Đạo Quân

Chương 1308: Gối phong (1)




Quân đội bờ phía Nam thủ vững, sau khi tổn thất quá nửa, vô vọng phá vây, lùi về lại không có đường, không ai viện trợ, ba trăm nghìn nhân mã còn lại, chỉ có thể... hàng!

Ba triệu quân đội tinh nhuệ cuối cùng của nước Triệu có phần chết trận, có phần đầu hàng, quá nửa bị vây trong hồ, tương đương với tổn thất quá nửa.

Nước Triệu vốn không nhiều binh lực bằng nước Yến cộng với phản quân Triệu, đã như vậy, chiến lược phòng ngự dựa vào Giác hồ của quân Triệu toàn diện tan vỡ. Quân Triệu còn lại trên bờ bị co vào khu vực nhỏ. Liên quân không mạnh mẽ tấn công bộ nhân mã này nữa, vây nhốt và không ngừng chiêu hàng.

Nắm chắc phần thắng, quân Triệu đã không có cơ hội trở mình. Thương Triêu Tông và Mông Sơn Minh đều không muốn cường công, không muốn quân Yến trả giá thương vong quá nặng nề.

Từ khi đông chinh nước Tống, lại tây kích nước Triệu, binh sĩ nước Yến vì bảo vệ quốc gia, chống lại ngoại địch, cái giá phải trả đã lớn vô cùng!

Đến đây, phòng tuyến chung quanh Giác hồ hầu như đã bị liên quân toàn diện chiếm đóng. Một triệu quân Triệu trong hồ đã hoàn toàn thành ba ba trong rọ!

Cuộc chiến Giác hồ truyền ra, thiên hạ khiếp sợ!

Người tinh tường đều biết, trận chiến này tuy chưa kết thúc, nhưng đã đánh đến mức này, quân Triệu đã không còn khả năng trở mình. Nước Triệu diệt vong tại trước mắt!

Trong tông miếu treo đèn khắp nơi, đèn đuốc sáng trưng, bàn thờ đặt hàng loạt tấm bài vị san sát nhau, cảm giác rất âm u.

Bóng tối lắc lư theo ánh lửa, Yến hoàng Thương Kiến Hùng đứng trước bài vị của tổ tiên, nhìn chăm chú, nét mặt uy nghiêm, ánh mắt phức tạp, trong lòng đang cầu nguyện về phía tổ tiên.

Sau khi tình hình chiến trường Yến Triệu truyền về, ông ta rất bất ngờ. Ông ta cũng không ngờ là nước Triệu thất bại nhanh như vậy. Nước Triệu còn mấy triệu quân, kết quả chỉ một trận chiến đã bị bóp nghẹt cổ họng. Nước Triệu sắp diệt vong, nước Yến lại đẩy nước Triệu vào tuyệt cảnh, diệt quốc!

Nếu ở trong cục diện này vào thời điểm cách đây một hai năm, ông ta không dám nghĩ tới. Khí đó, thế cuộc nước Yến lung lay sắp đổ, ông ta ăn ngủ không yên.

Tuy nói việc chủ trì cuộc chiến diệt Triệu chẳng liên quan gì đến ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là Hoàng đế nước Yến. Nước Yến dưới sự thống trị của ông ta đã một lần nữa khai sáng công tích vĩ đại. Ngày hôm nay ông ta tới đây là để nói cho tổ tiên về việc này.

Nói chung chính là một câu, nước Yến trên tay ông ta đã diệt nước Triệu.

Tổng quản Đại nội Điền Vũ đi vào điện, nhẹ giọng nói với ông ta:

"Bệ hạ, đêm khuya thăm thẳm, nghỉ ngơi thôi."

Nhìn chằm chằm bài vị, Thương Kiến Hùng đột ngột hỏi một đằng nói một nẻo:

"Điền Vũ, công lao mở rộng đất đai lãnh thổ này, Thái Thúc Hùng vẫn muốn làm mà không được, Quả nhân làm được rồi!"

