc đầu.

Cánh tay Khuất Tĩnh Văn vòng qua eo Kỳ Mặc Vũ, giữ chặt nàng. Cô lại nhìn đến đứa em trai tình trường lão luyện giờ đang ngơ ngác đứng đó, không nhịn được lên tiếng giúp đỡ.

"Nhã Hinh, hay để A Nguyên đưa em về có được không?"

Lúc đến đây Hồ Nhã Hinh tự lái xe, bây giờ say thành ra như vậy đương nhiên không thể miễn cưỡng vi phạm luật giao thông.

Ánh mắt Khuất Trạch Nguyên có một tia sáng, thầm cảm ơn chị gái trong lòng. Nhưng mà rất nhanh ánh sáng đó đã vụt mất.

Hồ Nhã Hinh xua tay: "Không cần, Mặc Vũ, cậu gọi lái thay cho mình đi."

Có lẽ Kỳ Mặc Vũ cũng nhìn ra được ý đồ của Khuất Tĩnh Văn, thân là chị dâu của người ta, có lẽ nàng cũng nên góp chút sức lực: "Để A Nguyên đưa cậu đi, tiết kiệm mớ tiền mà còn được đi xe xịn."

Đánh trúng tim đen.

Hồ Nhã Hinh liếc mắt một cái: "Cũng đâu có nghe anh ta muốn đưa mình về."

Khuất Trạch Nguyên lúc này mới tỉnh từ cơn mộng: "Đương nhiên là muốn, để tôi đưa cô về."

Hồ Nhã Hinh quăng túi xách cho cậu ta: "Vậy thì đi."

Nhưng mà hình như vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, Khuất Trạch Nguyên cũng uống rượu mà?

Cũng may cuối cùng người lái không phải Khuất Trạch Nguyên. Khuất gia người ta đâu có thiếu tài xế riêng chứ.

Hồ Nhã Hinh vừa lên xe liền ngủ mất, Khuất Trạch Nguyên bên cạnh nhìn cô đến thất thần. Có lẽ đã đến lúc cậu phải nghĩ đến việc yêu đương nghiêm túc rồi.

...

Trái với sự xa cách bên kia thì phía bên này ngập tràn hơi thở ngọt ngào. Sau khi về đến nhà, Kỳ Mặc Vũ như chú mèo con lười biếng, dính lấy Khuất Tĩnh Văn mà cọ cọ.

Cô giơ tay xoa đầu nàng, những sợi tóc phủ mùi hương hoa đào len lỏi qua từng kẽ hở giữa những ngón tay rồi hòa làm một: "Tiểu Vũ, không được lười biếng, phải tắm rửa trước."

Tuy là nhắc nhở nhưng giọng nói lại giống như làn suối mát dịu dàng, nhẹ nhàng chui vào lỗ tai nàng rồi nhảy múa.

Nàng đưa hai tay câu cổ cô, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: "Tĩnh Văn, giúp em tắm ~"

Khóe môi Khuất Tĩnh Văn cong lên thành hình trăng khuyết. Trong ánh mắt phản chiếu gương mặt như tranh vẽ của nàng, làm lòng cô mềm nhũn.

Cô đưa hai tay đặt giữa lưng và chân nàng, nhẹ nhàng nhấc bổng lên: "Được."

Kỳ Mặc Vũ hài lòng mỉm cười.

Gió thu nhè nhẹ, người trong lòng thì vừa thơm vừa mềm mại. Khuất Tĩnh Văn yêu thích chẳng nở rời.

Sau khi giúp nàng tắm rửa lau khô tóc thì nàng lại tiếp tục hóa thân thành mèo con cọ cọ trong lòng ngực của cô. Khuất Tĩnh Văn vừa cưng chiều vừa bất lực.

"Mệt lắm sao?"

"Ừm."

Là giọng mũi nhẹ nhàng.

"Vậy lần sau không đi nữa."

Cô sợ nàng lại giống như hôm nay, mệt mỏi đến không muốn nhúc nhích.

"Không được, đó là em trai của chúng ta mà."

Đã nói nhiều hơn được mấy chữ.

"Không sao, Khuất gia cũng không bạc đãi nó, một bữa cơm bù đắp đương nhiên sẽ có."

Kỳ Mặc Vũ à một tiếng: "Thì ra còn có chuyện này."

"Không biết phía Nhã Hinh sao rồi?"

Khuất Tĩnh Văn hôn lên đỉnh đầu nàng: "Em thấy sao?"

Kỳ Mặc Vũ vì hành động này của cô càng thêm vui vẻ, cái ôm dành cho cô lại chặt hơn: "Đều là người trưởng thành, chúng ta cứ ngồi yên xem là được."

"Nhưng tôi không muốn ngồi yên cho lắm."

Kỳ Mặc Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đối diện chiếc cằm tinh tế của cô: "Là ý gì ah?"

Khuất Tĩnh Văn cười: "Ý trên mặt chữ."

Nhưng mà là theo nghĩa khác.

Kỳ Mặc Vũ còn chưa kịp nghĩ xem ý trên mặt chữ là gì thì môi đã bị chặn lại, cả người đều theo bản năng đáp lại nụ hôn bất ngờ của cô.

Công thành đoạt đất.

Một đêm rất dài.

...

