Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Chương 50




Bữa cơm hẹn vào một buổi tối trong tuần, sau khi Trịnh Hòa Ninh nghe nói huấn luyện viên Thiệu làm ông chủ lập tức xin nghỉ, hấp tấp chạy tới đây, nói là đã đợi bốn năm mới đợi được bữa tiệc này.

Mà Mục Tử Dương cũng trở lại vào buổi chiều hôm đó rồi chạy tới, dĩ nhiên, anh ta không phải bởi vì một ít bữa cơm này, mà là do thứ sáu hàng tuần anh đều trở lại, đúng lúc vừa trùng hợp gặp ngay hôm nay.

Về phần Lý Ngọc, Thiệu Tuấn nói: "Mới vừa rồi anh gặp Lý Ngọc rồi, cô ấy nói có chuyện nên phải đi trước rồi, hay là lần sau đi."

Anh nghĩ, coi như gọi điện thoại cho Lý Ngọc, cô ấy cũng sẽ từ chối thôi. Chỉ là cuối cùng, anh không có đem chuyện Lý Ngọc nói ra, không phải bởi vì muốn giữ mặt mũi cho Lý Ngọc, mà là sợ Tăng Tĩnh Ngữ suy nghĩ quá mức trở về sẽ suy nghĩ lung tung, hơn nữa anh cũng đoán không ra sau khi biết chuyện Tăng Tĩnh Ngữ sẽ làm ra gì, cho nên, trước đợi chút đi, chờ anh đem suy nghĩ làm rõ rồi nói cho cô biết.

Đoàn người hẹn ước tập họp năm giờ rưỡi ở cửa bệnh viện, Mục Tử Dương lái xe tới cửa bệnh viện vừa đúng giờ, Thiệu Tuấn ngồi chỗ ghé trước, kế bên ghế lái, ba cô nương còn lại ngồi ở ghế sau.

Ba người hảo tỷ muội hơn nửa năm không thấy hết sức nhớ nhung, Trịnh Hòa Ninh lời nói ác độc hưng phấn bấm lên Tăng trên bụng thịt béo của Tĩnh Ngữ, không có tim không có phổi nhạo báng cô, nói: "Ơ ~~ cuộc sống gia đình tạm ổn, trải qua không tồi, này đều là mỡ rồi, cũng không sợ đồng chí huấn luyện viên ghét bỏ cậu nữa."

Một câu nói làm toàn bộ người trong xe buồn cười, dĩ nhiên, ngoại trừ Tăng Tĩnh Ngữ, hai người họ từ trước đến giờ bên tám lạng người nửa cân, rất nhanh cô liền phản bác: "Chậc chậc, cậu cũng không cần hâm mộ tớ rõ ràng như vậy vậy, dù tớ mập thêm năm tám cân nữa (1 cân bân TQ bằng 0.5kg bên mình á) thì cũng còn thon thả hơn so với câu, chỉ là cậu yên tâm, nếu ngày nào đó cậu mập đến nỗi không ai thèm lấy, tớ sẽ thu cậu về làm tiểu thiếp thứ hai."

Nghe vậy, người trong xe cười càng vui vẻ hơn rồi, bạn học Mục Tử Dương đang lái xe cũng không nhịn được, muốn tham gia náo nhiệt, nói: "Tăng Tĩnh Ngữ, cô cũng không sợ Thiệu ca ca nhà các cô ghen hay sao, cẩn thận Thiệu Tuấn cũng đi chuẩn bị cho anh ấy một tiểu thiếp thứ hai."

"Anh ấy dám!" Tăng Tĩnh Ngữ xù lông rồi, chợt rống lên một câu, giọng nói to như vậy làm toàn tập thể người trong xe im lặng, rối rít hướng Thiệu đồng chí Tuấn làm ra ánh mắt đồng tình, cọp mẹ a phải hay không.