Nghe ý trong lời nói của ông ta, giống như là tự nói bản thân mình mạnh hơn Thái Thúc Hùng vậy.

Tuy là nô tài cận thân, Điền Vũ vừa nghe thấy vậy, khóe miệng đã giật giật mấy cái. Vị này đúng là dám nói, trong lòng y nảy sinh ý nghĩa, công lao diệt Triệu có nửa phần quan hệ gì với ngài hay sao?

Thậm chí y dám cam đoan, chỉ cần có thể có cơ hội hạn chế tư thái nổi bật lên của Thương Triêu Tông, vị này tình nguyện từ bỏ công lao diệt Triệu cũng phải kéo lấy chân sau Thương Triêu Tông cho bằng được.

Có điều, y cũng hiểu rất rõ, thời gian gần đây, bệ hạ đây cần một lần tự khẳng định bản thân.

Hơn nữa thế cuộc biến hóa rất nhanh, Ngưu Hữu Đạo bức tử Đồng Mạch vẫn còn dư âm chưa tan. Thế lực Thương hệ bành trướng, ép bên này không thở nổi. Vị Hoàng đế này giận mà không dám nói gì, đang lúc vô cùng uất ức, đột nhiên, thế cuộc thoáng cái thay đổi!

Thương Triêu Tông triệu tập quân đội trước mặt mọi người, không thèm quan tâm đến thể diện của ba đại phái. Sau khi tin tức truyền tới, thực sự khiến bên triều đình mừng rỡ.

Người hiểu chuyện đều biết, xảy ra chuyện như vậy, ba đại phái sao có thể chấp nhận cho Thương Triêu Tông tiếp tục hung hăng. Sau khi chiến tranh xong, chuyện gì có thể phát sinh là điều dễ tưởng tượng.

Bên triều đình chẳng làm gì, thế cuộc chớp mắt đã lật mình, là chuyện chẳng ai ngờ tới.

...........

Thái Thúc Hùng trong miệng Thương Kiến Hùng đang ở trên lầu các, múa kiếm dưới bầu trời đầy sao, kiếm ý phấn khởi.

Tình hình trận chiến Yến – Triệu đã truyền về, nước Triệu lần này sẽ phải ngã xuống sao? Việc này khiến ông ta vô cùng hưng phấn, bởi vì sự thực chứng minh, thế cuộc giằng co nhiều năm giữa các quốc gia không phải không thể nào thay đổi. Lửa nhiệt huyết trong người ông ta chớp mắt cháy bùng lên, khát vọng, chờ mong, múa kiếm trợ hứng, tùy ý hào hùng!

"Bệ Hạ, chưởng môn tông chủ đến rồi."

Tổng quản Đại nội Quản Đào đột nhiên tới báo, không để ý đến việc quấy rồi nhã hứng của Hoàng Đế.

Nghe nói chưởng môn Khí Vân tông Thái Thúc Phi Hoa đích thân tới, Thái Thúc Hùng lập tức thu lại hứng thú, không dám chậm trễ, lập tức đi nghênh đón.

Chưa chờ ông ta đi xuống, một bóng người đã lóe một cái đáp xuống lầu các, chính là Thái Thúc Phi Hoa.

Thái Thúc Hùng lập tức cầm kiếm ôm quyền chào:

"Đại bá!"

Quản Đào cũng khom mình.

Thái Thúc Phi Hoa ừm một tiếng, ánh mắt liếc kiếm trong tay Thái Thúc Hùng, bình thản nói:

"Đang tu luyện? A Hùng, không ai có thể tinh thông tất cả mọi mặt. Ngươi chỉ cần chuyên tâm chuyện nước Tấn, những chuyện khác tự nhiên có người đi làm."

