Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Quyển 2 - Chương 65: Đây chính là tâm đầu ý hợp!




So tài?

So cái gì? Roi? Hay là thứ khác? Hoặc... Chu Hành?

Dung Hoa nhìn nàng ta, khẽ cười thành tiếng: "Công chúa là khách quý, người muốn so tài ta đương nhiên không tiện cự tuyệt, có điều công chúa muốn so cái gì? Thơ từ ca phú? Hay là thêu thùa? Hôm nay có nhiều quý nữ ở đây, một người vui không bằng tất cả cùng vui, mọi người mau tới đây." 

Tây Lăng là man tộc Tây Bắc, so thơ từ ca phú, thêu thùa, chỉ cần tùy tiện chọn một khuê tú cũng đủ đánh bại nàng ta! 

Dung Hoa cười cười, quay đầu nhìn Đại hoàng tử phi: "Tuy là chơi nhưng cũng không thể keo kiệt đúng không?"

Đại hoàng tử phi hiểu ý, lập tức cười nói: "Ừ, chủ ý này không tồi, mọi người đều là cô nương xấp xỉ tuổi nhau, hẳn có thể gia tăng tình cảm. Người đứng đầu sẽ có khen thưởng."

Tất cả đều cười nhìn Nghi Dư công chúa.

Sắc mặt Nghi Dư công chúa đỏ ửng.

Nàng làm sao biết cái gì là ca phú, thêu hoa? Những thứ đó nàng biết làm sao?

Nếu ca hát, nàng có thể hát được mấy khúc? Nếu thêu hoa, nàng có thể kiên nhẫn bao lâu? Còn không bằng quất roi cho thoải mái dễ chịu!

Nhưng hiện tại mọi người đều nhìn mình, Nghi Dư công chúa liền nhìn Dung Hoa: "Mấy thứ đó không thú vị lại vô dụng, muốn so đương nhiên phải so gì đó mới mẻ. Chúng ta đọ thân thủ, thế nào?"

"Đại Chu trọng lễ nghi, một khi động thủ khó tránh sẽ có thời điểm sơ xuất, nếu làm công chúa bị thương, vậy thì không tốt, huống hồ chúng ta đều là nữ hài tử, động tay động chân thật sự quá bạo lực." Dung Hoa cười nói.

Nghi Dư công chúa trợn lớn hai mắt, trên mặt mang theo tức giận: "Ngươi nói ta bạo lực?"

"Lời này là tự công chúa nói." Dung Hoa thản nhiên trả lời.

Nhóm khuê tú một bên đều che miệng cười.

Đại hoàng tử phi cũng nhịn không được mà nhếch môi.

Nghi Dư công chúa lúc này mới có phản ứng, ngượng ngùng tới sắc mặt đỏ bừng.

Đại Chu trọng lễ nghi, Tây Lương cũng đâu bạo lực như vậy?

Há miệng thở dốc, nhất thời không biết phải phản bác thế nào, Nghi Dư công chúa cảm thấy bản thân nói gì cũng sai. Nếu như ý nàng mà so thơ từ ca phú thêu thùa gì đó, chính mình còn không phải sẽ thua thảm hại sao?

So quyền cước, đó không phải trực tiếp thừa nhận mình bạo lực, còn thầm nói Tây Lương dã man, là quốc gia chưa được khai hóa? Nàng ta nói thế khi nào?

Một bên là mặt mũi của chính mình, một bên là thể diện quốc gia, trái phải đều sai, gương mặt Nghi Dư công chúa đỏ ửng, không biết nói sao cho đúng, ánh mắt quét qua đoàn người đang ở phía xa, cười nói: "Hôm nay tạm thời như vậy, chờ ngày khác chúng ta rảnh rồi nói."

Dung Hoa cười tiếc hận: "Thật đáng tiếc, ta còn mong được thưởng thức văn chương và kỹ thuật thêu thùa của công chúa."

"Ngày khác nhất định sẽ so cao thấp với Diệp cô nương." Nghi Dư công chúa trả lời, sau đó quay đầu, "Uyển Lăng công chúa đến."