Chỉ là Tăng Tĩnh Ngữ cũng rất tinh ranh, mới vừa gào xong lập tức liền đổi một bộ dạng nịnh hót lấy lòng, nằm dựa lên lưng ghế lái phụ, giọng làm nũng nói: "Thân ái, anh sẽ chuẩn bị một tiểu thiếp thứ hai sao?"

Thiệu Tuấn im lặng ngưng thở, anh nghĩ, Tĩnh Ngữ, em có thể đừng diễn như vậy được hay không? Muốn diễn cũng nên lựa thời điểm không có ai. Chỉ là rất dễ nhận thấy một cô nương cũng không nghe được tiếng lòng anh một chút, ngược lại tệ hại hơn, đưa tay nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Ngôn nói: "Trầm Ngôn, cậu phải trông chừng Mục đoàn trưởng nhà cậu cẩn thận một chút, nói không chừng ngày nào đó anh ấy đem một tiểu thiếp thứ hai về nhà đó."

Trong lúc nhất thời không khí thật tốt, ngay cả đám hướng Trầm Ngôn nghiêm chỉnh cũng không nhịn được lại tiếp tục cười giỡn , chỉ thấy tay trái cô sờ lên cằm mặt như có điều suy nghĩ, mắt đẹp tuyệt trần khẽ nhíu lên, nhỏ giọng nói: "Như vậy a. . . . . . Nếu thực như vậy em liền hào phóng, trực tiếp xách anh đưa cho tiểu thiếp là được."

Lần này người nóng nảy là Mục đoàn trưởng, khẩn trương biểu đạt tâm tình với lão bà cảu mình: "Ngôn Ngôn, em đừng nghe Tăng Tĩnh Ngữ nói bậy, cô ấy từ trước đến giờ miệng đầy những điều xằng bậy, không có một câu nói là thật, lòng của anh đối với em có Nhật Nguyệt thiên địa chứng giám."

"Cắt ~~~ miệng anh mới đầy điều xằng bậy!" Tăng Tĩnh Ngữ không cam lòng quát vô lương đoàn trưởng nào đó.

Mọi người anh một câu em một câu nói đùa, trong xe tiếng cười vui không ngừng, Tăng Tĩnh Ngữ kẻ dở hơi, Trịnh Hòa Ninh lời nói ác độc, Mục Tử Dương hài hước, ngay cả Trầm Ngôn cũng thỉnh thoảng chen vào đôi câu, Thiệu Tuấn trước sau như một trầm mặc, chỉ là nụ cười trên mặt chưa bao giờ từng đứt đoạn, thậm chí lúc Tăng Tĩnh Ngữ dùng giọng nũng nịu làm nũng với anh làm cả mặt anh đỏ ửng.

Trên bàn cơm, không khí vẫn vui vẻ như trước, Tăng Tĩnh Ngữ mới vừa thay đổi phong cách kẻ dở hơi, đổi mặt vẻ mặt nghiêm túc hỏi Mục Tử Dương: "Người đồng chí đoàn trưởng kia, Trầm Ngôn nhà chúng em cũng sắp tốt nghiệp rồi, anh chuẩn bị lúc nào thì lấy cô ấy về nhà đây?."

Mục Tử Dương xoay người nhìn về phía Trầm Ngôn, nghiêm trang hỏi: "Ngôn Ngôn, em chuẩn bị lúc nào thì gả cho anh."

Trầm Ngôn hung hăng trợn mắt nhìn Mục Tử Dương một cái, trong nhà rõ ràng nhất định tốt nghiệp liền kết hôn, còn cố ý làm bộ mặt đáng thương như bị người vứt bỏ, cô không thèm để ý anh.

Thấy thế, Tăng Tĩnh Ngữ cùng Trịnh Hòa Ninh trao đổi ánh mắt như hiểu rõ mọi chuyện, miệng đồng thanh nói: "Không phải là đã có đi, chẳng lẽ là có con mới cưới?"

