Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 309: C309: Hoàng tam gia lập tức nghẹn lời




Bọn họ cho ăn ngon uống ngon, nuôi dưỡng biết bao nhiêu năm. Bây giờ lại cứ dễ dàng bị đối phương thu phục được...

Loại cảm giác này, có lẽ người khác không biết, nhưng mà Liễu Như Yên cũng từng có tổn thất tương tự.

Rắn thần mà nhà họ Liễu bọn họ cung phụng, cũng bị Diệp Lâm bắt đi.

Trong nhất thời, trong năm đại gia tộc ở Phụng Thiên, có hai tiên vật của hai nhà cung phụng, đều bị Diệp Lâm đoạt được.

Mọi người rất tức giận, cho rằng Diệp Lâm chính là tai họa của năm nhà bọn họ.

“Tên họ Hoàng kia, bây giờ ông có phục chưa?”

Cuối cùng, Diệp Lâm dời tầm mắt lên người Hoàng Tam Gia.

Vừa nãy mới bị Diệp Lâm ném mạnh một cái rồi rơi xuống đất, Hoàng Tam Gia đã bị gãy một chân, cả buổi vẫn chưa đứng dậy được.

“Tam Gia, đừng mạnh miệng nữa, mau nhận thua với chủ nhân đi!”

Lúc này, Hoàng Bì Tử quỳ rạp trên mặt đất chủ động khuyên Hoàng Tam Gia đầu hàng.


“Mày cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Mày câm miệng cho tao!” _

“Là tao bị mù, uổng công nuôi dưỡng mày nhiều năm như thết

Hoàng Bì Tử cười âm hiểm: “Kẻ thức thời mới là kẻ tài giỏi!”

“Mạnh miệng là điều kiêng kị nhất trong sinh tồn.”

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

..

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Tôi có được đạo hạnh thế này và sống đến ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào. không biết xấu hổi”

“Phụt..."

Hoàng Tam Gia sắp bị tức chết rồi.

Lần đầu ông ta thấy có thứ nói lời vô sỉ lại nói ra đường hoàng như thế. Có điều nghĩ lại cũng đúng, súc sinh chính là súc sinh.

Nói tôn nghiêm với nó khác gì đàn gảy tai trâu.

“Haizz...”

Chuyện đã đến nước này rồi, Hoàng Tam Gia nặng nề mà thở dài ra. “Hoàng Tam Gia tôi... thua rồi!”

“Nhãi ranh, cậu muốn giết muốn chém gì thì tùy cậu!”

“Chỉ xin cậu tha cho tộc nhân của tôi, để bọn họ quay về Phụng Thiên đi. Nhà họ Hoàng tôi thề sẽ không trở thành kẻ địch của cậu, gây chuyện với cậu nữa.”

Nghe vậy, Diệp Lâm hừ lạnh một tiếng: “Các người có tư cách gì là kẻ địch của tôi?”


“Ơ...” Hoàng Tam Gia lập tức nghẹn lời.

Ông ta thầm nghĩ đúng vậy, nhà họ Hoàng bọn họ làm sao dám trở thành kẻ địch của Diệp Lâm, gây chuyện với Diệp Lâm nữa chứ?

Bọn họ trốn còn không kịp nữa đấy chứt “Chỗ tôi không phải là nơi các người muốn tới thì tới muốn đi thì đi!”

“Huống chỉ, các người dám bắt cóc người của tôi, tôi càng sẽ không dễ dàng tha cho các người!”

Nói tới đây, Diệp Lâm lạnh giọng nói tiếp: “Vẫn là câu nói cũ... hôm nay ai đồng ý chịu thua thì sẽ tha cho một mạng!”

“Còn nếu không chịu thua thì cũng đừng trách tôi không nương tay!”

Nghe vậy, Bạch Nãi Nãi lập tức triệu tập tộc nhân nhà họ Bạch đang mai phục. ở xung quanh đến đây đầu hàng Diệp Lâm.

“Nhà họ Liễu chúng tôi cũng đồng ý nghe theo lệnh của Diệp tiên sinh!” Liễu Như Yên cũng vội vàng tỏ thái độ.

Lúc nãy cô thấy Diệp Lâm có thể dễ như trở bàn tay mà đánh tan nhà họ Bạch và nhà họ Hoàng, đánh cho bọn họ không thể nào xoay người được.

Cho dù là nhà họ Liễu bọn họ, thì cũng khó có thể đánh lại, chỉ có thể lựa chọn phục tùng.

Còn Hoàng Tam Gia thì cứ do dự không biết nên làm như thế nào cho đúng. Ông ta có thể kiên cường, thà chết cũng không đầu hàng.


Nhưng mà ông ta lại không muốn thấy cảnh mấy chục tộc nhân mà ông ta dẫn đến chết ngay nơi đây.

Lúc này, Hoàng Bì Tử lại thần không biết quỷ không hay mà bám lên người Hoàng Tam Gia lần nữa.

Nó hô lên một tiếng, khiến đám người họ Hoàng đang mai phục xung quanh sôi nổi hiện thân.

“Từ nay về sau, nhà họ Hoàng chúng tôi cũng nghe theo lệnh của Diệp tiên sinhl”

“Chúng tôi sẽ thoát khỏi nhà họ Trương ở Phụng Thiên, chuyển về dưới trướng Diệp tiên sinh!”

Thấy Hoàng Tam Gia nói vậy, các tộc nhân nhà họ Hoàng cũng sôi nổi quỳ xuống đất tỏ vẻ đồng ý trung thành.

“Con mẹ nó! Ai bảo mày bám vào người tao để ra lệnh vậy?”

Lúc này, khi thấy mình nói ra vài lời trái lương tâm kia, Hoàng Tam Gia mới nhận ra rằng mình bị Hoàng Đại Tiên chủ động bám vào người, cáo mượn oai hùm đi ra lệnh, khiến cho tộc nhân mình sôi nổi thần phục, nước đổ khó hốt.

“Tam Gia, tôi chỉ vì tốt cho ông, vì cứu nhà họ Hoàng ông thôi mà!”

“Ông nói không ra lời những lời kia, vậy thì để tôi nói thay ông. Không cần cảm ơn tôi đâu!”