Dứt lời, nàng ta liền qua bên kia.

Hai người đều ở Quốc Tân Quán, tuy không cùng viện nhưng gặp nhau và quen biết lại tại lễ mừng thọ của Chính Đức Đế.

Đi cùng Uyển Lăng công chúa có Thất hoàng tử phi Bạch Nhứ và Thanh Hà công chúa.

Dung nhan của Uyển Lăng công chúa như làn nước mùa thu, hàng mi như xa, mũi cao môi đỏ, da như ngưng chi, trên mặt mang theo ý cười, một thân cung trang ưu nhã đi tới.

Tới gần hơn, dung mạo của nàng càng thêm rõ ràng, đợi nhìn rõ, mọi người không khỏi quay đầu nhìn Dung Hoa.

Có người còn khẽ nói Uyển Lăng công chúa và Ngũ cô nương trông thật giống nhau.

Đổng Ngọc Lan duỗi tay trộm chọc Dung Hoa: "Dung Hoa muội muội, nàng ta đúng là có mấy điểm tương tự muội."

Dung Hoa mỉm cười gật đầu, đưa mắt nhìn Uyển Lăng công chúa.

Nữ nhi được hoàng đế Đông Lăng sủng ái nhất, ngay cả tên cũng mang một chữ Lăng của quốc thổ, mặt mày xác thật giống nàng ba bốn phần.

Bạch Nhứ cũng nhìn qua đây, sau đó cùng Đại hoàng tử phi dẫn các vị khuê tú cùng hai công chúa làm quen lẫn nhau.

Giới thiệu xong, Nghi Dư công chúa liền cười nhìn Dung Hoa và Uyển Lăng công chúa: "Vừa rồi ta còn thấy Diệp cô nương quen mặt, thì ra là giống Uyển Lăng công chúa."

Đại hoàng tử phi và Bạch Nhứ nhìn nhìn, cùng gật đầu: "Đúng là có vài phần tương tự."

Nghĩ tới thân thế của Dung Hoa, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ.

Chiêu vương phi Diệp Dung Hoa không có quan hệ huyết thống với Diệp gia, tướng mạo lại giống Uyển Lăng công chúa, mà Cẩm Châu lại giáp Đông Lăng.

Hai người đều quốc sắc thiên hương, lông mày và đôi mắt có vài phần tương tự, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Công chúa Đông Lăng hôm nay mặc một bộ cung trang Tương Phi, dung nhan được tôn thêm tầng diễm sắc, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều dịu dàng như nước, mềm mại tới động lòng người.

Mà ánh mắt của Dung Hoa bình tĩnh đạm nhiên, gương mặt mang theo sự cứng cỏi.

Chúng khuê tú cùng Đại hoàng tử phi, Bạch Nhứ đều không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn Dung Hoa.

Mọi người đều nghĩ, chẳng lẽ Chiêu vương phi tương lai này là người của hoàng thất Đông Lăng? Không lẽ nàng là công chúa Đông Lăng?

Bạch Nhứ nhìn Dung Hoa và Uyển Lăng công chúa, tâm tư luân chuyển.

Uyển Lăng công chúa ôn nhu cười nói: "Khó có được cái duyên như thế, có dịp sẽ mời Ngũ cô nương uống trà."

"Uyển Lăng công chúa khách khí." Dung Hoa cũng lịch sự đáp lại một câu.

Uyển Lăng công chúa gật đầu.

Thanh Hà công chúa nhíu mày nhìn Dung Hoa, không nói nhiều.

Vì chuyện lần trước tính tình nàng ta đã thu liễm rất nhiều, hơn nữa hiện tại Thành Quốc Công đang ở trong lao ngục, lòng nàng ta vô cùng lo lắng.

Tâm tư khi trước đối với Đổng Trầm Chu sớm đã không còn, lúc này, nàng ta một lòng lo cho Lâm Luật.

