Cường Giả Đô Thị

Chương 187: 187: Tửu Lầu Phúc Tinh 2





Bọn họ nói chuyện để lộ thông tin quá lớn.

Thì ra ba người này đều là cường giả cấp B! Uy Nhĩ thiếu gia, Quyển Mộc vương, Kim Cương vương, ba vương giả cấp B cường hãn! Khó trách nhóm Trương Đại Hổ lại không phải đối thủ của bọn họ.

Hơn nữa, người được gọi là Uy Nhĩ thiếu gia này còn có quan hệ đặc biệt với Uy Đế của Liên minh chúng thần.

Uy Đế, chính là một trong chín cường giả cấp S của Liên minh chúng thần!
“Ha ha, nói mấy chuyện này bây giờ vẫn còn sớm lắm, việc chúng ta cần làm lúc này là làm thế nào để hợp nhất được bang Long, bang Chiến vào với bang Lang!” Uy Nhĩ thiếu gia cười nói.

“Thiếu gia, bang Chiến có một nhóm người, chính là nhóm Trương Đại Hổ, thực lực rất mạnh.

Còn bang Long thì đều là những người bình thường, tôi không hiểu tại sao bọn họ lại có thể trở thành thế lực lớn nhất thế giới ngầm thành phố Hải.” Quyển Mộc vương nghi ngờ.

Lúc trước ông ta ra tay nên biết rõ.

Thực lực của bang Chiến còn tạm được, nhưng còn bang Long thì thực sự không có chút sát thương nào, đến cả mấy người thủ lĩnh cũng không có gì đặc sắc.

“Không cần biết thực lực của bọn họ như thế nào, dù sao thì sau ngày hôm nay, toàn bộ thế giới ngầm thành phố Hải sẽ phải phục vụ cho chúng ta!” Uy Nhĩ thiếu gia cười.


Quyển Mộc vương và Kim Cương vương đều gật đầu tán thành.

...!
Tửu lầu Phúc Tinh là một thương hiệu nổi tiếng của thành phố Hải, mặc dù không phải tài sản của bang Long, bang Lang hay bang Chiến, nhưng thế lực phía sau cũng rất kinh người.

Thế nên mọi người đã hẹn nhau ở đây.

Toàn bộ tầng hai được bang Lang bao hết, tầng một vẫn được buôn bán bình thường.

“Ngữ Huyên, em đã đến nơi này bao giờ chưa? Tửu lầu Phúc Tinh là một nhà hàng lâu đời, người bình thường không đủ khả năng ăn ở nơi này đâu!” Một chàng trai cao ráo dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới đây, cười nói.

Đó là Chu Dật Phong và Tần Ngữ Huyên.

“Chú anh cũng mở vài nhà hàng, nhưng vẫn kém hơn nơi này một chút.

Hôm nay anh đưa em tới đây nếm thử!” Chu Dật Phong mỉm cười, nhìn Tần Ngữ Huyên nói.

Tần Ngữ Huyên gật đầu.

Bây giờ cô và Tần Ngữ Huyên đã bên nhau mấy tháng rồi! Cô cũng hiểu được gia thế của Chu Dật Phong!
Cha mẹ cậu ta là người có tiền, chú của cậu ta còn là một nhân vật lớn ở thành phố Hải.

Bang Long là thế lực khổng lồ của thế giới ngầm thành phố Hải, mà chú của Chu Dật Phong lại chính là một trong năm đại thủ lĩnh của bang Long.

Lúc trước cô cũng đã từng nhìn thấy ông ta một lần, khí thế đó khiến cho người khác không rét mà run! Gia sản cũng phải lên tới vài tỷ đồng!
Cha của Tần Ngữ Huyên là một nhà văn nổi tiếng của thành phố Hải, gia cảnh cũng chỉ có thể xem là khá giả chứ hoàn toàn không so được với nhà Chu Dật Phong, chứ đừng nói là nhà chú Chu Dật Phong!
Cha mẹ Tần Ngữ Huyên vô cùng tán thành chuyện Tần Ngữ Huyên và Chu Dật Phong ở bên nhau.