Nghe vậy, canh cá Trầm Ngôn mới vừa ngậm trong miệng còn chưa kịp nuốt vào toàn bộ phun ra ngoài, thậm chí còn xui xẻo tắc vào khí quản, đưa tới một hồi ho khan, mặt trắng nõn trên đỏ bừng một mảnh.

Mục Tử Dương nhanh chóng nghiêng người sang , thân thiết thay Trầm Ngôn vỗ nhẹ sau lưng, một bên giả bộ tức giận trừng mắt nhìn phía đối diện hai người chỉ sợ thiên hạ không loạn này vì lão bà đại nhân nói: "Hai người các cô đủ rồi a, không chơi như vậy tổn hại người. . . . . . Ngôn Ngôn, em cũng đừng kích động, chờ thời điểm chúng ta kết hôn các cô ấy phải có hai phần tiền lì xì, cho con chúng ta thêm một cái."

Trầm Ngôn buồn bực nhéo hông Mục Tử Dương một cái, cáu giận nói: "Anh nói cái gì đây?" Rõ ràng cái gì cũng không có, nhưng bị anh nói như thế, như vậy tất cả mọi người cho là cô có.

Tăng Tĩnh Ngữ ngược lại hào phóng, đứng dậy gót đầy một ly bia, trước tiên uống cạn, nói "Không có việc gì, hai phần liền hai phần, dù sao chờ tớ cùng Thiệu Tuấn kết hôn cũng sẽ phải hoàn trả lại thôi, anh thấy đúng không, thân ái."

Thiệu Tuấn hiển nhiên không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ lại đột nhiên nói một câu như vậy, chợt lặng mấy giây, cho đến khi Trịnh Hòa Ninh kêu la muốn ăn bánh kẹo cưới mới phản ứng được, thay vào là khuôn mặt biểu tình mừng rỡ "Ừ " một câu nói: "Sau khi trở về doanh trại anh sẽ thì nộp báo cáo kết hôn."

Thiệu Tuấn hiển nhiên không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ lại đột nhiên nói một câu như vậy, chợt lặng mấy giây, cho đến khi Trịnh Hòa Ninh kêu la muốn ăn bánh kẹo cưới mới phản ứng được, thay vào là khuôn mặt biểu tình mừng rỡ "Ừ " một câu nói: "Sau khi trở về doanh trại anh sẽ thì nộp báo cáo kết hôn."

Kết quả là, liên hoan bình thường lập tức thăng lên đến lễ mừng kết hôn, một hai cái cũng hưng phấn không đến được, trực tiếp coi rượu như trà mà uống, đầu tiên là chúc Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn kết hôn, sau đó cạn chén vì đứa bé trong bụng Trầm Ngôn, ngay sau đó cạn chén vì báo cáo kết hôn của Thiệu Tuấn cùng Tăng Tĩnh Ngữ , tóm lại có rất nhiều lý do để cạn chén.

Mà đợi đến khi kết thúc liên hoan thì ba cô nương đã sớm say không còn hình dáng, chỉ thấy Tăng Tĩnh Ngữ tựa vào trên người Thiệu Tuấn điên loạn còn đòi uống thêm nữa, Trịnh Hòa Ninh lại cười hề hề không ngừng, mà Trầm Ngôn, Trầm Ngôn coi như là ngoan nhất một, uống say liền yên lặng tựa vào trên vai Mục Tử Dương ngủ thiếp đi.

"Thật không nên làm cho các cô uống nhiều như vậy, anh xem, tửu lượng lớn còn không ngừng nháo muốn uống rượu." Mục Tử Dương giơ tay lên ôm vòng eo mảnh khảnh vị hôn thê gương mặt hối hận oán trách.

Thiệu Tuấn cũng rất là bất đắc dĩ, ôm thật chặt Tăng Tĩnh Ngữ đang không ngừng náo loạn trong ngực cho Mục Tử Dương một nụ cười khổ: "Hết cách rồi, khó có dịp mọi người được tụ họp đông đủ một lần như vậy."