Tuy Lâm Luật và Dung Hoa trước kia có hôn ước, trong lòng Thanh Hà công chúa có chút không thoải mái, nhưng hôm nay trên yến hội có hoàng tử và công chúa của Tây Lương cùng Đông Lăng, bên nặng bên nhẹ, nàng ta đương nhiên rõ ràng, cho nên không nói gì thêm.

Thấy Thanh Hà công chúa không mở miệng, Bạch Nhứ thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sợ tiểu cô này lại dở tính tình rồi nói bậy.

Nghi Dư công chúa không chiếm được chỗ tốt, vì vậy đành ngoan ngoãn im lặng.

"Dung Hoa muội muội, Uyển Lăng công chúa kia có khi nào liên quan tới thân thế của muội không?" Đổng Ngọc Lan kéo Dung Hoa qua một bên, thấp giọng hỏi.

Dung Hoa cười một cái: "Có lẽ chỉ là giống nhau mà thôi." Chuyện công chúa lưu lạc ngoài cung tỷ lệ thấp cỡ nào?

Nếu là thật, bản thân nàng vì sao lại lưu lạc bên ngoài?

Đổng Ngọc Lan suy xét, gật đầu: "Có thể, nhưng vẫn phải điều tra."

Dung Hoa gật đầu, xoay người phân phó Lưu Tô: "Ngươi đi điều tra đi."

Lưu Tô nhận lệnh rời đi.

Yến hội rất nhanh liền bắt đầu, nam tân và nữ quyến tách ra, có điều bọn họ chỉ cách một tấm bình phong, lờ mờ có thể nhìn thấy tình hình đối diện.

Dùng bữa xong, nói cười vui vẻ một hồi, tất cả cùng đi xem kịch. Hiện tại đang vào đông, thời tiết rất lạnh, sắc trời cũng mau tối, chỉ mới xem được một vở tuồng thì mọi người đã bắt đầu cáo từ.

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan cầm tay nhau ra ngoài, vừa thấy Chu Hành đứng bên xe ngựa của Dung Hoa, Đổng Ngọc Lan liền uốn gối hành lễ, mỉm cười với Dung Hoa rồi đi qua xe ngựa của mình.

"Ta đưa nàng về." Có lẽ do uống chút rượu, sắc mặt Chu Hành mang theo màu đỏ nhàn nhạt.

Dung Hoa gật đầu, lên xe. Chờ nàng lên xe ngựa, Chu Hành cũng leo lên.

"Công chúa Tây Lương kia gây phiền toái cho nàng?" Xe ngựa lăn bánh, Chu Hành mới mở miệng hỏi.

Y vốn không định tham gia yến hội, nhưng nàng tới, cho nên y cũng tới đây.

"Ừ." Dung Hoa đáp một tiếng, lẳng lặng nhìn y, cười, "Không sao, ta cũng không để nàng ta chiếm được lợi gì, có điều công chúa này thật kỳ quái, lần đầu gặp mặt đã động thủ với ta, làm như sớm cùng ta có oán thù!"

Nếu nàng đoán không sai, hẳn là vì Chu Hành.

Nhìn dung nhan thanh tú của y, Dung Hoa thầm nghĩ gương mặt tuyệt sắc như vậy khó trách công chúa Tây Lương kia động tâm.

Chu Hành trầm tư một lúc, duỗi tay nắm lấy tay nàng, nghiêm túc nói: "Ta không quen công chúa Tây Lương, trước kia ở Thương Châu không quen biết, mấy ngày nay người tiếp đón Tây Lương bọn họ là Chu Ngạn Hoàn, hơn nữa người Tây Lương hận ta tới chết, hận không thể ăn thịt của ta, nàng ta có lẽ có mục đích khác."

"Ta tin tưởng chàng." Dung Hoa cũng nghiêm túc trả lời.

Cho dù hai người bọn họ có quen biết thì như thế nào? Nàng tin tưởng Chu Hành.

Hơn nữa Nghi Dư công chúa kia động tâm thì có thế nào? Ngay cả khi Chu Hành có lòng, Chính Đức Đế cũng không để công chúa Tây Lương có quan hệ với Chu Hành!

