[Đam Mỹ] Mùa Đông Ấm Áp

Chương 47: C47: Chương 47




Đường Nghiễn Chi không nói lời nào kể từ khi Đường Tu xuất hiện, chỉ luôn im lặng nhìn Đường Tu, lúc có người ở đây xảy ra tình huống mất kiểm soát, ông chỉ ngồi xổm trước mặt Đường Tu, giơ tay che tay anh lại, đồng thời cũng chắn đi tầm mắt anh.

Ông cảm giác được Đường Tu đang sợ hãi né tránh, cho nên che lỗ tai anh lại, đồng thời dùng tay vuốt nhẹ vành tai lạnh lẽo mềm mại của anh, khuôn mặt cùng mái tóc mềm mại sậm vàng.

Động tác ấy dường như hữu hiệu hơn cả so với muôn vàn lời nói trấn an trước đó, Đường Tu ở trong lòng ba mình như một bé mèo con mới sinh không ngừng run rẩy, dần dần không trở nên kháng cự nữa.

"A Tu, đừng sợ, là ba đây." – Đường Nghiễn Chi dùng giọng nói cố gắng kiềm chế sự run rẩy của mình mà nhẹ giọng trấn an: "Trời mưa hay sét đánh đều không cần sợ nữa, có ba ở đây rồi."

Đường Tu càng lúc càng ngoan, tuỳ ý để Đường Nghiễn Chi ôm mình vào lòng, anh còn nhẹ nhàng nắm lấy quần áo ông, nức nở gọi ba.

Đường Nghiễn Chi chua xót vô cùng, hốc mắt ửng đỏ: "Ừ, ba đây."

"Con xin lỗi....Con....Không tốt...." – Anh nói ngắt quãng, không có nghĩa, nhưng Đường Nghiễn Chi đều hiểu.

"Không cần xin lỗi gì hết, A Tu đã làm rất tốt rồi." – Đường Nghiễn Chi nhẹ giọng nói: "A Tu là đứa con tuyệt vời, là người anh tốt nhất."

Đường Tu cuối cùng cũng cởi bỏ chiếc áo giáp yếu ớt của mình, hoàn toàn thả lỏng dựa vào lòng ba. Anh đã suy kiệt tột cùng, sức để mở to mắt cũng không có, đôi mi ướt át trước mắt nhẹ nhàng run rẩy, chất lỏng từ từ ngưng đọng trên mi, từng giọt từng giọt rơi xuống, đều được Đường Nghiễn Chi dịu dàng gạt đi: "Bên ngoài lạnh lắm, A Tu theo ba về nhà, được không?"

Đường Tu khó khăn gật đầu, bàn tay đang nắm chặt áo Đường Nghiễn Chi kiệt lực buông xuống, Đường Nghiễn Chi kịp thời bắt được, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, trái tim ông không ngừng đập dữ dội, thở hắt ra như vừa trút được gánh nặng, giọng nói run rẩy đến mức luống cuống: "Điều dưỡng ơi, phiền cô, kêu bác sĩ giúp với!"

Ông lúc nãy thật sự cũng không biết làm sao, cũng không nắm chắc được điều gì khi dùng cách này để trấn an Đường Tu. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất dễ dỗ, chỉ cần xoa đầu rồi ôm nó một cái là ngoan ngay, nhưng thật ra là do thằng bé không có cảm giác an toàn, chỉ là không muốn làm người khác lo lắng thôi, thật giống như lúc được xoa đầu thì thằng bé sẽ ỷ lại mà đem cái đầu xù xù của mình cọ cọ vào tay người khác, lúc được bế thì sẽ nắm áo người bế rất lâu, cho đến khi người bế đi xa.

Lúc nó còn rất rất nhỏ, từ hồi chưa cai sữa, rất sợ tiếng sét, thường sẽ lăn từ trên giường xuống đất, té sưng trán cũng không khóc, một lát ẵm lên thì sẽ khóc đến mức thở hổn hển, muốn vừa ôm từ xe nôi đến bên giường, vừa hát ru bài đồng dao vừa ôm cục bông mề trong ngực thì thằng bé mới nắm bàn tay nhỏ bé lại mà ngủ yên, thỉnh thoảng thổi ra và cái bong bóng nhỏ, đôi mi dài còn đọng lại hàng nước mắt.

Sau này lớn lên một chút, lúc trời mưa sét đánh thì thằng bé luôn là người che chở em gái, lúc tan học về lúc nào cũng nắm chặt tay em, nghiêng hơn nửa chiếc dù để che cho em, tránh những toà nhà cao tầng cùng mấy cây đại thụ, cẩn thận dẫn em về nhà.