Mục Tử Dương suy nghĩ một chút cũng thấy thế, nghĩ anh ở bộ đội đặc chủng nhưng cũng không giống như Thiệu Tuấn, nhiều năm mới được trở về một lần, lập tức liền mềm lòng mấy phần, nói: "Được rồi được rồi, một Tăng Tĩnh Ngữ cũng đủ cho anh bận rộn sống chết rồi, Trịnh Hòa Ninh để tôi mang đi thôi."

Ra khỏi cửa khách sạn, Mục Tử Dương đem Trầm Ngôn đang ngủ cùng Trịnh Hòa Ninh đang cười khúc khích vào trong xe, quay đầu lại nói một câu với Thiệu Tuấn, sau đó liền lên xe, khởi động máy nghênh ngang rời đi.

Thiệu Tuấn nhìn xe đã đi xa, ôm Tăng Tĩnh Ngữ thật chặt trong ngực, hỏi: "Tĩnh Ngữ, ba mẹ em đều không ở đây, anh đưa em về nhà anh có được không."

Tăng Tĩnh Ngữ cái hiểu cái không, ý vị đối với Thiệu Tuấn cười láo lĩnh nói: "Thân ái, chúng ta tiếp tục uống."

Thiệu Tuấn bất đắc dĩ, xem ra thật sự là say đến hồ đồ rồi, cái bộ dáng này đưa cô trở về mình cũng không yên lòng, hay là mang về nhà thôi.

Dọc theo đường đi, Tăng Tĩnh Ngữ ồn ào không nghỉ, một hồinói muốn ói, một lát nói muốn uống rượu, thậm chí còn mắng chửi người, nói gì Thiệu Tuấn thằng chó, không về nữa em liền không cần anh nữa, đến tai cuối cùng dứt khoát thấp giọng khóc, trong miệng đoạn kêu tên tuổi Thiệu Tuấn, người khác nghe được chua xót trong lòng một hồi lâu.

Thật vất vả mang người về nhà thì đã là gần mười giờ tối rồi. Trong nhà, mẹ Thiệu nằm trên ghế sa lon xem ti vi đã sớm ngủ thiếp đi.

Thiệu Tuấn ôm người thả nhẹ bước chân đi vào trong phòng, nhưng không ngờ cái người vốn đang say bất tỉnh đột nhiên hô to, "Thiệu Tuấn cái tên vương bát đảng kia, không về nữa em sẽ bỏ anh mà quen người khác." Ngay sau đó trong miệng lại mơ hồ không rõ kêu "Thiệu Tuấn, Thiệu Tuấn."

Mẹ Thiệu cũng không ngủ sâu, nghe tiếng hô to giống như nghe tiếng sấm, tự nhiên bị tiếng hô làm tỉnh.

"Không phải đi ăn một bữa cơm thôi sao? Tại sao trở về trễ như thế." Mẹ Thiệu từ trên ghế salon đứng dậy, trực tiếp hướng Thiệu Tuấn đang phía cửa đi tới, thấy trong ngực Thiệu Tuấn là Tăng Tĩnh Ngữ, không nhịn được hỏi thêm một câu: "Tĩnh Ngữ làm sao vậy?"

"Cô ấy uống say rồi, mẹ, mẹ làm thứ gì giải rượu cho cô ấy giúp con, con đưa cô ấy vào phòng trước đã."

Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ mẹ Thiệu, lúc Thiệu Tuấn do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm người tiếp tục đi vào phòng ngủ của mình. Rất nhanh, mẹ Thiệu bưng nước mật ong giải rượu tiến vào, Thiệu Tuấn ngồi ở mép giường, vội vàng đứng dậy nhận lấy cái ly mẹ Thiệu trong tay, nói: "Mẹ, có con chăm sóc cô ấy là được rồi, mẹ đi ngủ trước đi."