Lời Chu Hành nói cũng có đạo lý, mấy năm nay, y trấn thủ Thương Châu, hai nước giao chiến không ngừng, hận nước thù nhà, Nghi Dư công chúa kia tới tìm nàng nói không chừng là vì muốn y ngột ngạt!

Trong mắt Chu Hành hiện lên ý cười, nói, "Vừa rồi ta kêu Lâm Thắng đi tra xét, mời nàng tới yến hội là ý của Tiêu Dĩnh Tây Lương kia."

"Hả?" Dung Hoa nhíu mày, "Ý của Tiêu Dĩnh? Không phải Nghi Dư công chúa?"

Chu Hành ngước mắt nhìn nàng: "Lần này Tây Lương hẳn muốn liên hôn với Đại Chu ta."

Lần này Tây Lương phái tới một hoàng tử và một công chúa.

Mà trước mắt công chúa chưa gả của Đại Chu chỉ có một mình Thanh Hà công chúa, nhưng nàng ta đã đính hôn, bản thân nàng ta khẳng định cũng sẽ không đồng ý gả tới Tây Lương xa xôi.

Hôn sự này do Chính Đức Đế ban, không có lý do chính đáng, hẳn sẽ không lui, cho nên, dù Thất hoàng tử và Tề Quý Phi muốn nhân cơ hội này để gia tăng thế lực cho Thất hoàng tử thì cũng phải xem ý tứ của Chính Đức Đế.

Vì vậy, hẳn là Nghi Dư công chúa sẽ gả tới đây.

Chính Đức Đế lớn tuổi, bốn vị hoàng tử đều đã thành thân.

Dù thế nào cũng không thể để công chúa Tây Lương ủy khuất hạ mình làm trắc phi! Trắc phi nói thì dễ nghe, nhưng chẳng qua chỉ là một thiếp thất.

Cho nên, Tiêu Dĩnh và Nghi Dư công chúa kia liền đánh chủ ý lên Chu Hành?

Y là đệ đệ của Chính Đức Đế, là thân vương, hòa thân cũng sẽ không bôi nhọ thân phận của Nghi Dư công chúa. Mà nàng và Chu Hành tuy có hôn ước trên người, nhưng thân phận của nàng nào có thể so sánh với người ta?

"Cho nên vừa rồi Nghi Dư công chúa mới nháo thành như vậy? Nàng ta muốn ra oai phủ đầu với ta?" Dung Hoa khẽ cười, "Tiếc là bàn tính của hai huynh muội Tiêu gia này sai rồi."

Chính Đức Đế sao có thể để Chu Hành cưới công chúa Tây Lương?

Dung Hoa mỉm cười nhìn gương mặt mang vài phần lạnh lẽo của y: "Hoàng Thượng sẽ tự giải quyết, chúng ta không cần nhúng tay."

Chu Hành gật đầu, lại nhàn nhạt nói: "Uyển Lăng công chúa kia... Thân mẫu Lệ Phi họ Trương, nói không chừng bà ta có bà con xa họ Vân, tư liệu cụ thể tối nay sẽ đưa qua." Y có phái người tới Cẩm Châu điều tra những người họ Vân, nhưng thật không ngờ Dung Hoa lại có liên quan tới hoàng thất Đông Lăng.

Dung Hoa gật đầu: "Ừ, còn chữ Dung này cũng không biết là tên hay họ." Nàng không khỏi lo lắng, "Nếu ta thật sự có quan hệ với Đông Lăng..."

Dung Hoa không nói tiếp, ngước mắt nhìn Chu Hành.

Chính Đức Đế không muốn Chu Hành có bất cứ liên quan tới công chúa Tây Lương, tương tự, ông ta cũng không hi vọng Chu Hành thân thiết với hoàng thất Đông Lăng!