Người em gái không hề sợ trời mưa, con bé thậm chí còn thích đạp bóng hoa dưới nước, ngửa tay hứng nước mưa. Về nhà thì lập tức sà vào lòng Đường Nghiễn Chi, cười hì hì nói anh hai nhát gan sợ sét đánh, rõ ràng là sợ nên mới nắm chặt con như vậy, nắm đến mức tay con đau cả lên.


Thằng bé không nói gì, chỉ vừa xoa xoa đôi giày xăng-đan dính đầy nước mưa của em, vừa cười nói Trăn Trăn là nàng tiên dũng cảm nhất, nhưng tiên mà chơi dưới mưa lâu cũng sẽ bị cảm vặt, cho nên mới muốn chạy nhanh về nhà khi sét đánh.

Em gái nghe xong rất vui, ôm cổ ba cười tươi như một bông hoa nhỏ.

Đêm đó giông tố vẫn giằng xé như cũ, Đường Nghiễn Chi ngủ đến nửa đêm thì nghe một tiếng sấm thật lớn, ngay sau đó phòng khách truyền ra tiếng đồ vật rơi.

Ông vội vàng bước xuống giường, nhìn thấy Đường Tu bé nhỏ đang quỳ gối trên sàn trong phòng khách, bịt hai tai lại run rẩy, nhưng khi thấy ông lại, thằng bé lập tức buông tay ra, vừa nhặt cái ly rơi dưới đất lên vừa nói xin lỗi, nói xin lỗi ba vì uống nước không cẩn thận làm rơi ly.

Bên ngoài tiếng sấm vẫn nổ như cũ, thân thể đứa nhỏ không ngừng run rẩy theo tiếng sấm, nhưng không dám biểu lộ một cảm xúc sợ hãi nào, chỉ yên lặng nhặt cái ly lên, sau đó dùng khăn giấy lau nước dưới sàn.

Lúc Đường Nghiễn Chi ngồi xổm xuống che đi lỗ tai của bé Đường Tu, vô tình chạm vào đôi mắt ướt át của con, còn thằng bé như muốn trốn vì sợ ba phát hiện, khiến ông đau lòng muốn chết, vội vàng ôm đứa nhỏ về phòng, dùng ngón cái dịu dàng vuốt v e vành tai mềm mại của con, từ từ trấn an cảm xúc thằng bé lại.

"Ba ơi....Khi nào sấm mới ngừng nổ vậy ạ?" – Bé Đường Tu cuộn tròn trong lòng ông, mang theo giọng mũi nghẹn ngào hỏi.

"Chút nữa là trời sáng rồi." – Đường Nghiễn Chi nhẹ nhàng hôn lên trán đứa nhỏ: "Trời mưa sét đánh không cần sợ nữa, có ba đây rồi."

Bé Đường Tu dụi dụi đôi mắt đỏ hồng, nhỏ giọng nói: "Trăn Trăn có ghét con không? Con nhát gan như vậy, đem tay em nắm đau rồi."

"Sẽ không đâu, là do con sợ em bị thương, ba biết mà." – Đường Nghiễn Chi ôm đứa nhỏ trong ngực, dịu dàng như kiên định đáp lại: "Con là người anh tuyệt nhất."

Lúc này, Đường Tu chỉ mới 6 tuổi, chỉ sinh sớm hơn em mình mấy chục phút thôi. Má thằng bé vẫn còn phúng phính, hai cánh tay vẫn có thịt mum múp, mập mạp trắng trẻo như củ sen.

Rõ ràng vẫn là một đứa nhỏ cần được chăm sóc, nhưng đã bắt đầu sợ hãi việc không chăm sóc tốt người khác mà khổ sở đến mắt đỏ hoe.

Sau này, thằng bé không còn bộc lộ cảm xúc bất lực yếu ớt trước mặt người nhà nhiều như khi còn nhỏ. Thằng bé vì là con trưởng cũng là anh cả mà trở nên cố chấp vô cùng, có thể dùng lời nói châm chọc hài hước những chuyện buồn của mình dễ như trở bàn tay, làm người khác nghĩ nó giống như một người luôn luôn lạc quan hướng về phía trước, kiên định đến mức không gì phá huỷ được.


Đến nỗi Đường Nghiễn Chi cũng bị anh lừa được.

Cảm giác không an toàn là sự khiếm khuyết tình cảm của Đường Tu từ khi sinh ra, cả đời đều không thể chữa khỏi, năm dài tháng rộng bầu bạn mới có thể làm anh yên tâm, thời điểm chia ly là như xé một vết thương lớn trong lòng anh, nhưng anh vẫn luôn cưỡng ép mình trở thành một người không được phiền đến ai, trở thành một người cô độc mạnh mẽ, thậm chí còn muốn trở thành người mà ai cũng có thể dựa vào. Anh không ngừng vì người khác mà không tiếc công bôn ba lao lực, nhưng cuối cùng không thể nói tâm sự của mình cho bất kỳ ai.