Mẹ Thiệu nhìn Tăng Tĩnh Ngữ trên giường, gương mặt ửng hồng, lại nhìn gương mặt mệt mỏi Thiệu Tuấn một chút, hoài nghi nói: "Các con. . . . . ." Bà vốn muốn nói chẳng lẽ các con đã cùng nhau, chỉ là rốt cuộc vẫn không có hỏi ra thành lời.

Lúc mẹ Thiệu ra ngoài còn chu đáo thay họ khép cửa phòng lại, Thiệu Tuấn nhìn cửa phòng khép chặt, anh không biết tại sao mình muốn như vậy, cố ý khiến mẹ hiểu lầm, nhưng là, nếu như không như vậy, anh chắc chắn mẹ anh sẽ không để cho anh và Tĩnh Ngữ ngủ chung một phòng.

Anh nghĩ, thật ra anh cũng không nghĩ làm gì Tĩnh Ngữ vào lúc này, anh chỉ là muốn gần cô hơn một chút, ôm cô, ôm cô, hít lấy một chút ấm áp của cô. Bởi vì anh biết rõ, cô cũng như anh, cũng khát vọng anh như anh khát vọng cô, đặc biệt là thời điểm nghe được cô khóc khẽ một lần một lần kêu "Thiệu Tuấn, Thiệu Tuấn", anh chân thực cảm thấy tâm mình như bị cô kêu đến tan nát.

Trên giường lớn mềm mại, Tăng Tĩnh Ngữ uốn éo thân thể của mình, trong miệng vẫn rầm rì như cũ nhưng không biết đang nói cái gì, Thiệu Tuấn lấy gối đầu giường kê đầu để cho cô nằm xong, kiên nhẫn dụ dỗ cô uống mật ong nước, lại chịu khó múc nước thay cô lau mặt rửa tay.

Tất cả trước sau đều làm tốt, Thiệu Tuấn đi phòng tắm tự mình tắm rửa.

Trở lại phòng ngủ lần nữa thì Tăng Tĩnh Ngữ đã ngủ rồi, cả người cuộn thành một đoàn, đầu cũng vùi vào trong chăn. Thiệu Tuấn đi nhanh tới bên giường, vén chăn lên nằm vào, rồi sau đó nghiêng người đem Tăng Tĩnh Ngữ kéo vào trong ngực.

Đây chính là nói cùng giường chung gối ư, rốt cuộc. . . . . .

Thiệu Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, dù là không hề làm gì, cứ như vậy ôm cô ngủ một đêm cũng là tốt .

Dĩ nhiên, trên thực tế anh cũng không phải không có làm gì, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chỉ cần là người đàn ông, chỉ cần người đàn ông kia không phải đồng tính luyến ái, có ai làm Liễu Hạ Huệ, huống chi Thiệu Tuấn là người nhiệt huyết như vậy, ôm trong ngực chính là người con gái mình yêu.

Thời gian giống như dừng lại ở lúc này, thế giới an tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập. Anh nghĩ, anh đã đánh giá cao sự nhẫn nại của mình, đối mặt với Tăng Tĩnh Ngữ an tĩnh như vậy, nghe cô hô hấp nhàn nhạt, nhìn đẹp mắt của cô, cảm thụ thân thể mềm mại của cô, anh thật không thể thờ ơ ơ hờ được.

Khó khăn lắm mới trôi qua được mấy phút, anh liền bắt đầu cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn rồi, thật sự là không nhịn được a. . . . . .

Kết quả là, anh nín thở, chợt lật người đặt ở trên người của người khác, con mắt anh tối đen, chăm chú nhìn chằm chằm người phía dưới đang ngủ say.

Hôn còn chưa phải hôn. . . . . . Vài lần gian nan giãy giụa, anh vẫn cố hôn xuống.