Chu Hành nhìn Dung Hoa, nói: "Mặc kệ thân phận của nàng thế nào, quan hệ giữa chúng ta đều sẽ không thay đổi." Y thoáng dùng lực nắm tay Dung Hoa, "Cả đời này ta sẽ không buông tay nàng."

Dung Hoa nhìn dung nhan tuyệt mỹ của y, mỉm cười: "Nắm lấy tay người, cùng nhau đầu bạc."

"Quyết chí không thay đổi." Chu Hành khẽ cười như hoa ngày xuân mới nở.

.................

Chờ khách khứa đều tan, Tứ hoàng tử và Dương Mặc Tuyết mới ngồi xuống.

"Trong yến hội vừa rồi có người nói Uyển Lăng công chúa giống Ngũ cô nương, thật sự rất giống sao?" Tứ hoàng tử nhìn Dương Mặc Tuyết, muốn xác nhận.

Dương Mặc Tuyết uống ngụm trà, cười trả lời: "Rất giống thì không có, nhưng đôi mắt và lông mày quả thật có điểm tương tự."

"Ta đã nói Uyển Lăng công chúa trông rất quen." Tứ hoàng tử bày ra biểu tình thì ra là thế, sau đó lại hỏi, "Ngũ cô nương kia không lẽ có quan hệ với Uyển Lăng công chúa?"

Hoặc chính nàng là công chúa Đông Lăng?

Dương Mặc Tuyết mỉm cười: "Cũng có khả năng."

"Ta cho người đi hỏi thăm, nếu không tra ra, ta liền tới tìm Lý Sướng, có điều chuyện này cũng không quá liên quan tới chúng ta." Nếu không phải thì không có quan hệ gì, vạn nhất là sự thật, việc này đối với tiểu hoàng thúc mới là đại sự! Tứ hoàng tử thoải mái đứng dậy, "Nàng nghỉ ngơi đi, nếu mệt mỏi thì nghỉ ở đây một đêm, cẩn thận thân mình."

"Vâng, điện hạ có việc thì cứ đi trước, thiếp biết rồi." Dương Mặc Tuyết đứng dậy đưa tiễn.

Tương tự, Thất hoàng tử ngồi trên xe ngựa cũng hỏi Bạch Nhứ.

"Đúng là có vài phần tương tự, chỉ là trên đời này ngàn ngàn vạn người, giống một chút cũng chẳng có gì lạ." Bạch Nhứ đáp.

Lúc ở Thất hoàng tử phủ, bọn họ vô cùng ân ái, nhưng hiện tại ngồi trên xe ngựa, thời điểm chỉ có hai người, tôn kính có thừa nhưng ân ái thì không.

Trước là trắc phi Dương gia, sau là thị thiếp hoài thai, Bạch Nhứ cho dù hiện huệ nhưng hai lần bị vả mặt, trong lòng đương nhiên có cục đá đè ép.

Thất hoàng tử nhìn nàng, biết nàng tức giận, liền dỗ: "Các nàng chẳng qua đều là ngoạn ý, nàng tội gì phải vì thế mà thương tâm, tức giận với ta?"

Bạch Nhứ quay đầu, chóp mũi đau xót.

Thất hoàng tử duỗi tay nắm lấy bả vai của nàng, ôn nhu nói: "Chúng ta là phu thê, nếu nàng không thích, ta đây đuổi các nàng đi là được."

"Điện hạ đây là muốn bức chết thiếp sao?" Bạch Nhứ thấp giọng nức nở.

Lúc trước không nói, hiện tại Dương Mộ Thu và thị thiếp kia cùng mang thai, nếu đuổi ra ngoài, người đời không phải sẽ mắng Bạch Nhứ nàng ngoan độc hay sao?

Thất hoàng tử dỗ dành một phen, Bạch Nhứ mới thu nước mắt về.

Trở về Quốc Tân Quán, Tiêu Dĩnh đuổi mọi người ra ngoài, cau mày nhìn Nghi Dư công chúa: "Hấp tấp bộp chộp, muội có biết mình vừa làm gì không? Nếu làm nàng bị thương, muội phải giải quyết thế nào?"