Nhưng sao thằng bé lại ra nông nỗi này?

Đường Nghiễn Chi chặn hết những người khác ngoài cửa, nhìn điều dưỡng cởi chiếc áo bệnh nhân màu lam nhạt của Đường Tu ra, bộc lộ những vết thương loang lổ hỗn độn trên người anh, thay băng từng cái một.

Ông nhìn điều dưỡng lót một tấm khăn dưới người anh, tiêm vào bụng anh một ống thuốc đầy trên cái bụng tím bầm một khu, thậm chí còn có nhiều lỗ kim chi chít, một lát sau anh dạng ch@n ra, ngửa cái cổ tái nhợt cùng với khuôn mặt đang mê mê tỉnh tỉnh theo bản năng, đồng thời bụng thì cảm thấy đau nhức nên theo phản xạ dùng lực, hạt mồ hôi to như hạt đậu rịn ra như tắm, anh nghẹn ngào r3n rỉ, nhưng do sức không đủ, huyết khối phần lớn tụ lại ở hạ vị (*), không có cách nào bài xuất.

(*): Hạ vị là vùng thấp nhất của bụng dưới rốn hoặc vùng chậu.

Điều dưỡng nhờ Đường Nghiễn Chi giữ hai tay Đường Tu lại, còn cô thì nhìn Đường Tu đang kiệt sức rồi dùng sức ấn mạnh vào bụng, Đường Tu rùng mình dữ dội rồi lại xụi lơ người, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào, khổ sở trằn trọc vì bị dùng sức ấn.

Dưới thân anh cuối cùng cũng xuất ra từng đợt từng đợt máu bầm lớn, máu chảy đầm đìa đến mức thay liên tục ba bốn cái khăn, điều dưỡng còn nói lượng máu càng lúc càng ít, từ từ sẽ ổn hơn.

Nếu nói là ổn hơn như vậy, vậy trước đây thằng bé sẽ như thế nào đây?

Đường Nghiễn Chi không tưởng tượng nổi.

Sau khi Đường Tu bài xuất hết máu bầm ra thì đau bụng đến mức không nằm thẳng nổi, sắc mặt vàng như sáp, mồ hôi lạnh túa ra, túi chườm nóng cũng không hiệu quả mấy, Đường Nghiễn Chi để anh dựa vào lòng ông, dùng phương pháp giảm đau mà điều dưỡng đã chỉ không ngừng x0a nắn bụng nhỏ, lúc này cơn đau mới dần dần lui đi, còn anh thì nhẹ nhàng lịm ngất.

Đường Nghiễn Chi đắp chăn đàng hoàng cho anh, sờ sờ mái tóc ướt lạnh, cũng mặc kệ không biết anh có nghe được hay không, dịu dàng nói với anh: "Ba ra ngoài một chút, sẽ về lại nhanh thôi."


- ---

Đường Nghiễn Chi đẩy cửa phòng bệnh ra, chỉ thấy mỗi Cố Ngôn Sênh với Tân Nguyện, không thấy thằng nhóc Khương Mặc đâu.

"A Sênh, Khương Mặc đâu?" – Giọng Đường Nghiễn Chi nghẹn ngào xen lẫn chút nghiêm nghị u ám, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, cảm giác như tên Khương Mặc này đối với ông vốn dĩ đã quen thuộc.

Cố Ngôn Sênh lại cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, miệng đắng lưỡi khô trả lời: "Cậu ấy....Hình như phổi có vấn đề, nên vừa đi cấp cứu."

Đường Nghiễn Chi nhìn thoáng qua những mảng máu lớn trên vạt áo Cố Ngôn Sênh, đôi mi rũ xuống trầm mặc.

"....Chú," – Cố Ngôn Sênh cảm thấy mình cần nên nói gì đó, nhưng y chưa từng gặp qua bộ dáng lãnh đạm xa cách này của Đường Nghiễn Chi: "Sự, sự tình có hơi phức tạp, có thể là có cái gì đó bị hiểu lầm, con cũng không biết phải giải thích vắn tắt với chú như thế nào....Nhưng Khương Mặc thật sự là nghiêm túc với Đường Tu, hai người ở bên nhau cũng rất lâu rồi...."

"Nó biết Tiểu Đường tồn tại à?" – Đường Nghiễn Chi bỗng ngước mắt nhìn chăm chú vào Cố Ngôn Sênh, sau đó lại bổ sung thêm: "Từ lúc đầu luôn?"

"Lúc đầu....Thì, thì không biết." – Cố Ngôn Sênh không giỏi nói dối, bị Đường Nghiễn Chi nhìn chằm chằm như vậy thì mắt càng không dám liếc dọc liếc ngang: "Đường Tu hình như....Không muốn cho cậu ấy biết."