Sau khoảng thời gian bên nhau, Tần Ngữ Huyên cảm thấy con người Chu Dật Phong cũng không tồi, ngoại trừ đôi lúc kiêu căng ngạo mạn ra thì cậu ta đối xử với cô cũng rất tốt.

Không biết sao, Tần Ngữ Huyên lại lơ đãng nghĩ đến Dương Thiên.


Lúc trước Chu Dật Phong đã từng hỏi Chu Nhất Tiền là có biết người nào tên là Dương Thiên không, nhưng Chu Nhất Tiền lại nói mình chưa từng nghe nói đến cái tên đó bao giờ, thế giới ngầm thành phố Hải không có nhân vật này! Bằng không, dựa vào thông tin tình báo của Chu Nhất Tiền thì nhất định không có chuyện ông ta không biết.

Thế nên Chu Dật Phong vẫn luôn âm thầm ảo não, cậu ta đoán Lưu Nham Thanh cung kính Dương Thiên như vậy là vì có chuyện gì muốn nhờ Dương Thiên giúp.

Dương Thiên giàu có như vậy cũng là vận may hoặc phát tài lúc nào đó mà thôi.

Sau khi Tần Ngữ Huyên về nhà thì cũng nghĩ như vậy.

Cô và Dương Thiên là bạn học ba năm, gia cảnh nhà Dương Thiên như thế nào cô biết rất rõ ràng.

Sau khi thi đại học xong, nhà Dương Thiên vẫn còn rất bình thường, không thể có khả năng chỉ trong thời gian ngắn lại có thể biến thành một đại nhân vật như vậy được.

Thực ra, Tần Ngữ Huyên chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Cô luôn lừa mình dối người, nếu cô đã từ bỏ Dương Thiên để lựa chọn Chu Dật Phong thì Dương Thiên nhất định không được tốt hơn Chu Dật Phong.

Nếu không thì cô sẽ cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình là sai lầm.

Vậy nên, Tần Ngữ Huyên cũng nghĩ như Chu Dật Phong, cho rằng Dương Thiên chỉ gặp may mà thôi.

Lưu Nham Thanh có việc gì cần Dương Thiên hỗ trợ nên mới cung kính với Dương Thiên như vậy.

“Ngữ Huyên, món ba ba ở đây cũng ngon lắm, chúng ta gọi một đ ĩa nhé!” Chu Dật Phong lịch sự hỏi Tần Ngữ Huyên.


Tần Ngữ Huyên mỉm cười gật đầu, xét một cách tổng thể thì cô vẫn khá hài lòng với người bạn trai Chu Dật Phong này.

Lúc trước có không ít nữ sinh đại học An theo đuổi Chu Dật Phong, nhưng Chu Dật Phong đều đã từ chối tất cả.

Làm người không lăng nhăng, chỉ chuyên tâm theo đuổi Tần Ngữ Huyên.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Một lát sau, có tám bóng người xuất hiện trước cửa Tửu lầu Phúc Tinh, dẫn đầu là ba người đàn ông nước ngoài.

Người đi đầu là một thanh niên ngoại quốc cao lớn, thậm chí còn đẹp trai hơn Chu Dật Phong vài phần.

Sau đó là một người đàn ông ngoại quốc trung niên và một lão giả ngoại quốc, tiếp đến là năm người đàn ông diện mạo hung ác, trên người còn có hình xăm, nhìn qua không dễ chọc.

“Ồ? Không ngờ ở đây còn có mỹ nữ?” Uy Nhĩ thiếu gia đi đằng trước, chán nản nhìn xung quanh, thấy được Tần Ngữ Huyên thì hai mắt sáng lên, mỉm cười bước tới.

.