"Hoàng huynh sợ cái gì? Chẳng qua là nữ hài tử mồ côi không có chỗ dựa mà thôi, bị thương thì bị thương, không lễ Đại Chu sẽ vì nàng ta mà hỏi tội công chúa Tây Lương như muội?" Nghi Dư công chúa mỉm cười, nhún vai.

"Chiêu Vương chính là chỗ dựa của nàng!" Tiêu Dĩnh trừng mắt nhìn Nghi Dư công chúa, "Chút đầu óc suy nghĩ cũng không có hả? Nếu làm hỏng đại sự của ta, cho dù muội là thân muội muội, ta nhất định cũng sẽ không tha!"

Nhìn sắc mặt của hắn, Nghi Dư công chúa biết hắn thật sự tức giận, vì thế lập tức nhíu mày, bày ra bộ mặt ủy khuất: "Muội chẳng qua chỉ muốn chơi đùa với nàng, hơn nữa mạng của Chiêu Vương cũng không còn dài, muội thật không rõ, hoàng huynh khẩn trương như vậy làm gì?"

Nàng đường đường là công chúa Tây Lương, là trắc phi cho hoàng tử là điều không thể, chẳng lẽ phải gả cho lão nhân Đại Chu kia làm phi tử sao? Nàng không muốn! Hiện tại chỉ có Chu Hành tuổi tác thích hợp, tuy trong người đã có hôn ước nhưng còn chưa thành thân, có điều...

Chu Hành, Chu Hành, nghĩ tới gương mặt tuấn tú kia, tâm Nghi Dư công chúa đột nhiên nhảy dựng.

Thấy bộ dáng ủy khuất của nàng ta, ngữ khí của Tiêu Dĩnh cũng mềm xuống: "Dù sao cũng không thể trực tiếp động thủ với người ta!"

"Muội chỉ là muốn xem nàng ta có cái gì tốt." Nghi Dư công chúa cười một tiếng, nói, "Nhưng không thể thừa nhận, Chu Hành văn thao võ lược, là nam tử hán mang thiết cốt, nữ tử như vậy xứng với y sao?"

Tiêu Dĩnh liếc nhìn nàng ta: "Cũng may người ta biết dừng tay đúng lúc." Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng đen vài phần, "Muội đó, không chỉ vứt mặt mũi của mình, thiếu chút đã làm Tây Lương mất hết thể diện!"

Nghi Dư công chúa nâng cằm.

"Hai ngày nay muội ngoan ngoãn ở trong phòng ăn năn cho ta!" Tiêu Dĩnh đứng dậy.

"Hoàng huynh, huynh đã đồng ý với muội, muội sẽ không phải gã cho lão nhân kia làm phi tử." Nghi Dư công chúa duỗi tay kéo ống tay áo của hắn.

"Muội đã tới đây, trong lòng nên sớm có chuẩn bị tâm lý." Tiêu Dĩnh quay đầu nhìn nàng ta, "Cứ theo kế hoạch ban đầu, muội đừng lại cành mẹ đẻ cành con, cứ chờ gả cho Chiêu Vương là được, tới lúc đó đừng quên thu thập thiết vân kỵ."

Nghi Dư công chúa gật đầu: "Vâng, hoàng huynh."

"Sau này không được làm bậy!" Mấy năm nay, không ít binh sĩ Tây Lương đều chết trong tay y! Cho dù Chu Hành có chết, hắn cũng phải nắm được thiết vân kỵ do y huấn luyện, hoặc là tiêu diệt mới an tâm.

Tiêu Dĩnh dặn dò thêm mấy câu rồi rời đi.

Nghi Dư công chúa ghé mặt vào bàn, nhớ tới thân ảnh anh tuấn kia, gương mặt ửng hồng.

Thiết vân kỵ nàng muốn, Chu Hành nàng cũng muốn.

Không còn sống được bao lâu? Tây Lương không ít đại phu, khẳng định có thể chữa khỏi cho Chu Hành, đại phu trị không hết, còn có vu y.