Thái Thúc Hùng thầm cười khổ, biết đối phương hiểu lầm. Có điều ông ta vẫn ngoan ngoãn vâng dạ, ném kiếm cho Quản Đào, hỏi:

"Đại bá tới lúc này là có chuyện quan trọng?"

"Không thể nói là chuyện quan trọng gì."

Thái Thúc Phi Hoa hỏi:

"Nghe nói ba đại phái nước Triệu vì ngăn địch mà hầu như đã tập trung tất cả lực lượng. Bây giờ phòng ngự tại hoàng cung nước Triệu đang bỏ trống?"

Thái Thúc Hùng cân nhắc việc Thái Thúc Phi Hoa hỏi, bên ngoài trả lời:

"Căn cứ vào tình báo của Hắc Thủy đài thì hẳn là vậy. Có điều, nếu nói là hoàn toàn bỏ trống thì cũng không phải, dù sao cũng còn chút tu sĩ phòng thủ. Đại bá tự mình tới hỏi việc này, chẳng lẽ có tính toán gì với hoàng cung nước Triệu?"

Thái Thúc Phi Hoa không tỏ rõ ý kiến:

"A Hùng à, vì chuẩn bị chiến tranh cho ngươi, trong tay tông môn đang căng thẳng, việc này ngươi cũng biết đấy."

Thái Thúc Hùng vội hỏi:

"Là ta vô năng."

Thái Thúc Phi Hoa:

"Đừng nói mấy lời vô dụng này. Ý của các thúc bá của ngươi là, hoàng cung nước Triệu bây giờ đang vào cơ hội tốt để ra tay. Không nói gì khác, chỉ cần lấy được Thần khí nước Triệu vào tay là đã có thể bán được cái giá cao."

Thái Thúc Hùng nghi ngờ không thôi nói:

"Lẽ nào đại bá muốn cướp hoàng cung nước Triệu?"

Thái Thúc Phi Hoa:

"Ra tay phải đúng lúc, nếu chậm thì cũng bị người khác nhanh chân đến trước mà thôi. Việc này không cần ngươi bận tâm, tông môn sẽ tự xử lý. Bên kinh thành nước Triệu có mạng lưới Hắc Thủy đài của ngươi, việc ngươi cần làm là cho mạng lưới kia dò la tình huống bên đó. Dù sao trong hoàng cung nước Triệu cũng không có người của tông môn lẫn vào."

Thái Thúc Hùng chần chờ nói:

"Đại bá, sợ là Hắc Thủy đài cũng không cách nào tìm hiểu triệt để tình huống trong hoàng cung nước Triệu. Ngay cả ta cũng không dám nói có thể hiểu rõ tình huống trong cung này như trong bàn tay. Còn nữa, chính vì ba đại phái nước Triệu đã phái đi phần lớn lực lượng, phòng ngự trong hoàng cung nước Triệu chỉ có thể càng cẩn thận hơn, e rằng không tránh được các loại ẩn náu, sợ là không hẳn đã cướp được cái gì."

Thái Thúc Phi Hoa:

"Ngươi chỉ cần cho Hắc Thủy đài khóa chặt vị trí Hải Vô Cực. Chỉ cần tìm được Hải Vô Cực, chuyện mà ba đại phái nước Tống có thể làm được, không lý gì nước Tấn ta không làm được."

...........

Dưới mái cổng vòm, Hạo Vân Đồ chắp tay ngước nhìn bầu trời sao, thỉnh thoảng chợt thổn thức ai thán.

Hoàng hậu được đỡ tay đi tưới, tự tay choàng áo khoác lên cho y, hỏi:

"Chuyện gì khiến bệ hạ hoài cảm như vậy?"

Hạo Vân Đồ than thở:

"Sợ là nước Triệu xong rồi."

Hoàng hậu không hiểu nói:

"Sau khi Hiểu Nguyệt các khởi binh, không phải nước Triệu diệt quốc là chuyện trong dự liệu rồi sao?"