"Vì sao không muốn, con biết không?" – Đường Nghiễn Chi nhẹ nhàng hỏi.

Cố Ngôn Sênh thành thật lắc đầu.

Đường Nghiễn Chi thở dài, cười như không cười mà lắc đầu, ánh mắt lộ ra sự bị thương cùng thất vọng tột cùng: "Nếu như nghiêm túc với nó, mà khiến nó mang thai cũng không dám nói sao?"

Lòng Cố Ngôn Sênh trầm xuống, không dám nói cũng không dám làm gì.

"Giờ cũng trễ rồi, con về sớm chăm cho Cá Con đi."

"Chú...." – Cố Ngôn Sênh do dự nói.

"Nếu con còn muốn nói đỡ cho Khương Mặc, tạm thời đừng nói, có một số chuyện nó nói trực tiếp với chú thì tốt hơn."

Nói đến mức này, Cố Ngôn Sênh mà còn không nhận ra Đường Nghiễn Chi đang tức giận thì quả thực y đã sống uổng phí ba mươi năm cuộc đời.


"Dạ con biết rồi." – Cố Ngôn Sênh thật ra có thể hiểu được tâm trạng của Đường Nghiễn Chi, y thậm chí còn thấy chú ấy khá ôn hoà, đều là cha mẹ, nếu y thấy Cố Vũ Điềm hay Thẩm Lộc biến thành bộ dạng như Đường Tu, chắc chắn y sẽ cầm đao đi xử cái móng heo không biết xấu hổ mà ủi cải trắng nhà y đi.

Mà ủi không thì không nói, ủi mà còn phá hư mới không chịu được.

Cố Ngôn Sênh nhớ tới Cố Vũ Điềm hiện giờ còn chưa vững phép cộng trừ, còn Tiểu Hồ Lô đang ngậm nút cao su vì tránh y mà khóc inh ỏi không ngừng, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì con mình còn nhỏ, bây giờ bắt đầu giáo dục tụi nó tránh xa đại móng heo vẫn chưa muộn.

"Chú, con về trước, chú với tím giữ gìn sức khoẻ, đừng để mình mệt mỏi quá." – Cố Ngôn Sênh cúi chào Đường Nghiễn Chi rồi rời khỏi cái nơi sắp làm mình gặp ông bà sớm này.

"Đi đường cẩn thận." – Đường Nghiễn Chi dặn dò một câu, cởi áo khoác mình ra, khoác lên người Tân Nguyện.

Tân Nguyên vẫn luôn ngồi ở ghế dài mà ngây ra, lúc Đường Nghiễn Chi ngồi xuống bà mới hoàn hồn lại, hoảng sợ nắm lấy tay ông, nghẹn ngào nói: "Nghiễn Chi, em không biết...."

"Em không biết A Tu bị bệnh, khi em nói chuyện với nó cũng không để ý, anh biết." – Đường Nghiễn Chi nhẹ giọng nói: "A Tu không trách em, anh cũng không."

Tân Nguyện ch ảy nước mắt, nhất thời nói không nên lời.

"Tiểu Nguyện, không biết em còn nhớ hay không, lúc A Tu còn chưa có ký ức, nó là một đứa trẻ ngọt ngào, còn rất hay bám người nữa." – Đường Nghiễn Chi nói tới đây, ngước mắt lẳng lặng nhìn Tân Nguyện một hồi, lau mắt giúp bà, mới chậm rãi nói: "Nhưng lúc nó có ký ức, thì không còn vậy nữa."

Tân Nguyện nhẹ nhàng run lên, nắm chặt lấy tay Đường Nghiễn Chi, nức nở nói: "Nghiễn Chi, em xin lỗi...."

"Tiểu Nguyện, đừng khóc." – Đường Nghiễn Chi dịu dàng dỗ dành bà, không ngừng giúp bà lau nước mắt, kiên nhẫn giải thích: "Anh muốn em cũng biết mình đã sai một số chỗ, nhưng em cần bình ổn cảm xúc lại nói thật cho anh biết, em đã làm cái gì, nếu không chúng ta không có cách nào hốt đúng thuốc trị bệnh cho A Tu được, em hiểu không?"

Chữa khỏi bệnh tâm lý, nói thì dễ hơn làm. Đường Nghiễn Chi cười khổ trong lòng.

"Em biết....em nói...." – Tân Nguyện cố gắng ổn định cảm xúc mình lại, bắt đầu cố gắng nhớ lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Ngôn Sênh: Tui là ai, đây là đâu, tui quá khổ rồi, thôi về với con sướng hơn (ಥ_ಥ)