Nói tóm lại có thể giúp y khỏe mạnh.

...........................

Hôm sau, Chu Hành phái người mang tư liệu của Uyển Lăng công chúa và thân mẫu của nàng ta Lệ Phi tới.

Lệ Phi chẳng qua là một nữ quan bát phẩm, thời điểm tiến cung không có tiếng tăm gì, hơn một năm sau, vô tình được hoàng đế Đông Lăng nhìn thấy, sau đó thừa ân, một đường tiến thẳng tới phi vị, bà ta có một nữ nhi là Uyển Lăng công chúa, cả hai đều được hoàng đế Đông Lăng sủng ái vô cùng.

Mà năm đời nhà Lệ Phi không ai họ Vân, càng không có bà con xa họ Vân.

Nghĩ nghĩ, nhìn dung mạo của Uyển Lăng công chúa tương tự Lệ Phi, Dung Hoa thở dài.

Nếu đã giống Lệ Phi, vậy nàng không có khả năng liên quan tới người Lý gia.

Nhưng đúng thật là rất giống!

Có điều, nếu là vạn nhất thì sao?

Dung Hoa ném tờ giấy vào huân lò, nói: "Điều tra thêm hoàng gia Đông Lăng."

Lưu Tô gật đầu: "Điện hạ sớm đã phân phó."

Y đúng là có cùng suy nghĩ với nàng.

Đây chính là tâm đầu ý hợp!

........................

Nhân thọ thần của Chính Đức Đế, toàn bộ kinh thành đều giăng đèn kết hoa, không khí giống hệt ngày Tết.

Đảo mắt tới ngày mười lăm, sinh thần của Chính Đức Đế.

Dung Hoa cũng vào cung tham gia yến tiệc, bởi vì Phương Hoàng Hậu đã cố ý phái người tới đón.

Cung yến mừng thọ Chính Đức Đế đương nhiên không thiếu người tới tặng lễ vật, Nghi Dư công chúa múa kiếm trong nhu có cương, anh khí mười phần, hơn nữa dung mạo diễm lệ, dáng người quyến rũ, người xem đều nhìn tới không chớp mắt.

Nàng ta múa xong, tiếng vỗ tay của mọi người đều vang như sấm.

Đợi Chính Đức Đế và Phương Hoàng Hậu khen thưởng, Nghi Dư công chúa tạ ân nhưng không lui xuống, cười nói: "Lần này Nghi Dư tới là vì báo ân."

Mọi người tò mò nhìn nàng ta.

Chính Đức Đế nhìn Chu Hành, sau đó lại nhìn nàng ta, hỏi: "Báo ân?"

"Vâng." Nghi Dư công chúa gật đầu, "Ngày trước Nghi Dư ham chơi tò mò trốn khỏi cung, ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, cũng may đúng lúc Chiêu Vương điện hạ đi ngang, ra tay cứu giúp, Nghi Dư mới có thể thoát khỏi hung hiểm. Nghi Dư không có gì báo đáp, chỉ biết lấy thân này báo ân cứu mạng ngày đó của Vương gia, thỉnh Hoàng Thượng ân chuẩn."

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Chu Hành, sau đó lại nhìn Dung Hoa.

Sắc mặt Dung Hoa không đổi, trên khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Nghi Dư công chúa e lệ ngượng ngùng nhìn Chu Hành.

Chính Đức Đế biến sắc, ánh mắt nhìn Chu Hành trở nên lạnh xuống.

Từ đầu tới cuối, Chu Hành chưa từng nhìn Nghi Dư công chúa, chỉ ngước mắt nhìn Chính Đức Đế, nói: "Hoàng Thượng, thần đệ có mơ hồ nhớ tới chuyện này, chỉ là khi đó người ra tay cứu công chúa lại là thị vệ bên người thần đệ, hậu ái của công chúa vốn không nên cự tuyệt, nhưng thị vệ thân đệ thân phận thấp kém, sao có thể xứng đôi với kim chi ngọc diệp?"