Xe đã dừng ở tiểu khu của Hồ Nhã Hinh nhưng người thì vẫn chưa tỉnh lại. Khuất Trạch Nguyên ngồi bất động để Hồ Nhã Hinh dựa vào, bàn tay thì vẫn thành thật đặt trên đùi. Không hề tồn tại dáng vẻ của một công tử chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt.

Hồ Nhã Hinh không phải là cô gái xinh đẹp nhất cậu từng gặp nhưng lại là cô gái làm cậu cầm lòng không đặng mà muốn nghiêm túc đuổi theo. Cậu chưa từng nghĩ sớm như vậy đã kết thúc cuộc sống đào hoa của mình nhưng đúng là ông trời luôn biết cách làm con người ta không thể phản kháng.

Hồ Nhã Hinh là một cô gái tốt bụng, thiện lương nhưng cũng thẳng thắn và dũng cảm. Cô không ngại dùng cái miệng của mình để tiêu diệt sâu mọt, dám nghĩ dám làm. Khuất Trạch Nguyên nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu.

Bên cạnh dần có tiếng động, Hồ Nhã Hinh sau khi mở mắt ra thì phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã dựa vào người bên cạnh ngủ say như chết, không chút phòng bị.

Cô cố tỏ ra tự nhiên: "Đến rồi à? Cảm ơn nha."

Khuất Trạch Nguyên gật đầu: "Chuyện nên làm, không cần khách sáo."

"Ờ, vậy tôi đi đây."

Vừa nói vừa đưa tay mở cửa xe.

"Khoan đã."

Khuất Trạch Nguyên gọi cô lại, cởi bỏ chiếc áo vest trên người đưa cho cô: "Mặc vào kẻo lạnh."

Hồ Nhã Hinh thầm nghĩ, thật giống một bộ phim thần tượng.

Nhưng cô vẫn không khách sáo mà nhận lấy: "Cảm ơn."

Khuất Trạch Nguyên gãi gãi đầu: "Không cần cảm ơn."

Hồ Nhã Hinh nghe xong thì vẫy vẫy tay tỏ ý tạm biệt. Khuất Trạch Nguyên ngồi tại chỗ, nhìn đến khi không còn thấy bóng dáng của cô mới cho xe rời khỏi.

...

Buổi sáng, Khuất Tĩnh Văn có ít công việc cần xử lý nên dậy khá sớm. Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, cô liền ôm laptop ngồi ở sô pha mà bận rộn.

Có vài cuộc gọi đến, đều liên quan đến chủ đề công việc. Khuất Tĩnh Văn rất kiên nhẫn đem mọi thứ từng cái giải quyết ổn thỏa.

Kỳ Mặc Vũ vừa tỉnh dậy đã không thấy người trong lòng đâu, nàng có chút bất mãn xụ mặt rồi rất nhanh hóa thân thành một con rô bốt, đi thẳng xuống lầu, tìm đến đùi Khuất Tĩnh Văn mà nằm xuống.

Khuất Tĩnh Văn vẫn đang nói chuyện điện thoại nhưng nàng vừa xuất hiện cô đã đưa tay xoa mặt nàng, cúi đầu hôn xuống.

3

Kỳ Mặc Vũ ngoan ngoãn nằm yên ở đó, lắng nghe thứ âm thanh êm ái khiến nàng yêu thích.

Được một lát, cuối cùng Khuất Tĩnh Văn cũng đã xong. Cô đưa tay lôi kéo nàng đứng dậy: "Đến ăn sáng."

Hôm nay nàng không đi làm.

"Tĩnh Văn, em còn buồn ngủ."

Đêm qua lăn lộn lâu như vậy, thực sự là vẫn chưa phục hồi năng lượng.

Khuất Tĩnh Văn vuốt ve chân mày nàng: "Hửm, vậy sao không ngủ thêm?"

Có lẽ cô đoán được đáp án, nhưng vẫn muốn chính miệng nàng nói ra. Tất nhiên, Kỳ Mặc Vũ cũng không làm cô thất vọng.

"Không có chị, em không ngủ được."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong thì bật cười vui vẻ, nâng mặt nàng hôn nhẹ: "Ngoan, đi ăn sáng rồi ngủ tiếp. Nếu không sẽ bị đói."

"Tôi cùng em."

"Ừm."

Kỳ Mặc Vũ đáp.

Một bữa ăn cũng giống như mọi ngày, thế nhưng Khuất Tĩnh Văn lại bận rộn hơn đôi chút vì phải đút cho cô bạn gái bé nhỏ. Cái này cũng không trách được, là cô làm nàng mệt nhọc, bây giờ bù đắp là lẽ thường tình. Vả lại nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, cô liền hạnh phúc không thể tả bằng lời.

"Xong rồi, có thể đi ngủ."

Kỳ Mặc Vũ lại vận dụng hết công phu làm nũng: "Chị ~ bế em."

Ngay lập tức nàng được bế lên lầu.

"Chị ~ ôm em."

Ngay lập tức cả cơ thể được phủ lên một trận ấm áp.

"Chị ~ hôn em."

Từ đỉnh đầu, đến trán, cánh mũi rồi dừng lại ở khóe môi.

"Chị ~ ngủ thôi!"

Khuất Tĩnh Văn khẽ cười: "Được."

Hình như mới dậy chưa được bao lâu.