Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 364: C364: Mọi người thấy chưa




Hứa Như Vân vẫn cứ mạnh miệng nói: “Mày có chứng cứ không mà dám ngậm máu phun người?”

“Tôi không có chứng cứ!” Diệp Lâm là người trong cuộc, còn cần chứng cứ làm gì nữa? Chẳng lẽ bản thân anh cũng không biết mình có làm hay không hả?

“Ha ha, mày không có chứng cứ mà cũng dám đổ tội cho tao hả?” Hứa Như Vân cười lạnh: “Không phải là vì tao là mẹ kế nên mày muốn hãm hại tao đấy chứ?”

Mọi người xung quanh thấy vậy đều có chút thất vọng.

Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Lâm nắm được chứng cứ mang tính quyết định chứng minh mình trong sạch.

Nào ngờ chỉ là hãm hại! Đúng là buồn cười mài!

“Mọi người thấy chưa?” Hứa Như Vân được nước làm tới, cất cao giọng nói: “Đây chính là tính tình của thằng bất hiếu Diệp Lâm này!”

“Năm xưa nó mắc sai lầm lớn, lái xe đâm chết người, cả thiên hạ đều biết! Là nhà họ Diệp chúng tôi thay nó giải quyết hậu quả, bảo vệ cái mạng nhỏ của nó!”


“Bây giờ nó ra tù, không chỉ không biết hối hận, mà còn muốn trả đũa, đổ tội việc năm xưa lên người tôi! Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hại”

“Mày không thể vì tẩy trắng mình mà đổ nước bẩn lên người tao được!” “Giữa ban ngày ban mặt, đôi mắt mọi người đều sáng như tuyết đấy!” Hứa Như Vân đứng trên điểm đạo đức, chỉ trích Diệp Lâm liên tục.

Mấu chốt là mọi người nghe xong đều cảm thấy có lý, không lấy ra được một lỗi nào.

Rốt cuộc thì Diệp Lâm không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình.

Nếu không phải vì kiêng kị địa vị hiện giờ của Diệp Lâm, thì bọn họ đã cùng nhau chỉ trích Diệp Lâm với Hứa Như Vân rồi.

Hiện giờ Diệp Lâm nắm quyền nhà họ Diệp, sau lưng còn có các tộc trưởng của năm đại gia tộc, mọi người đành phải chửi thầm trong lòng, chứ không dám nói ra ngoài.

“Diệp tiên sinh..."

..

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

'Thấy tình hình không có lợi cho Diệp Lâm, mọi người trong năm đại gia tộc đều sôi nổi khuyên nhủ, muốn Diệp Lâm hôm nào lại nói nữa. Ít nhất cũng phải chờ khi có một vài chứng cứ đã.

“Phong Nhi.” Ngay cả Diệp Nguyên Cát cũng cười khổ nói: “Cha biết con và Như Vân không thích nhau. Nhưng cái loại chuyện này, không thể tùy tiện nói đùa được. Dù thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của con, con đừng đổ oan cho bà ấy.”

Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Nguyên Cát, nói: “Cha, nếu con nói là con không lái xe đâm chết người, tất cả đều do bà ta âm thầm hãm hại con, thì cha tin tưởng con hay tin tưởng bà ta?”

Ơ..


Nghe vậy, Diệp Nguyên Cát lập tức nghẹn lời. Ông ta đương nhiên là rất khó lựa chọn trước vấn đề chọn một trong hai trên.

“Ông đừng nghe nó nói tôi vẫn luôn ở bên cạnh ông!”

ậy!” Hứa Như Vân lập tức nói: “Đêm xảy ra tai nạn xe,

Diệp Nguyên Cát nghe vậy thì nhớ lại cái đêm năm năm trước. Khi ấy, ông ta nhận được điện thoại, nói là con trai mình đua xe đâm chết người, ông ta còn cho rằng người ta nói đùa với mình.

Cho đến khi ông ta và Hứa Như Vân chạy đến hiện trường, tận mắt nhìn thấy mọi thứ, mới không thể không tin sự thật tàn nhẫn kia.

“Phong Nhi...” Diệp Nguyên Cát nói bằng giọng điệu chua xót: “Năm xưa xảy ra vụ án, cha và mẹ con đều đi đến hiện trường ngay. Con nói bà ấy hãm hại con? Nhưng bà ấy vẫn luôn ở bên cạnh cha mài!”

Diệp Lâm nói: “Bà ta sai người khác làm!”

“Ha ha...” Nghe vậy, Hứa Như Vân cười lớn tiếng hơn nữa.

Bởi vì những người mà bà ta sai vào năm xưa đều đã chết rồi. Trùng hợp hơn nữa là tất cả đều chết vào cái ngày Diệp Lâm ra tù. Có thể nói là chết không đối chứng.


“Chứng cứ đâu?” Hứa Như Vân tiếp tục hùng hổ dọa người: “Nói đến nói đi, tất cả đều là lời nói một bên của mày!”

“Chứng cứ?” Diệp Lâm đi lên một bước: “Tôi đang tìm bà để hỏi cho rõ ràng!” _

“Chỉ cần bà nói hết ra thì nó chính là chứng cứi

'Thấy vậy, Hứa Như Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Sao hả? Mày muốn đánh cho tao nhận tội hả?”

“Mọi người mau xem đi, cái thằng bất hiếu này vì tẩy trắng mình mà dùng bất cứ thủ đoạn nào kìa!”

Diệp Lâm lười nói nhiều với bà ta, định đi lên đánh bà ta thì... “Đội cận vệ Yến Kinh điều tra! Người không liên quan mau tránh ra!” Lúc nói chuyện, một đám thị vệ lục tục đi vào.

Hứa Như Vân thấy vậy thì giống như nhìn thấy chúa cứu thế, định đi lên nhờ giúp đỡ.

Kết quả là nghe thấy người dẫn đầu lạnh giọng hỏi: “Ai là Hứa Như Vân?”